Part 3: Ai mà chẳng thích sơn hào hải vị?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, cả hai im lặng không nói tiếng nào. Mỗi người một góc, mặt mày xám xịt như đít nồi. Họ không phải đợi lâu thì cửa mở, một nữ nhân tiến vào. Tóc nàng dài như thác đổ, khuôn mặt kiều diễm, váy trắng nhiều lớp nhẹ nhàng tựa mây lay động theo từng chuyển động uyển chuyển của nàng. Có thể ví nàng như một cánh bướm dập dờn, hay một bông hoa trong sương sớm, ở chốn thanh lâu lại tuyệt không nhiễm bụi trần. Xem ra tiểu nhị thật sự mang cô nương xinh đẹp nhất đến cho họ.

- Tiểu nữ Tuyết Lan, kính chào nhị vị đại nhân.

Tuyết Lan chắp tay, nhún gối, động tác đơn giản nhưng lại rất thu hút. Chào xong, nàng đến gần chiếc phản cả hai đang ngồi, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống trước bọn họ. Nàng cầm bình rượu, rót vào hai chiếc chung nhỏ, lần lượt mời hai người. Nàng mời Mộ Tình trước, hắn chỉ im lặng nhận lấy. Đến Phong Tín thì có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không từ chối. Phong Tín nhận xong chung rượu, chưa kịp uống thì như nhớ ra cái gì, quay sang nhìn Mộ Tình. Mộ Tình nhận rượu nhưng không hề có ý định uống, chỉ đặt lại xuống bàn. Hắn vốn là tu đạo thanh tâm quả dục, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng phá giới. Đối với hắn, mỹ nhân trước mắt đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Hắn chưa bao giờ quan tâm đến nữ nhân.

- Ngươi ở chốn này đã bao lâu rồi?

Mộ Tình hỏi. Không nghĩ rằng hai vị khách khẩu vị nặng dễ dàng vung tay ném vàng để được nàng phục vụ lại hỏi như thế, Tuyết Lan có hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng trả lời.

- Tiểu nữ từ tuổi mười ba đã học hỏi tại đây rồi ạ. Năm nay vừa tròn mười tám.

Con quỷ háo sắc kia bắt đầu ra tay từ ba tháng trước, nên nếu nàng ở đây đã năm năm, lại xinh đẹp như vậy, đáng lẽ phải bị nó nuốt từ lâu rồi. Phong Tín lúc nãy còn không hiểu, nay mới nhận ra Mộ Tình đang muốn xác nhận điều gì.

- Chốn thanh lâu phức tạp, ngươi và các vị cô nương khác có từng gặp chuyện gì không hay không?

- Phận nữ nhi thanh lâu, đôi khi không may cũng phải tiếp những vị đại nhân hơi nồng nhiệt. Nhưng tiểu nữ biết thân biết phận, làm các vị đại nhân vui lòng là bổn phận của tiểu nữ. Nào có phiền lòng đâu?

Tuyết Lan dịu dàng đáp. Quả nhiên là không nhìn ra cái gì. Là nàng kín miệng, muốn khách yên tâm, hay thực sự không có chuyện gì.

- Không không. Nghe đồn gần đây có chuyện không hay xảy ra, khiến người người sợ hãi, ta chỉ lo các ngươi gặp phải, thì phí mất một nét đẹp thôi.

Nghe đến đây, Tuyết Lan quả nhiên có hơi giật mình, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười.

- Ra là điều này. Chuyện đại nhân vừa nói, tiểu nữ cũng biết đến. Nhưng đến giờ, chốn thanh lâu này vẫn yên yên ổn ổn, không tổn hại một vị cô nương nào. Mãi lại thành quen, không quá sợ nữa. Thiết nghĩ, có lẽ do chúng ta không thanh sạch, nên đã bị bỏ qua mất rồi.

Điều này không phải không có lý. Tuyết Lan thế mà lại cho bọn họ gợi ý đắc giá.

- Nhị vị đại nhân này... đã đến tận đây, chắc không chỉ để hỏi những chuyện này thôi chứ?

Lúc này, Tuyết Lan nhìn họ, ánh mắt đầy tình ý.

- Cũng không có bao nhiêu thời gian. Mong nhị vị đại nhân tùy nghi sai bảo. Các ngài muốn làm gì tiểu nữ cũng chiều.

Muốn làm gì cũng chiều?! Làm gì cũng nghe?! Thì đúng là gái thanh lâu nên thế nhưng mà... Phong Tín giật giật khóe miệng, lúc này mới chợt nhớ ra hai tên nam nhân bọn họ đang ở trong phòng cửa chốt then cài với một thiếu nữ thanh lâu. Từ nãy gã vẫn im lặng nghe Mộ Tình dò hỏi, vừa quan sát biểu tình của cô ta xem có thể phát hiện gì không, ngay giây phút này lại không thể không cứng người.

