Phiên ngoại 4: Một Chút (Hoặc Rất Nhiều) Drama Sau Hoàn Chính Văn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Có ship thực tập sinh trong show với OC.

Các chị có thể dừng lại ở chính văn và các ngoại truyện trước nếu muốn truyện kết thúc theo hướng đỡ drama hơn một chút 😳

______________________

Dư Cảnh Thiên tuy là không ly hôn thật, nhưng sáng sớm hôm sau người ta lại thấy bạn đời hợp pháp của La Tổng thế mà lại xách vali ra khỏi nhà, mặc kệ La Tổng như cái đuôi ở đằng sau không ngừng bám theo. Em vì dư âm tối qua mà đi đứng rất khó khăn, kèm theo tiếng lảng vảng của tên kia, thật khiến cho cả người bực bội.

"Tiểu Thiên, anh biết sai rồi..."

"Tiểu Thiên..."

"Đừng ương bướng nữa, vào nhà thôi."

Dư Cảnh Thiên khựng lại, sau đó để vali ở ngoài, trở vào nhà thật.

Nhưng mà là để tìm Dư Nhất Kiệt.

"Suýt nữa anh để mày ở lại rồi."

"Kiệt, dậy đi, đừng ngủ nữa. Xếp đồ về nhà anh chơi."

La Nhất Châu: "..."

La Nhất Châu biết phương pháp mềm mỏng không thể cản được bé con nhà mình, nhưng trong nhà có trẻ nhỏ, không thể nào bá đạo nhốt em lại trong nhà được.

Dư Cảnh Thiên và Dư Nhất Kiệt, một lớn một nhỏ bước ra khỏi biệt thự của La gia, để lại một La Nhất Châu chết trong lòng nhiều chút.

Cố gắng như vậy, chỉ bằng một đêm quá khích là đi tong cả.

"Anh ổn chứ?"

"Em hỏi vậy là có ý gì?"

"Em hỏi anh ổn không, là muốn biết anh có ổn hay không. Nếu không ổn thì để em lái xe."

Dư Cảnh Thiên đang lơ đãng, bị Dư Nhất Kiệt đập một cái cho hoảng hồn.

"Cái gì? Em biết lái xe?"

"Mấy năm về trước, có một anh trai tên Trương Cảnh Quân hay đến cô nhi viện chơi. Anh ấy tập cho em lái xe, tuy nói tuổi em còn nhỏ, nhưng cơ thể phát dục tốt hơn mấy đứa trẻ bình thường, không có vấn đề gì."

"Trương...Cảnh Quân?"

Em đã sớm đẩy cái tên này vào một góc kín nào đó trong lòng, không bao giờ muốn mở ra lại. Bởi lẽ...

Chuỗi kí ức đó chẳng mấy tốt đẹp.

Trương Cảnh Quân chưa bao giờ là người xấu. Nếu hắn có trở nên xấu xa, chính là bởi vì chấp niệm với em.

"Anh biết anh ấy sao?"

"Biết chứ. Trương Cảnh Quân là người yêu cũ của anh mà."

Lần này đến lượt Dư Nhất Kiệt đứng hình. Đôi con ngươi màu đen tuyền của cậu gắn chặt lên người em, đến cả chớp mắt cũng không thèm chớp.

"Vậy sao anh lại bỏ anh ấy đi lấy cục gỗ biết hành người kia chứ?!"

Cục gỗ biết hành người, so sánh hay đấy nhóc.

"Chuyện người lớn, trẻ con biết gì mà hỏi."

Dư Nhất Kiệt cũng không cố chấp, chuyện tình cảm của mấy người nhà giàu, cậu có hỏi cũng không hiểu nổi.

Nhưng mà, vẫn có một câu hỏi trực tiếp bám víu lấy thâm tâm cậu.

Trương Cảnh Quân đâu rồi?

Hai tháng trước lúc mới về nước, anh ấy đến tìm cậu một lần, cùng nhau uống bia lạnh. Trông anh rất buồn, nhưng cậu không dám hỏi là anh buồn chuyện gì.

Sau đó, không thấy anh ấy đến nữa.

"Anh Cảnh Thiên, em muốn hỏi anh một chuyện."

"Trương Cảnh Quân, rốt cuộc là đang ở đâu?"

Dư Cảnh Thiên không tập trung nổi.

