Chương năm (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nền đất dưới chân, bao phủ bởi một màu sắc.

Cả cây cột đá và bốn phía xung quanh cũng vậy. Tất cả, đều bị nhấn chìm dưới một màu máu đỏ tươi.

Những tiếng bước đi trong thầm lặng, nhẹ nhàng đến nỗi mà tưởng chừng như những con ma vô hình cứ vật vờ qua lại, kết hợp với thứ ánh đỏ lập lòe trông không khác gì một trong những khung cảnh địa ngục người ta thường dựng lên trong những cuốn sách tâm linh về cõi âm. Bầu không khí yên ắng, u ám đến ngay cả thở cũng phải dè chừng. Thỉnh thoảng có tiếng tí tách nhỏ xuống đất, không rõ của thứ gì. Mỗi một bước di chuyển nên đều cẩn thận, tránh đến nguy cơ đụng độ phải ác mộng. Sự tồn tại của một sinh mạng có thể bị nguy hiểm bất cứ khoảnh khắc nào, dù chỉ là một chút sơ sẩy.

Mộ Tình đi tới trước, từng bước từng bước một đều đặn, nhịp thở càng lúc có hơi khó nhọc hơn. Cả người y khoác lên một bộ hắc phục đúng chất ngày thường, tóc cột cao, lớp băng vải quấn trên tay đã được chồng thêm một kiện vải dày. Tay Mộ Tình nắm chặt vùng áo trước ngực. Ánh đỏ rực rỡ ở nơi này làm y không khỏi cảm thấy choáng váng, phải chi là nó tối hẳn thì có khi còn dễ chịu hơn. Bốn phía xung quanh thì đầy rẫy quái vật đang chậm chạp lết bước, mồm con nào có đấy há hốc, máu trong miệng nhỏ xuống, mắt thì trợn lòi ra trông phát ghê. Điều hay ho ở đây là không một con nào trong số bọn chúng phát ra tiếng động.


Mộ Tình cũng muốn trợn mắt với bọn chúng, y đã nhịn thở cả một đoạn đường, chỉ vì không muốn hít thứ mùi tanh tanh thoang thoảng trong không khí.

Đôi mắt nhíu lại thành một đường, Mộ Tình bức bối muốn thở mạnh ra một hơi. Đám quái vật trước mặt phiền y muốn chết, đi kiểu gì mà đụng đụng nhau, dính lại thành năm cụm bảy cụm, có con đang cố đi xuyên tường, có con vấp ngã sấp mặt rồi lết lết như sâu róm, y chang mấy thứ không não. Tuy Mộ Tình đã quen thuộc với cảnh tượng này, nhưng thật vẫn kinh tởm đến mức khiến y muốn rút đao ra chém hết bọn chúng. Dù sao chỉ còn một chút nữa thôi là đến nơi, y ráng nuốt lại sự nhợn nhợn trong người, chịu đựng thêm một lát nữa để tránh gây họa cho chính mình.

Đã một tháng trôi qua. Giờ đây chính là thời khắc quyết định tất cả.

Trong một tháng này, Mộ Tình ngày đêm tu luyện, mở rộng lãnh thổ, mỗi ngày ra ngoài đánh lộn với bọn quái kia, chỉ vì một mục tiêu duy nhất đó là phong ấn thứ khốn nạn nào đó.

Vậy nên y không thể để bản thân thất bại một lần nữa.

Có điều để Mộ Tình có thể đạt đến con đường này một cách nhanh chóng thì phải cảm ơn đến ai đó. Mặc dù chính y đã tự tiện lấy đi pháp lực của người ta.

Thể nào lúc gặp lại hắn cũng sẽ chửi y bay màu cho xem.

Tự nhiên nghĩ đến cái khuôn mặt nhăn nhó tức giận, trán nổi đầy gân của hắn làm Mộ Tình không kiềm được cong cong khóe môi, muốn bụm miệng cười khục ra một tiếng. Dù sao chửi nhau qua lại riết cũng quen rồi, giờ có bị chửi nhiều hơn nữa thì được thôi... Cứ để hắn chửi.

