4. Nô lệ (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên đàn ông cao to kia thô bạo lôi nàng xuống nhà dưới. Lực tay của tên đó mạnh đến nỗi làm nàng phải nhăn mặt vì đau.

"Bà Liên đâu? Bà Liên"

"Cái gì vậy ông nội? Kêu giật ngược có chuyện chi?"

"Bà lớn kêu cho con nhỏ này tắm rửa sạch sẽ để tối nay cô chủ mần công chuyện"

"Trói nó lại ở góc tường đi, tao đi nấu canh gà cho mợ ba rồi làm liền"

"Ờ, để tôi xích lại cho chắc" nói rồi Châu Hiền chỉ biết ngồi im mà nhìn hắn lấy một cái xích rất to khoá lại vào chân nàng rồi bỏ đi, đám người này xem là gì chứ? Chó sao?

Khoảng hơn một lúc sau thì người đàn bà tên Liên mới múc gà ra thố và đưa cho một người khác bưng đi, bây giờ mới để ý đến người con gái ngồi co ro trong góc.

"Đứng dậy đi, nhanh nhanh cái chân mày lên để tao còn làm công chuyện khác" mở khóa dây xích ở chân nàng ra thì bà Liên nắm tóc nàng lôi đi. Châu Hiền đau đớn mà ôm lấy đầu mình.

Sau khi tắm xong thì mình mẩy nàng đỏ chói hết cả lên vì bà ta dùng bàn chải thô mà mạnh tay kì cọ khắp người, nhất là mấy chỗ da thịt non. Như lời Tú Anh dặn thì cho nàng mặc bộ đồ mới. Tuy mới nhưng không bằng được quần áo của ba người mợ kia, cũng chỉ tốt hơn bộ đồ cũ của nàng một chút mà thôi. Dù gì cũng chỉ xem nàng là con người biết đẻ nên cũng chẳng yêu thương gì, quần áo như nào thì chẳng mảy may quan tâm.

☆/。

Trong kho.

Lúc nãy nàng được một người gia nhân tốt bụng múc cho chén cháo trắng nên cũng đỡ đói hơn, bây giờ mệt mỏi trong người lại bị nhốt ở cái nơi cũ kĩ, ẩm ướt lại không có một ánh sáng thế này mặc dù khó ngủ nhưng cũng cố gắng chợp mắt được một lúc.

"Chào cô chủ"

"Ừ, mở cửa ra" ra là giờ này cô đến tìm Châu Hiền, trên tay còn cầm một cây đèn dầu.

"Dạ" sau tiếng đáp đó thì cánh cửa đã mở ra thật, lúc này Sáp Kỳ bước vào thì Châu Hiền vẫn còn ngủ không biết trời trăng.

"Mày đóng cửa lại rồi đi chỗ khác đi. Dặn tụi nó không đứa nào được léng phéng đến đây. Tao biết được tao đánh què chân" dù gì chuyện sắp làm với nàng không muốn để bọn gia nhân nghe nên Sáp Kỳ liền xua đuổi họ đi.

"Dạ"

Lệ Sa vào bên trong rồi đóng cửa nhà kho lại. Tiến đến đặt đèn dầu lên cái bàn trong góc. Di chuyển đến chỗ Châu Hiền đang nằm mà lòng không khỏi suy nghĩ.

"Đúng là thứ nghèo hèn ti tiện, tới dáng ngủ cũng lẳng lơ cho được" cô chạm tay vào má của nàng mà xem từng chi tiết nhỏ trên mặt, quá hoàn hảo đến nỗi không thể rời mắt

"Hớ..." Châu Hiền bị động chạm liền giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy Sáp Kỳ càng hoảng sợ mà xô người kia loạng choạng té ngã.

*Bốp* mặc dù cú ngã không đau gì mấy nhưng thuận tay là đánh cho nàng chảy máu ở khoé miệng.

"Con khốn, mày điên hả?"

"Cô tha cho con, con không có cố ý" sau trận đòn roi của Sáp Kỳ thì đã hiểu dù có chống cự cũng chẳng được gì nên chắp tay cầu xin sự tha thứ của người mình phải gọi là chồng. Cũng là người nắm cả mạng sống của cả gia đình nàng.

"Không cố ý mà vậy đó hả? Mưu sát tao sao?"

