Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày mưa rào, ngày mà cả đời này cô không bao giờ quên, ngày bi thương tột cùng nhấn chìm, đoạt lấy toàn bộ tình yêu của cô.

Khi cô che ô bước ra ngoài cổng trường thì một chiếc xe địa hình dừng ngay bên cạnh, một người đàn ông lạ mặt bịt miêng, lôi cô vào trong xe. Mọi thứ một màu đen tối.

Vệ sĩ Yến Phong phân phó bảo vệ cô tức tốc chạy đến nhưng vẫn chậm một bước, chiếc xe lao vút trong màn đêm.

Yến Phong vừa nhận điện thoại từ vệ sĩ, sắt mặt hắn đằng đằng sát khi, hơi thở lạnh lẽo như tu la dưới địa ngục lên.

Hắn đã che dấu kĩ lưỡng tới mức tưởng chừng không có khe hở, vậy mà bọn chúng vẫn phát hiện ra.

Yến Phong vội mang hai khẩu súng Walther P99 sau hông, lệch truy quét toàn thành phố, tra vị trí nhanh nhất có thể.

Vừa ra khỏi cửa, điện thoại reo lên:

" Yến Phong, tao với mày chơi một trò chơi nhé, xem thử mày quan trọng tình thân hay tình nhân, tao thật muốn nhìn thấy cảnh mày lựa chọn, thật mong chờ".

Con ngươi hắn đỏ ngầu, tức giận đến mức nghiến răng

" Mẹ kiếp, mày dám "

Hắn giao số điên thoại cho Diệp Vũ, tra nhanh địa chỉ IP này.

Đôi mắt bây giờ của Yến Phong lạnh lẽo vô cùng, như muốn nuốt chửng tất cả. Xung quanh hắn tỏa ra luồn khí lạnh khiến người khác phải khiếp sợ tránh xa.

Chu Tử Đồng, hắn dám đụng đến một sợi tóc của Yến Minh Lan,thì chuẩn bị xuống địa ngục đi.

Diệp Vũ rất nhanh tra được địa chỉ IP, hắn lập tức lên xe đi đến nơi đó, phân nữa người Yến Gia đều được đều động.

Yến Thanh Lan mở mắt thấy hai tay bị còng, bất ngờ hơn bên cạnh còn có Hứa Nhan vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lần thứ hai bị bắt cóc, xem như cũng có kinh nghiệm, cô sẽ không manh động, chỉ lặng lẽ quan sát .

Đột nhiên cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặt mũi hung tợn, tay hắn cầm roi da, mặc dù sợ hãi nhưng cô phải cố gắn bình tĩnh, chỉ có như thế mới có thể tìm cách giải quyết.

Hắn đến gần, quất mạnh roi vào người cô và Hứa Nhan, cô ta đau quá chợt tỉnh, sợ hãi la toáng:

" Các người là ai, tôi là người phụ nữ của Yến Phong, các người không được đụng đến."

Xong chỉ qua Yến Minh Lan,:

" Nếu muốn gì, thì hãy làm cô ta."

Yến Minh Lan mở to mắt không tin nổi, gu của Yến Phong quả là khác người, chỉ thích khuôn mặt, không màng nhân phẩm sao?.

Sau đó một tên đầu trọc bước vào, tay cầm điện thoại, hùng hỗ đi vào, giọng nói chói tai :

"Hai đứa mày,nào, kêu hắn cứu đi , kêu to lên ?."

Hắn vừa nói xong, điện thoại vang lên giọng trầm ấm của Yến Phong :

" Mày muốn gì?"


" Tất nhiên muốn mạng mày rôi, mày phải nhanh lên, nếu không, tao không biết khi tao điên lên thì sẽ làm gì đâu?"

Xong lại cười đầy man rợn.

Yến Minh Lan định kêu cứu nhưng Hứa Nhan nhanh hơn một bước, vừa khóc vừa lớn tiếng kêu gào

" Yến Phong , Cứu em".

" Đừng sợ, Chờ anh"

Hai chữ " Cứu em" cuối cùng cô nuốt lại vào bụng. Không có khe hở cho cô chen vào.

Thì ra ngay từ đầu là cô cố chấp tự làm theo ý mình.
_________________________

Một lúc sau ,bỗng nghe tiếng phanh chói tai, cô vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong ký ức của cô, Yến Phong luôn là người rất phong độ, quần áo chỉnh tề, khí chất bất phàm.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô thấy hắn không có chút phong độ nào cả. Không áo vét, áo sơ mi trắng ẩm ướt, dính cả lên người, chỉ còn cài vài cúc, trông cực kì nhếch nhát.