Từ sau ngày Trương Cảnh Quân bắt cóc em, hắn như bốc hơi khỏi cuộc đời này, đến cả một tung tích nhỏ cũng không buồn để lại. La Nhất Châu bao bọc em trong tình yêu nồng nhiệt, đến nỗi em cũng chẳng muốn nghĩ về điều gì nữa, cứ như vậy yên vị nằm trong lòng anh, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Dư Cảnh Thiên không thể cứ mãi như vậy, em cũng cần biết được chân tướng sự việc. Nhưng hỏi thẳng La Nhất Châu, anh sẽ nói sao?

Có điều, tự mình điều tra, thật sự chẳng có kết quả gì.

Dư Cảnh Thiên không để cho Dư Nhất Kiệt lái xe, giả sử là cậu có thể lái tốt đi chăng nữa, nếu chẳng may bị cảnh sát giao thông bất ngờ chặn lại, chắc chắn đi đời nhà ma.

Xe đỗ trước cổng biệt thự Dư gia, Dư Cảnh Thiên về thăm nhà thật sự là một tin không báo trước - không ai ra đón em, cha mẹ em ở trong nhà thì vẫn còn nằm ôm nhau ngủ. Em mở cửa xe, đưa tay muốn bấm chuông cửa, lại nhìn thấy một chiếc xe khác chầm chậm dừng lại sau đuôi xe em.

Em nhận ra chiếc xe này.

"Anh hai?"

Lâu rồi anh hai không về nhà.

"Tiểu Thiên đấy à?"

"Sao, lập gia đình rồi phải không? Em trai anh cuối cùng cũng trưởng thành rồi."

Hai anh em ôm nhau một cái, Dư Cảnh Thiên cười rất tươi, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, bởi lẽ anh hai vốn là người mà em kính nể nhất.

Thời còn trẻ đã dám ra ngoài tự mình lập nghiệp, không muốn sống một cuộc sống dựa vào Dư gia.

Tuy nói cha em mỗi ngày đều mắng "Dư Cảnh Lập không phải là con trai tôi!!!", nhưng lúc em còn ở lại trong nhà, em đều để ý mỗi tối cha sẽ âm thầm ngồi ngắm ảnh của anh lúc còn nhỏ, có đôi lúc còn rơi nước mắt nữa.

Lần này anh về thăm nhà, cha sẽ ngoài mặt giả bộ cứng rắn không nhận con, nhưng trong lòng lại mừng quýnh cho mà xem.

Một buổi sáng mà cả hai đứa con trai đều tụ họp lại trong nhà, khỏi phải nói mẹ Dư hớn hở đến mức nào. Mặc cho cha Dư ở bên này không ngừng càm ràm Dư Cảnh Lập, nói cái gì mà "Buổi sáng mới ngủ dậy bỗng nhiên nhiều thêm một đứa con trai...", rồi còn giả vờ hỏi Dư Cảnh Thiên "Con còn có anh trai à?", thật sự rất buồn cười.

Tiêu điểm vẫn là Dư Nhất Kiệt, cha Dư vừa nhìn thấy đã ưng thằng cháu này, vì giả vờ muốn ngó lơ Dư Cảnh Lập nên ông đặt hết trọng tâm lên người cậu, nói chuyện với cậu rất lâu. Dư Nhất Kiệt trời sinh thông minh, người khác nói gì cậu cũng hiểu, tuy vốn là đứa trẻ hướng nội nhưng không hiểu sao đối với người nhà họ Dư lại phi thường hòa hợp.

"Ba đứa ăn nhiều một chút, mẹ đã dành hết tâm huyết vào bữa cơm này đó ~"

Dư Nhất Kiệt tưởng rằng mình sẽ không quen với không khí gia đình của giới thượng lưu, nhưng cậu cảm thấy một nhà có hai người lớn tuổi và một ông anh trông có vẻ khó tính thế mà lại dễ chịu hơn nhiều so với việc ở chung với cục gỗ biết hành người La Nhất Châu.

"Cảnh Lập về nhà thăm cha mẹ vì lâu không gặp, còn Tiểu Thiên, đang trong giai đoạn mới cưới yêu đương thắm thiết, sao lại về nhà rồi?" Mẹ Dư vừa múc canh cho cậu, vừa cười đến là phấn khích.

Dư Cảnh Thiên: "..."

"Mẹ à, yêu đương thắm thiết gì chứ, con không chịu nổi anh ta nữa."

Cha Dư: !!!

Dư Cảnh Lập: !!!

"Nói, nó làm gì con!!!"

"Anh tưởng em lập được một cái gia đình đàng hoàng, như vậy là sao?!"