"Dạ con xin lỗi, cô đừng giận nữa, con xin lỗi"

"Biết điều thì cởi áo của mày ra, còn chậm chạp nữa là tao đánh thêm mấy bạt tai"

"Dạ...con mần liền" Châu Hiền dù không muốn nhưng vẫn phải tận tay cởi phăng chiếc áo che chắn da thịt để cho người kia xem, đúng là có tiền là có tất cả mà.

"Cởi xong rồi thì nằm yên xuống, hó hé là ăn đòn"

"Dạ" nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo, thật sự vẫn không ngờ là đời con gái của mình lại trao cho người xa lạ trước mặt mà nàng chưa từng yêu.

Áo ngoài đã được cởi bỏ nhưng cái yếm kia vẫn đang cản trở tầm nhìn của Sáp Kỳ để có thể nhìn rõ nhất bộ ngực nảy nở sau lớp vải mỏng và thế là cô dùng đôi tay của mình mà vén chiếc yếm lên, cảnh quang trước mắt không khỏi làm người khác nhỏ dãi thèm thuồng. Ngắm một hồi thì mới sực tỉnh ra, Sáp Kỳ liền đưa khuôn miệng của mình mà bú mút cặp nhũ của người con gái nhỏ nhoi kia.

Châu Hiền đã khóc. Nàng khóc vì sự tủi nhục của bản thân. Người đang hì hục trên thân thể nàng là người đã năm lần bảy lượt đối xử tệ bạc với nàng. Chẳng có lấy một lời yêu thương hay dạm hỏi nào ở đây cả, vậy mà hiện tại nàng sắp phải trao thân cho người đó.

"Cô ơi..." ngoài âm thanh ma mị được Sáp Kỳ tạo ra thì căn phòng không có tiếng của nàng. Rồi Châu Hiền đột ngột lên tiếng cầu xin

"Gì?"

"Con cũng như bao người bao người con gái khác, cũng chỉ mong..."

"Mong làm sao?" miệng thì nói nhưng Sáp Kỳ vẫn rất chăm chỉ nơi ngực nàng.

"Xin cô hãy xem con như là một ngươi vợ của mình. Không cần phải sống đầy đủ như các mợ, chỉ cần cho con một người chồng như bao người đàn bà khác. Có được không cô...?" nói ra câu này làm tim Châu Hiền đau nhói. Ngay đến thời khắc sắp trao đi cái ngàn vàn mà vẫn không được nghe lời hứa hẹn trầu cau thì có ai mà không đau lòng cho được.

"Tức cười, mày mà muốn làm vợ của tao sao? Với lại mày cũng không có tư cách ngang hàng với vợ của tao đâu nên đừng suy nghĩ viễn vong, mày sẽ là mẹ của con tao nhưng tao không phải là chồng của mày, mãi mãi vẫn vậy" Sáp Kỳ nghe nàng nói đúng là buồn cười, vốn chỉ muốn mang về để sinh con thôi mà bây giờ lại bắt cô hứa hẹn.

Bây giờ Châu Hiền đã tuyệt vọng, coi như cuộc đời cũng đã lụi tàn sau đêm nay, nàng chẳng có chồng, người đang lấy đi trinh tiết của nàng cũng không muốn cưới nàng và chẳng ai lại muốn làm chồng của một con đàn bà đã từng sinh con cho người khác, chẳng một ai...


☆/。


Sáng hôm nay Sáp Kỳ bước ra khỏi kho với tâm trạng sảng khoái, đúng là đồ mới thì cái gì cũng tốt.

"Xích con khốn đó lại, nó dám hỗn với tao"

"Dạ" nói rồi cô liền bỏ đi lên nhà trên thay đồ để chuẩn bị ra xưởng.

Châu Hiền lúc này đang nằm thoi thóp trên đống rơm kia, máu từ nơi đó cứ tuôn ra do đã quan hệ rất mạnh, đúng là Khương Sáp Kỳ chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.


☆/。


Lúc này Tú Anh đang ngồi trên nhà trên xem sổ sách, thấy Sáp Kỳ đi ngang ra để lấy xe ra xưởng liền kêu lại

"Kỳ, lại đây mẹ biểu"

"Dạ? Có chuyện chi ạ?"