Vậy mà vẫn không che lấp được sự tàn nhẫn, lạnh lùng trời sinh của hắn.

Phía sau hắn phải hơn trăm người, đúng là khoa trương.

Yến Phong nhìn tên đầu trọc, giọng lạnh hơn băng tuyết :

" Chu Nhất Đồng, tao đã tới, mày muốn thế nào?"

Đàn em tên đầu trọc cũng đông không kém, hai bên đều chỉa súng vào nhau, sẵn sàng bắn chết đối phương bất cứ lúc nào. hai phe đối đầu gay gắt, cảnh tượng như chỉ có trên phim lại tái hiện cực kì sinh động ngay trước mắt,.

Tên đầu trọc mặt hếch lên, điếc không sợ súng, hắn ngồi giữa Yến Minh Lan và Hứa Nhan, một tay cầm súng , tay còn lại nâng cằm Yến Minh Lan.

Giọng bỡn cợt :

" Nào, tao xem thử, mày chọn cháu gái hay người tình nhỏ?"

Hưa Nhan khóc như hoa lê đái vũ, giọng mềm mại nức nở:

" A Phong, em sợ, cứu em."

Một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, yếu đuối mong manh như thế, cần sự bảo vệ biết bao nhiêu, đàn ông mấy người có thể từ chối ?

Yến Minh Lan nhìn một màn trước mắt, mím môi, dù chật vật nhưng ánh mắt cô cực kì bình tĩnh, cô mở to đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm hắn, không muốn bỏ qua bất kì biểu hiện , cảm xúc nào trên khuôn mặt anh tuấn ấy..

Sắc mặt Yến Phong càng lúc càng âm trầm, u ám, tu la địa ngục cũng chỉ có vậy.

Chu Nhất Đồng như chán ngán với sự đợi chờ, siết cằm cô mạnh mẽ hơn, đau đớn khiến cô hít hà một hơi.

Yến Phong vẫn bất động, Chu Nhất Đồng không chờ được biểu hiện hắn muốn thấy, đổi vị trí qua Hứa Nhan, bóp mặt cô ta. Hứa Nhan nước mắt rơi như mưa.

" Chà chà, Yến Phong, mày đúng là có phúc, cháu gái hay người tình đều xinh đẹp kiều diễm như vậy, hay mày chọn đi, dẫn đi một người, còn lại để bọn tao chơi, thế nào?"

Lần này Yến Phong không giữ được bình tĩnh, từng câu từng chữ như gầm lên :

'"Mày dám, buông cô ấy ra, tao sẽ tha cho mày một mạng, nếu không, cả Chu Gia đều chôn cùng."

Tên đầu trọc ngửa mặt lên trời, cười to, vai phản diện sinh ra vốn dành cho hắn, ánh mắt hung tợn nhìn Yến Phong.

"Chu Gia đã bị mày diệt phân nửa, mày còn mặt dày nói tha cho bọn ta, thằng khốn ."

" Mày chọn mau, không nói nhiều."

Thật ra không mỗi mình Chu Nhất Đồng. muốn xem câu trả lời của hắn, Yến Thanh Lan cũng rất mong chờ.

Chuyện cô lo sợ nhất có xảy ra hay không.? !

Mỗi giây trôi qua như gần cả thế kỉ. Yến Phong mãi không thốt được ra khỏi miệng từ nào. Bàn chân hắn nặng như chì, cả người đông cứng, hắn như chờ đợi điều gì. Cuối cùng cũng lên tiếng.

" Thả Hứa Nhan ra."

Chu Nhất Đồng cười vang:

" Đàn bà vẫn quan trọng nhỉ,.?"

Câu nói vừa dứt, Chu Nhất Đồng và đàn em đồng loạt ngã xuống, phía sau hắn hàng loạt tay súng bắn tỉa không biết đã ở đó khi nào.?

Chu Nhất Đồng mắt trợn tráo , nhìn Yến Phong, mãi không thốt ra được từ nào?.

Yến Phong đến gần hắn, cúi người xuống nói hắn vài câu, không ai nghe thấy. khiến hắn mở to mắt cuối cùng tắt thở.

" Ngàn vạn lần mày không nên đụng đến Yến Minh Lan, Tổ tiên Chu Gia không biết có tha thứ cho mày không?, nhờ có mày , ngày mai, toàn Chu Gia chỉ còn trong sử sách".

