Chương 5: Không bằng tấn công trực diện đi, nhắn tin làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tài khoản mới đây, đã follow cậu ta rồi, nhưng mà..." Đường Cửu Châu day day thái dương, nhất quyết nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu đã thích người ta như vậy, còn không bằng tấn công trực diện đi, nhắn tin không khả quan lắm đâu. Cậu ta là trai thẳng, không chừng cậu nhắn câu một câu hai lại bị block tiếp."

"Cũng không thẳng lắm." La Nhất Châu lẩm bẩm trong miệng.

"Hả, cậu nói gì?"

"Không có gì."

Nhớ lại sáng nay, tiên tử nhỏ của hắn còn thân thiết khoát tay với tên nhóc tay dài chân dài kia. Xác thực cũng không hẳn là hoàn toàn thẳng.

Không hiểu sao đoạn kí ức đó lại làm cho tâm trạng của La Nhất Châu bay thẳng xuống con số 0.

Dựa vào đâu mà cậu ta tiếp xúc thân thiết với tiên tử nhỏ như vậy?!

Đường Cửu Châu chơi chung với La Nhất Châu 2 năm, đến thay đổi biểu cảm nhỏ nhất trên mặt La bộ đội cũng không thể qua nổi mắt anh. Anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng bỗng chốc lạnh đi, mà La Nhất Châu vẫn bảo toàn trạng thái im lặng.

Càng nhìn càng giống phát giấm.

"Vậy anh giúp em điều tra đi." La Nhất Châu mỉm cười, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hào quang thân thiện ngời ngời, nhưng vào mắt Đường Cửu Châu lại thành nụ cười của kẻ sát nhân máu lạnh.

Dây thần kinh Đường tổng giật giật, không hiểu sao lại gật đầu, cứ thế rước hoạ vào thân rồi.

______________________

Dư Cảnh Thiên mua được một căn hộ, tuy không rộng lắm nhưng thứ gì cần có đều có. Mới đầu còn chưa quen, qua 2 tuần đã thoải mái hơn rất nhiều. Cậu cảm thấy cuộc sống tự lập rất hạnh phúc, rất vui vẻ, cha cậu không thể rầy la việc công ty, mà mẹ cậu cũng không có cơ hội hối thúc cậu tìm bạn gái.

Nhưng trong lòng Dư Cảnh Thiên lại rất muốn có bạn gái. Cậu nhất định phải hẹn hò, không thể để mẹ xem thường được.

"RouRou, mau lại đây."

Chú chó to xác phóng đến, chui vào lòng Dư Cảnh Thiên, cọ cọ bộ lông nâu óng ánh mượt mà của nó. Áo ngủ của cậu vì vậy mà dính đầy lông.

Dư Cảnh Thiên cười cười, một tay dịu dàng vuốt ve RouRou, một tay lấy điện thoại ra chụp hình. Có điều cậu vẫn như cũ, không chụp mặt.

Tấm ảnh trải từ cổ xuống, ảo ngủ hơi rộng, lộ ra một mảng da trắng muốt, vì gầy nên xương quai xanh rất rõ, có thể dùng từ mê người để hình dung.

Dư Cảnh Thiên tỉ mỉ cân nhắc, quyết định đăng tấm ảnh lên, rồi đi kiểm tra hộp email.

From: Thiên La

[ Xin kính chào quý khách!!! Quý khách may mắn là khách hàng thứ 1314 của cửa hàng, thế nên các sản phẩm quý khách mua sẽ được chúng tôi hoàn toàn miễn phí. Vì lý do chủ quan nên sáng nay chúng tôi đã sơ ý thu tiền quý khách. Chúng tôi xin gửi lại toàn bộ tiền quý khách đã thanh toán, đồng thời gửi quý khách 520 tệ tiền đền bù. Cảm ơn quý khách đã ủng hộ Thiên La!!! ]

Dư Cảnh Thiên: "..."

Tôi sống hơn 20 năm trên đời, lần đầu thấy trường hợp như thế này.

__________________

La Nhất Châu sau khi thấy tấm ảnh mới đăng của Dư Thiếu 2m99, đáy mắt lập tức thâm trầm.

Kết quả mới vừa tắm xong, hắn lại phải chui vào nhà tắm một lần nữa. Vì sao hả, tự xuyên vào mà hỏi, ai rảnh hỏi giùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC