Chương 9: "Chỉ cần tôi mở mắt ra, người đầu tiên tôi nghĩ đến, là em."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên Dư Cảnh Thiên đi làm.

Cậu không còn là thiếu niên dương quang mà người xung quanh vẫn quen thuộc. Sự ủ rũ bao trùm lên Dư Cảnh Thiên, mắt cậu vừa sưng vừa đỏ, ước chừng là khóc rất nhiều; còn khóc vì cái gì, không một ai biết.

Từ Tân Trì thả đũa, đến cả hột cơm cũng ăn không nổi nữa rồi.

"Ông thần ơi, cậu buồn cái gì thì nói, đừng im lặng như vậy. Sáng nay gõ cửa rủ cậu đi ăn sáng, thấy cậu một bộ người không ra người ma không ra ma tôi đã hoảng lắm rồi. Giờ nhìn sức ăn của cậu, tôi còn hoảng gấp nghìn lần nữa!!!"

Dư Cảnh Thiên bình thường ăn rất nhiều, cậu đích thị rất ham ăn, cái gì cũng ùa được vào miệng. Từ Tân Trì đích thực không quen cái người trước mặt này - từ tốn ăn, từ tốn uống, sắc mặt vô hồn, xem chừng chẳng có hứng thú gì với thức ăn trên bàn.

"Trương Cảnh Quân..." Còn chưa kịp nói hết câu, Từ Tân Trì đã trầm giọng cắt ngang.

"Cậu nhắc anh ta làm gì??"

"Anh ta...anh ta về rồi."

Không khí lập tức im lặng.

Dư Cảnh Thiên thực sự rất khó chịu, cậu không thích diễn biến này, cậu không thích cảm giác nỗi đau âm ỉ năm 17 tuổi tưởng chừng đã qua đi nhưng lại một lần nữa trở về. Thiếu niên cầm chiếc áo vest mới toanh, khoác lên người, tỏ ý muốn đi trước.

"Cậu ăn tiếp, tôi đi làm đây."

Nói rồi một mạch bỏ đi, đợi đến lúc Từ Tân Trì ngước lên, thiếu niên đã đi được một đoạn xa rồi. Từ Tân Trì cầm điện thoại lên, mò mẫm một lúc lâu mới tìm được số điện thoại kia, lập tức quay số:

"Có thể gặp nhau không?"

______________________

Dư Cảnh Thiên cố gắng tìm chút tinh thần còn sót lại, cậu không phải người yếu đuối, cậu có thể đạp lên mọi chuyện mà tiếp tục sống. Bà ngoại từng nói với cậu, nếu cứ quay lưng lại nhìn về những năm tháng không mấy tốt đẹp thì cuộc sống sớm sẽ lệ thuộc vào quá khứ, lúc đấy, có sống hàng trăm năm, hàng nghìn năm, âu cũng là một đời vô nghĩa.

Đứng trước toà cao ốc khổng lồ của Thiên La, Dư Cảnh Thiên mỉm cười, vu vơ tìm kiếm một suy nghĩ tích cực: Cậu cũng muốn xây một toà nhà thật đẹp như thế này, không phải để làm trụ sở tập đoàn gì xấc, chỉ để cậu ở thôi. Với mức này, chắc mơ cũng không xa lắm nhỉ?

Điều kiện tiên quyết thứ nhất là: La tổng không có lừa đảo cậu.

Điều kiện tiên quyết thứ hai là: Cậu phải thật chăm chỉ.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý cho mọi đối xử bất công, dù gì hôm qua cậu đấm La tổng một cú thật đau, khẳng định thời gian sau này không dễ ở cùng.

Có điều, mọi chuyện vẫn vượt ngoài tầm dự đoán của Dư Cảnh Thiên.

"Công việc của em là gì?"

"Sofa ở đằng kia. Việc của em là ngồi im trên đó, hết giờ hành chính rồi về."

Dư Cảnh Thiên: "..."

Hâm dở hả cha nội??

"Dư Cảnh Thiên. Hôm qua...em khóc sao?"

Cậu cũng không ngờ, La tổng sẽ hỏi cậu câu này.

Giọng nói của La Nhất Châu bình thường rất lạnh, lúc nãy cậu bước vào còn thấy hắn quở trách một chị gái đáng thương. Boss của cậu có vẻ là một người rất nghiêm khắc, rất khó gần, khí chất toả ra có thể đông cứng người xung quanh.

Dư Cảnh Thiên trong thương trường đã gặp qua nhiều người có khí chất tương tự, nhưng người đàn ông trước mặt này thật sự rất... đàn áp.

Mà giây phút này hắn nhìn cậu thật sự đã gạt đi sự đàn áp đó. Ánh mắt La Nhất Châu mang theo nhu tình, giọng nói trầm thấp nhưng dễ nghe, đưa từng chút quan tâm, từng chút tình cảm len lỏi vào trong đại não cậu.

Nhận thức được điều này, thiếu niên đơ ra vài giây, cuối cùng cũng bình tĩnh trả lời.

"Không có đâu, La tổng nghĩ nhiều rồi."

"Mắt em sưng."

Thằng cha này cố chấp quá. Có thể vào việc chính, giao việc làm cho tôi được chưa? Nội tâm Dư Cảnh Thiên có chút mất kiên nhẫn rồi, nếu không phải cậu nhận ra La Nhất Châu thật sự quan tâm cậu, cậu cũng không tỏ ra tốt tính làm gì.

"Chỉ cần tôi mở mắt ra, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là em. Vậy nên, Dư Cảnh Thiên." La Nhất Châu mặt đối mặt với thiếu niên, dùng ánh mắt đẹp đến mê người quấn lấy sợi dây lý trí của cậu. "Em có thể đừng nói dối tôi được không?"

Đầu óc của thiếu niên có chút mơ hồ, lỗ tai ong ong thoáng chốc ửng đỏ lên.

Nói vậy là có ý gì?

__________________

Đường Cửu Châu chấm điểm: Cậu ta ra tay quá đường đột, quá nhanh, quá không hợp lý, đối phương có thể sẽ vì sợ mà chạy mất. Suy nghĩ chưa thấu đáo, 1 điểm tôi cũng không cho.

IsnItObvious250: Tôi thấy Đường tổng vẫn còn đang giận La tổng, điểm lần này vẫn là không tính đi ಡ ͜ ʖ ಡ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net