Mặc dù vậy, Mộ Tình muốn gặp lại Phong Tín lâu nhất có thể, y không muốn hắn nhúng mũi vô chuyện này. Y chỉ muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, đó giờ là vậy, tất nhiên là có thể không nhanh gọn lẹ nhưng quan trọng bây giờ Mộ Tình đã là một tướng quân, muốn biết khả năng tới đâu thì phải tự mình khai phá nó.

Tới rồi.

Phía trước Mộ Tình là một cái lỗ đen khổng lồ, trong cái lỗ đó là những sợi rễ lổm nhổm leo khắp vách đá xung quanh cùng những hạt đen bay tứ phía trong không khí.

Lách qua mấy con quái vật cuối cùng, Mộ Tình tiến gần lại cái lỗ, y nhắm mắt thở ra một hơi thật nhẹ nhàng. Quả nhiên bên trong chính là bộ não của nơi này, thứ đã gây ra biết bao nhiêu là chuyện. Giờ hẳn là nó đang giận dữ tột độ vì trước đó Mộ Tình đã xâm phạm từng phần lãnh thổ của nó. Nếu biết giờ y đang đứng trước nơi ở của nó , chắc chắn nó sẽ không để yên.

Sau khi triệu ra trảm mã đao cắm trên mặt đất, Mộ Tình lấy trong tay áo một cái lọ đựng bột trắng rải xung quanh mình. Y tiếp tục tháo hết kiện vải lẫn lớp băng vải, mà bấy giờ hiện trên tay y là các đường hoa văn tinh tế trông như một loại hình xăm. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Mộ Tình đưa hai ngón tay lên miệng lầm bầm niệm phép chú, được một lát, thứ bột trắng phía dưới phát sáng, tạo thành một vòng tròn tỏa ra ánh vàng. Những con quái vật gần đó lập tức bị thu hút rồi xông về phía y, tốc độ bọn chúng nhanh như chớp, móng tay sắc nhọn sẵn sàng để tấn công con mồi trước mặt. Mà chưa kịp tiến gần thì đã bị lớp kết giới quanh y cản lại.

Nhân lúc pháp lực còn dồi dào, Mộ Tình phải nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Luồng sáng xanh kết hợp với vàng từ các đường nét hoa văn trên tay Mộ Tình phát ra một cách rực rỡ. Y vươn lòng bàn tay về phía trước, hút mọi luồng khí trong không trung về một chỗ, sau đó nhắm ngay giữa cái lỗ đen kia, tạo ra một chữ "Ấn". Chữ "Ấn" vừa hiện lên thì lập tức tạo ra một màn chắn lấp miệng lỗ lại.

Con quái chúa bên trong cũng bắt đầu có biến động, nó dùng các sợi tua rua đập rầm rầm vào lớp lá chắn mà Mộ Tình tạo ra.

Đôi mắt Mộ Tình rực lửa, y cau mày thổi bay lọn tóc rũ trước mặt. Hai cánh tay gia tăng pháp lực, đốt cháy các sợi rễ chạm vào màn chắn. Chữ "Ấn" vì thế mà phát sáng mạnh mẽ hơn khiến quái vật mọi nơi đổ dồn về phía lỗ đen, một số thì ra sức tấn công kết giới bảo vệ Mộ Tình.

Dần dần, lớp màn từng chút một khép cái lỗ đen lại. Mộ Tình giữ cho sức mạnh cố định, ráng không gia tăng thêm pháp lực trong việc đóng cái lỗ này, dù cho có hơi mất sức. Y không muốn chỉ vì thúc đẩy quá trình mà sơ sẩy làm hỏng tất cả công sức đó giờ. Mộ Tình kiên nhẫn đợi chờ cho thời cơ thích hợp rồi mới làm một phát dứt điểm, tới lúc đó vẫn chưa muộn.

Mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, bọn quái vật xung quanh càng lúc càng điên cuồng hơn, chúng bủa vây tứ phía, con này đè lên con khác đè lên lớp kết giới quanh Mộ Tình khiến tầm nhìn y bị hạn chế lại.

Dĩ nhiên y đã tính toán cả điều này rồi.

Hai ngón tay của Mộ Tình đưa lên môi thêm lần nữa, y niệm lên trảm mã đao đang cắm trên đất một phép chú. Sau đó cây đao tự bay lên không trung rồi một nhát chém xuống kèm theo một vầng linh quang, đánh bọn quái vật bay cao bay xa.

