Part 13: Mộ Tình hoảng sợ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta ngủ bao lâu rồi? 

- Ba ngày.

Mộ Tình nhấp nháy mắt, đầu lông mày hơi nhíu lại, tựa như bị ánh sáng làm chói mắt. Phong Tín lúc này đang quan sát từng cử động nhỏ nhất của hắn nên cũng nhận ra. Gã nhanh chóng dịch ghế hướng lên trên một tí, hơi kéo rèm lại, che bớt ánh sáng. Làm xong đâu ra đấy, Phong Tín như không chút để ý mà vươn tay, khẽ khàng vén những lọn tóc tán loạn trên gối Mộ Tình lại cho gọn gàng.

Đôi mày đang nhíu lại của Mộ Tình chợt giãn ra, nhướng cao lên. Hắn đánh mắt liếc nhìn khuôn mặt bình lặng của Phong Tín ở phía trên mình, bàn tay đang thả lỏng cũng nắm chặt lại, trông cực kỳ không tự nhiên. Chắc hẳn là do hắn không quen được (bị?) Phong Tín đối xử như vậy.

- Ngươi... ta làm sao lại ngủ lâu như thế?

- Pháp lực của ngươi vẫn chưa hồi phục. Linh Văn có nói, có thể do tác dụng phụ của loại thuốc kia. Nhưng đừng lo quá, phục hồi lại chỉ là chuyện thời gian thôi.

Phong Tín rõ ràng có thể thấy được dao động trong ánh mắt Mộ Tình khi y nghe gã nói xong. Mộ Tình bật ngồi dậy, hay tay bấu lấy chăn. Sau đó, y quay nhìn Phong Tín, dường như hơi nổi giận. Nhanh như cắt, Mộ Tình xoay người, đánh một chưởng lên ngực gã.

Bày tay Mộ Tình đập vào ngực Phong Tín, rồi khựng lại, không di chuyển nữa. Chưởng này chỉ để hắn thử pháp lực chứ không dùng sức nên chẳng khác nào gãi ngứa cho Phong Tín. Mộ Tình bực bội tặc lưỡi, rút tay về.

- Hiểu rồi. Ngươi đi đi.

- Ta có chuyện muốn nói với ngươi. Nói xong ta đi.

- Không nghe! Người không khỏe!

- Cũng gần lành hẳn rồi, chỉ là pháp lực...

- Mới thức dậy mệt người. Cái gì cũng không muốn nghe không muốn làm. 

- Ta thật...

- Không tiễn!

Phong Tín bị chặn họng hết lần này đến lần khác, muốn giận nhưng lại giận không được, trông dáng vẻ giẫy nảy chẳng khác nào phi tần được sủng ái đang giận dỗi của Mộ Tình mà lại thấy muốn cười. Gã thở dài, đứng dậy.

- Thôi ngươi nghỉ đi. Mai ta lại đến.

- Lại đến làm gì?!

Mộ Tình trợn mắt làu bàu, thì Phong Tín đã ra tới cửa, còn quay lại nhìn hắn cười một cái, khiến cả người hắn nổi lên một tầng da gà. 

Phong Tín ngày càng quái dị, ngày càng điên khùng, tính tính biến đổi kỳ diệu. Mộ Tình luôn nghĩ người này rất dễ đoán, có cái gì đều hiện ra ngoài mặt. Ấy vậy mà gần đây chẳng hiểu nổi hắn. Đụng chạm vén tóc người ta làm gì? Ánh mắt gì thế kia? Sao lại cười? Sao lại đòi nói chuyện? Không phải mới đây còn quay lưng bỏ chạy sao? Giờ muốn nói là tính nói cái gì?

Mộ Tình nghĩ đông nghĩ tây, không hiểu sao thấy hơi hoảng. Tính đa nghi của hắn lại bùng phát, ngồi bần thần nửa ngày trên giường tưởng tượng đủ kiểu.

Khi hắn suýt chút nữa là mọc rễ dưới mông thì tiếng gọi như u linh từ đâu vọng về. Hắn giật mình, tỉnh cả người, chợt nhận ra là Linh Văn đang thông linh với hắn.

- Huyền Chân tướng quân tỉnh rồi phải không? Nam Dương mới thông báo cho ta. Bảo ta xem qua ngươi một chút.

Mộ Tình theo thói quen lại trợn mắt, dù lúc này chẳng ai nhìn mà quan tâm hắn trợn hay không trợn. Hắn chỉ nói bừa là người không khỏe, vậy mà Phong Tín lại mời bảo mẫu tới cho hắn thật. Đây là muốn trả thù đây mà. Câu "thôi ngươi nghỉ đi" chắn chắn là xạo chó!

Thấy hắn không trả lời, Linh Văn lại nói tiếp.

- Chuyện pháp lực của ngươi. Ta nghĩ ra cách khiến nó hồi phục nhanh hơn. Không chắc chắn thành công nhưng thử xem chắc cũng không vấn đề gì.