Mẹ Dư chỉ biết đỡ trán.

"Tôi nói mà bà không tin, cái cậu họ La đó có gì mà tốt đẹp, con của chúng ta mới sống với cậu ta không bao lâu đã phải chịu ủy khuất kéo vali về nhà rồi..."

"Cha à, chuyện không phải như vậy đâu..."

Dư Cảnh Thiên biết nước đi này mình đi sai rồi.

"Là con muốn đổi gió nên mới về nhà. Cha cũng biết đó, con là một người độc lập tự chủ, mà anh ấy thì chăm con kĩ quá, nên con...về nhà cho thoáng."

Dư Nhất Kiệt đang nhai cơm cũng phải bụm miệng cười.

"À, ông quên mất có thằng cháu!!! Nói ông nghe xem, hai đứa nó có chuyện gì?!"

Mặt Dư Nhất Kiệt tỉnh như ruồi.

"Ba La ham muốn tình dục quá mạnh, ba Dư không chịu nổi, tạm thời cạch mặt."

Cả nhà bao gồm Dư-mặt than-Cảnh Thiên: "..."

"Cái này...cần phải chấn chỉnh thật. Tạm thời con cứ ở lại đây với mẹ." Mẹ Dư cuối cùng cũng lên tiếng, cắt ngang sự im lặng quỷ dị trong nhà.

Cha Dư thì liên tục ho khan.

Dư Cảnh Lập không biết nên nói gì mới phải.

Họ im lặng ăn cơm, Dư Cảnh Thiên ghim chặt Dư Nhất Kiệt.

Nhóc con tới số rồi.

______________________

Đã hai ngày kể từ khi Dư Cảnh Thiên chính thức "cạch mặt" La Nhất Châu, anh gọi cho em bao nhiêu cuộc, em cúp ngang bấy nhiêu cuộc.

Ban đầu chỉ đơn thuần là chút hờn dỗi ấu trĩ, nhưng kể từ đêm hôm qua, Dư Cảnh Thiên đã không ngăn được bản thân lấn cấn về rất nhiều thứ - những thứ khiến em chẳng thể giao tiếp với La Nhất Châu một cách bình thường được nữa.

Flashback

Dư Cảnh Lập gọi em trai vào phòng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Tiểu Thiên, e rằng em không biết tình hình của Trương Cảnh Quân. Lúc điều tra ra, anh cũng rất sốc."

"Trương gia điêu đứng, gặp từ tai họa này đến tai họa khác, em có biết không?"

"Em biết. Là La Nhất Châu nhúng tay." Dư Cảnh Thiên đã sớm điều tra ra được người đứng sau giật dây lật đổ Trương thị. "Nhưng điều em tò mò là, Trương Cảnh Quân bây giờ đang ở đâu." Em ngồi xuống chiếc ghế bành, rót cho mình một ly rượu vang, bề ngoài tuy vẫn vô cùng điềm tĩnh nhưng trong lòng sớm đã nổi bão.

"Trương gia dù cho sụp đổ cũng không muốn để lộ ra ngoài việc con trai mình giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ."

"Ý anh là sao?"

"Trương Cảnh Quân mất trí nhớ. Cậu ta ngu ngơ đến đáng thương."

Âm thanh loảng xoảng vang lên, ly rượu trên tay Dư Cảnh Thiên giờ chỉ còn lại những mảnh vỡ nằm yên trên nền đất lạnh, thấm ướt chất lỏng mang nồng hơi men.

Là mình.

Là mình từng mong anh ta mất trí nhớ, để anh ta không đến làm phiền mình nữa.

Tuy nói là đã sớm dứt tình, Dư Cảnh Thiên chưa bao giờ mong anh ta phải chịu bất cứ một thương tổn nào.

Sự tan vỡ của một Trương thị chẳng phải đã quá đủ rồi hay sao?

Em không hi vọng, Trương Cảnh Quân ra nông nỗi này là do La Nhất Châu.

"Em muốn gặp anh ta."

"Tiểu Thiên?"

"Em nói em muốn gặp Trương Cảnh Quân. Dù chỉ là một người mất trí nhớ, em không tin em sẽ chẳng thu thập được gì."

"Còn nữa. Tiểu Kiệt, nghe lén là không tốt."

Cánh cửa khẽ động một cái.

Dư Nhất Kiệt không kiêng dè gì mở cửa bước vào.

"Em cũng muốn đi."

Em muốn chữa lành cho anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net