Nhìn cảnh tượng máu me trước mắt, cả Yến Minh Lan và Hứa Nhan đều mềm nhũn , không còn chút sức lực.

Từ đám đông đi ra, một người đàn ông cực kì anh tuấn, khác với nét đẹp kiên nghị, nam tính của Yến Phong, người này mang phong cách lãng tử, phong lưu.

Yến Minh Lan biết hắn, là thái tử gia nhà họ Thẩm ở Đế Đô. " Thẩm Minh"

Mặt hồ ly hắn vui vẻ đi tới, khung cảnh ghê rợn trước mắt không ảnh hưởng tâm trạng hắn chút nào.

" Vì một người đàn bà, mày điều động cả người Đế Đô, tao muốn xem thử người phụ nữ ba đầu sáu tay nào khiến Gia Chủ Yến Gia điên hồn lạc phách "

Thẩm Minh liếc nhìn Yến Minh Lan, quay qua Hứa Nhan, sau đó nhìn lại Yến Minh Lan vừa vười vừa nói đầy ý tứ:

"Thì ra là vậy, mày cũng rất biết cách chơi.".

Yến Phong không thèm quan tâm tên hồ ly kia. Hắn đưa mắt nhìn cô như xuyên qua từng chân tơ kẽ tóc, nhưng sau đó lại rảo bước , ngồi xuống trước mặt Hứa Nhan, ánh mắt tràn đầy quan tâm hỏi :

" Em không sao chứ".

Rồi hắn nhẹ nhàng bế Hứa Nhan lên, lạnh lùng đi qua trước mặt cô, không hề liếc mắt.

Hắn nhìn Thẩm Minh.

"Cậu đưa Yến Minh Lan trở về."

Cô loạng choạng đi đến trước mặt hắn. Giọng run run:

" Yến Phong, anh từng nói, sau này muốn có một ngôi nhà thật sự, vậy, người phụ nữ trong ngôi nhà đó là ai?, em hay cô ta?.

Hắn như bất động, ánh mắt có chút hốt hoảng, mãi vẫn không có câu trả lời.

Cô vẫn lặng lẽ nhìn hắn, dù ôm giai nhân trong lòng cũng không làm hắn mất đi chút khí phách nào.!

Cuối cùng, giọng hắn như nức ra, có chút run :

" Là cô ấy."

Thì ra là vậy,cô như chết lặng, toàn thân như bị rút sạch sẽ, bất tri bất giác.

Hóa ra con người bi thương đến cực điểm, sẽ tê liệt mọi cảm xúc.

Người hắn muốn cứu là Hứa Nhan, cô chỉ là tiện thể mà thôi. Cô còn trông mong đều gì.Tất cả những ảo ảnh ngọt ngào trước kia bỗng chốc vỡ vụn, không thể nào dán lại được nữa.

Yến Thanh Lan năm 20 tuổi đã nếm trãi tận cùng nổi đau.

Cô bật cười, nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống, từ đầu đến cuối, chỉ là do cô cố chấp không chịu hiểu.

Đau thương quá nhiều,trái tim đã giá lạnh. Chỉ trong chớp mắt, cô dường như thông suốt hết thảy.

Nhìn hắn kiên định nói:

" Yến Phong, chúng ta kết thúc đi."

Hắn loạng choạng lùi về sau hai bước , ánh mắt sửng sốt, sau đó là đau đớn tột cùng, hắn vậy mà cũng có lúc thất thố, nhưng giờ cô không muốn tìm hiểu thêm, vội vàng rời đi.

Thẩm Minh đuồi theo sau.

" Tiểu nha đầu, từ từ đã nào."

Ngón tay quá lạnh để lau những giọt nước mắt còn sót lại.

Cô yêu hắn nhiều như vậy, tưởng chừng tình yêu của cô dành cho hắn cả đời sẽ không bao giờ ngừng nghĩ, hóa ra tình yêu cũng có lúc cạn kiệt.

Một số việc ngay từ đầu vốn dĩ đã sai, nhưng đến lúc không thể cứu vãi được nữa ta mới chịu thừa nhận.

Đời người, sao cứ mai kiên trì những thứ không nên kiên trì. Có những chuyện, nên từ bỏ ngay lúc vừa bắt đầu.

Cô nói Thẩm Minh giúp cô làm thủ tục du học, cô muốn rời khỏi đây, trốn chạy cũng được, vứt bỏ cũng được, kết thúc chính là kết thúc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net