Khi Mộ Tình uống viên thuốc xóa pháp lực tạm thời kia cũng là "không thể chắc chắn không có gì hại", "trước mắt chưa thấy di chứng", giờ lại "không chắc chắn thành công", "chắc cũng không vấn đề". Mộ Tình cảm thấy hết lần này tới lần khác phải làm vật thí nghiệm, dù lần đầu do chính hắn chủ động dâng lên.

Hắn nghi hoặc hỏi.

- Thử thế nào?

- Cũng đơn giản. Giờ nói thì hơi phiền. Ta sẽ đến hướng dẫn trực tiếp rồi giám sát cho cẩn thận luôn, phòng khi có sai sót xảy ra. Ngoài ta với ngươi, cần thêm một thần quan giúp sức.

- Có yêu cầu đặc biệt gì không?

- Miễn có pháp lực là được, võ thần càng tốt... Cho nên không nhờ thái tử điện hạ được đâu, kiếm vị nào ở gần ngươi ấy.

- Ai ở gần ta cơ? 

Mộ Tình dường như nghe ra trong lời nói của Linh Văn có chút ẩn ý gì đấy.

- Lại còn ai. Cái vị mấy ngày nay nằm lỳ ở điện Huyền Chân nhìn ngươi chằm chằm ấy. Công vụ cũng bỏ bê không làm, nói thế nào cũng không suy chuyển.

Khóe miệng Mộ Tình giật giật, khó khăn mở miệng. Trong đầu hắn tự động nhớ đến dáng vẻ Phong Tín ngồi chống cằm phía đầu giường nhìn hắn không chớp mắt.

- Ai... ai nhìn ta... chằm chằm?

- Ngươi bị thương cũng không nặng lắm. Vậy mà lúc hắn bế ngươi về xong lại chạy đông chạy tây kêu gào khắp nơi, ta còn tưởng ngươi sắp không xong rồi cơ. Thái tử Tạ Liên và vị quỷ vương kia cũng bị lôi đến, đứng trước giường nhìn ngươi từ đầu xuống chân. Mấy ngày nay ta cũng không yên, nghĩ mãi mới ra cách giải quyết. 

Mộ Tình tận lực cố tránh không để ý đến từ "bế" vừa lọt vào tai. Nhưng tránh thế nào cũng không tránh được tưởng tượng tùm lum, thế là lắc đầu ầm ầm.

- Được... được rồi. Vậy mai... mai đi.

Mộ Tình ngắt thông linh, ngồi đần mặt ra. Đầu óc hắn trống rỗng, chẳng nghĩ gì nổi nữa. Lâu lắc sau đó, hắn giật mình chợt tỉnh, hai tay vò đầu, ụp mặt cái bụp vào chăn.

Đầu óc tên khốn đó chắc chắn là hỏng luôn rồi! Gặp quỷ! Quỷ nhập rồi! Phải giải trừ! Phong ấn hắn lại ngay lập tức! Lúc này còn phải vời hắn qua đây trị cho y, chẳng biết cụ thể sắp tới phải làm gì cùng nhau. Liệu có an toàn không? Không chết luôn chứ?

Mộ Tình không ngừng lắc tới lắc lui trên giường. Thân thể vốn đã khỏe nay tự dưng lại thấy chỗ nào cũng bất ổn. Tinh thần lẫn thể xác đều không ổn!

Trong lúc Mộ Tình còn đang sợ gần chết trên giường, Phong Tín đã bước khỏi điện Huyền chân, trên đường quay về điện Nam Dương mấy ngày nay bị gã bỏ quên. Gã cắn môi vừa đi, vừa đặt tay lên ngực, nơi lúc nãy bị Mộ Tình chưởng một phát.

Chẳng riêng Mộ Tình, chính Phong Tín cũng tự biết mình đổi tính. Với người khác thì không, chỉ duy nhất với Mộ Tình thì không còn như trước nữa. Muốn bình tâm lại cũng không thể. Muốn chạm vào y, muốn chọc cho y nổi giận, muốn xé toạc cái vẻ khinh khỉnh trên khuôn mặt ấy, muốn y bày ra vẻ ngượng ngùng nhìn thẳng vào gã, bộc lộ chân tình như cái cách y từng làm vậy với thái tử điện hạ. 

Phong Tín biết mình đang ghen. Gã nhận ra mình cố chấp với chuyện này không chỉ vì cảm giác bị ra rìa nữa. Tuy rằng, hiện tại Phong Tín cũng không còn đơn giản muốn Mộ Tình xem mình như bằng hữu. Ngược lại, phải tránh cái mối quan hệ ấy đi càng xa càng tốt. Gã cũng đâu muốn tự chặt đứt đường đi của mình. Một khi đã xác định là bằng hữu, thì sao tình cảm có thể tiến triển được?

Gã không còn là Phong Tín của những ngày xưa cũ nữa, có ngờ nghệch thế nào cũng đến lúc phải khôn ra rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net