"Mẹ nghe nói mày mạnh tay với nó lắm hả? Hồi nãy bà Liên vào coi mới thấy nó thoi thóp trên đống rơm đó đa"

"Tại nó dám hỗn với con, con không giết nó là may rồi"

"Chèn ơi, cái gì cũng vừa phải, nó còn sanh cháu cho tao nữa đó đa"

"Con biết rồi. Thưa mẹ con đi"

"Khoan" khi Sáp Kỳ nghiêng mặt thì Tú Anh mới thấy trên mặt con gái cưng có một vết xước, sốt sắng đến xem.

"Cái vết này là sao? Con bị quẹt ở đâu? Hay đứa nào nó cào vào mặt con? Nói mẹ nghe, đứa nào? Đứa nào mà gan lớn vậy hả?"

"Thôi con đi đây, mẹ đừng quá lo" Sáp Kỳ không muốn truy cứu, bây giờ Tú Anh đã thấy thì người gây ra chuyện lại càng khó sống

"BÙI CHÂU HIỀN! Mày dám cào vào mặt con tao sao hả? Sao mà mày dám, có phải là mày muốn chết có đúng không?" Tú Anh tức giận quát lớn. Thì ra "hỗn" mà lúc nãy Sáp Kỳ nói chính là việc Châu Hiền vô tình làm cô bị thương trong lúc ân ái. Con vàng con ngọc của bà mà cái con bần hèn kia dám làm cho trầy mặt. Phải dạy cho nó một bài học nhớ đời, cho chừa cái tội to gan.

Nói là làm, Tú Anh liền đến nhà kho nắm lấy đầu nàng đánh tới tấp. Đã vậy còn lấy cái roi mà Sáp Kỳ từng dùng đánh thẳng tay. Cơn đau bên dưới chưa dứt mà cả người lại bị đánh đập không thương tiếc. Đã mệt mỏi vì chưa được ăn gì lại bị tra tấn hai ba lần, Châu Hiền không biết mình có sống nổi với cái nhà này không nữa.

Đến giờ ăn, con My, đứa hầu nhỏ hơn nàng hai tuổi được bà Liên phân công mang cơm cho nàng. Nó thấy Châu Hiền bị đánh bầm dập, thấy thương nên nói chuyện với nàng một chút. Chỉ rõ cho nàng chuyện vai vế trong nhà và những điều cấm kị, không nên làm. Ở đây chỉ có mỗi con My là người tốt với nàng nên Châu Hiền rất cảm kích nó.


☆/。


Cô sau khi về liền đến phòng ả mợ ba ta mà nghỉ ngơi

Tắm rửa sạch sẽ, Sáp Kỳ đang ngồi trên giường, sau lưng là ả mợ ba đang đấm bóp cho cô. Vì cũng đã nghe được chuyện Châu Hiền bị đánh vì tội dám làm đau cô nên ả tranh thủ giở giọng nũng nịu của mình châm dầu vào lửa.

"Trời ơi, gương mặt chị như này mà con nhỏ quê mùa đó dám làm tổn thương, cô có đau không hở?"

"Ba cái vết thương nhỏ xíu thế này chẳng hề hấn gì so với việc sung sướng với con nhỏ đó cả" Sáp Kỳ cố tình trêu cho ả ta ghen, đúng thật là có hiệu quả.

"Xí, sướng thì về cái kho ngủ với nó đi, ở đây với tôi mần chi?"

"Tại mẹ nói nó bị đánh bầm dập thấy ghê nên chị không tới, chứ nó ngon thấy mồ ai ngu dại mà bỏ"

"Hứ, đi ra đi. Đừng đến gần tôi" ả ta giở giọng nũng nịu giận lẫy.

"Thôi mà, người ta nói chơi thôi chứ nó không có đường nào sánh với em được hết"

"Thiệt không?"

"Thiệt chớ, nhưng mà chị quên cảm giác với em rồi chắc khó so sánh à nha. Thôi thử lại mới biết được"

"Thiệt tình à..." Thế là đêm nay Sáp Kỳ ngủ lại phòng của Thừa Lợi. Còn Châu Hiền nằm co ro trong cái kho đầy bụi bặm. Nàng đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, rồi nàng lại khóc khi nhớ về cha mẹ ở quê nhà...

☆/。


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net