Tuyết Lan dứt lời thì nhè nhẹ tiến gần đến Mộ Tình, thân trên nàng hơi ưỡn ra, suýt nữa là dán sát lên ngực hắn. Bàn tay nàng nhẹ nhàng bắt lấy một lọn tóc của hắn, để chúng nó trượt nhẹ khỏi những kẽ tay mình như đang sờ vào lụa. Từ nãy giờ vẫn là Mộ Tình hỏi chuyện nàng, nên không tránh khỏi nàng có cảm giác hắn thân thiện hơn, mới muốn mời gọi hắn trước.

Phong Tín nhìn cảnh này mà dựng sóng lưng, rợn tóc gáy. Gã muốn tung cửa bỏ chạy lắm rồi. Mộ Tình, sao nhà ngươi ngồi yên thế? Sao không đẩy cô ta ra? Chẳng phải ngươi tu đạo cấm dục hay sao? Phong Tín gào rú trong đầu. Phong Tín rất ngại tiếp cận với nữ nhân, điều này ai cũng biết, nhưng người bị tiếp cận là Mộ Tình chẳng hiểu sao cũng khiến Phong Tín bực bội nốt.

Thật ra Mộ Tình cũng không dễ chịu gì. Bàn tay hắn đặt trên phản đã co lại, nắm chặt, lông mày chau lại thành một đường nối liền. Hắn đưa tay đẩy vai Tuyết Lan ra, lực đạo cũng không nhẹ nhàng, khiến nàng ngã luôn ra đấy. Thế rồi, Mộ Tình đứng vụt dậy, đẩy cửa ra ngoài. Phong Tín cũng vội vã đuổi theo, để lại Tuyết Lan nằm ngay đơ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

---

- Mỹ nhân cũng không phải thường gặp, nên chốn thanh lâu hẳn nhiên sẽ tập trung nhiều nhất. Căn bản, xấu quá thì chẳng ai thèm nhìn chứ đừng nói mua một đêm...

Mộ Tình khoanh tay, lông mày vẫn nhăn tít như còn khó chịu lắm. Đang nói, hắn ngước lên, nhìn thấy Phong Tín đang đứng đực ra đó tự dưng lại đâm ra bực mình.

- Còn ngươi? Chẳng làm được cái đếch gì! Ta thấy mình ta đi điều tra chắc còn xong sớm hơn. Ngươi quay về điện Nam Dương của ngươi đi, đỡ vướng tay vướng chân.

- Cũng chẳng phải gì to tát! Hỏi có vài ba câu, ngươi tưởng ngươi làm được chuyện lớn lắm chắc!

Vốn dĩ biết chốn thanh lâu thì mình vô dụng, Phong Tín đã muốn nhịn, nhưng cái tên này miệng lưỡi khó nghe như thế quả thật nhịn không nổi.

Nói rồi, Phong Tín cũng không muốn cãi nhau nữa. Gã quay sang chỗ khác, thông linh với Linh Văn.

"Linh Văn có đó không? Có chuyện cần ngươi một chút."

"Nam Dương tướng quân có việc gì?"

"Giúp ta điều tra xem những nạn nhân của tên quỷ háo sắc này đã từng thành thân, từng phá thân hay chưa?"

"Quỷ háo sắc... Được! Xin đợi một lát."

Mộ Tình đứng cạnh nghe, cũng đợi. Đến khi hắn giậm chân muốn thành một cái hố dưới đất thì Linh Văn mới quay lại.

"Thành thân chưa thì dễ biết, tất cả đều chưa thành thân. Còn phá thân hay chưa thì không thể xác định được. Có một số người đã có hôn thê hôn phu, còn lại thì chưa từng nghe nói tới. Chỉ có thể chắc chắn không có ai là loại ăn chơi trác táng hay thường đến những nơi mờ ám mà thôi."

"Hiểu rồi. Đa tạ."

Kết thúc thông linh, Phong Tín và Mộ Tình cùng nhìn nhau. Tuy nói không xác định là đã phá thân hay chưa, nhưng suy đoán của bọn họ chắc cũng nhiều phần đúng. Cho dù đã phá thân thì cũng không thể là loại từng qua lại với nhiều người như gái thanh lâu được. Con quỷ này khẩu vị cũng thật cao.

Không thể xác định ai sẽ là nạn nhân tiếp theo. Hành tung của con quỷ lại xuất quỷ nhập thần, có thể nuốt trọn một người trong một cái nháy mắt. Dù họ có phát hiện ra nó, chắc cũng chẳng kịp chạy đến. Vùng này cũng không phải nhỏ. Chẳng lẽ lại đi lang thang tìm quỷ khí hay sao? Khác gì mò kim đáy bể.

Bước tiếp theo nên làm gì đây?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net