Còn một chút nữa.

Con quái chúa bên trong hình như đang gào thét phẫn nộ, Mộ Tình có thể thấy những sợi rễ của nó bám lên màn chắn dày đặt, mặc cho màn chắn thiêu cháy chúng, có điều nó có làm gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi. Giờ chính là lúc Mộ Tình dồn hết sức để khai triển phép phong ấn, y nhanh chóng khép cái mép lỗ lại cho đến khi gần như kín hẳn. Khi chắc chắn không có biến cố gì xảy ra, Mộ Tình hô lên một từ "Khóa", lập tức chữ "Ấn" trong không trung phóng to ra, xẹt một vài tia điện rồi in lên chỗ vừa được nối lại.

Mọi thứ xung quanh đều biến trở lại với bóng tối, không còn đỏ rực như trước nữa.

Màn phong ấn biểu diễn vừa rồi có vẻ đã thành công, Mộ Tình thở phào một tiếng, mồ hôi vẫn lấm tấm trên trán. Việc này có vẻ mất sức nhiều nhưng chính ra cũng khá là thuận tiện, y cứ tưởng trong quá trình phong ấn sẽ xảy ra một số rủi ro không lường được. Mộ Tình đốt một ngọn lửa trên tay rồi soi sáng xung quanh. Đám quái vật đang có chuyển biến, bọn chúng nằm vật ra đất, tay quằn quại ôm lấy đầu, khuôn mặt và móng đã không còn ghê tởm như trước nữa, một số con bắt đầu trở lại với hình người.

Mộ Tình chống tay lên hông, vẻ mặt có hơi đắc ý, tâm trạng y tốt lên thấy rõ.

Mới lần đầu mà được thế này thì quá ổn rồi.

Sau một hồi, Mộ Tình thu trảm mã đao về, đang tính toán sẽ quay trở lại chỗ trú để xử lý tiếp mọi chuyện. Y bước ra khỏi vòng bột, vừa đi vừa quan sát mấy con quái vật vô hại trên nền đất, chắc mẩm sẽ gọi các tiểu thần quan điện Huyền Chân của y xuống để giúp đỡ những người này sau khi tất cả hoàn tất biến hình. Mộ Tình lôi lớp vải ra tính băng lại cánh tay, mà còn chưa quấn lại thì bỗng y nhìn thấy gì đó, dù chỉ là thoáng qua. Sau khi nhíu mắt nhìn lại thì phát hiện có một cái lỗ đen đang mở ngay phía bên trái của y.

Mà chưa được một khắc sau, màu đỏ đã quay trở lại.

Mộ Tình vừa hoang mang lại vừa sững sờ . Tay siết chặt trảm mã đao, thủ thế.

Bọn nửa người nửa quái vật trên nền đất xung quanh vẫn còn giật giật, có điều bọn chúng đã quay về lại hình dạng kinh tởm ban đầu.

Mộ Tình quay đầu, nhìn lại về phía chỗ con quái chúa vừa bị phong ấn, chữ "Ấn" vẫn còn in trên đá, không thể không có vụ nó thoát ra liền được. Nếu nó thoát ra thì có lẽ chỗ đó đã nổ tung rồi, chưa kể một khi đã bị y phong ấn rồi thì làm sao nó còn thao túng được bên ngoài này nữa.

Tại sao lại vậy? Không lẽ còn một con khác nữa?

Mặt đất rung chuyển dữ dội. Mộ Tình vừa đóng xong một cái lỗ, bỗng, vô vàn cái lỗ khác hiện lên trên vách đá xung quanh.

Một cái, hai cái, bốn cái, mười cái... mấy chục cái lần lượt mở ra và nới rộng.

Bọn quái vật lồm cồm đứng dậy, từng bước chầm chậm tiến lại gần các cái lỗ.

Nắm tay Mộ Tình run run. Cả người y đều phát ra vầng linh quang.

"Khốn khiếp..."

Đôi mắt Mộ Tình bấy giờ mang một tia phẫn nộ đỏ rực, y gào thật lớn.

"...Thật là...KHỐN KHIẾP MÀ"

Ngay sau đó, mọi thứ đều chói lòa.

---

Mộ Tình hình như đã thiếp đi được một lúc.

Y dựa vào một cây cột đá trong cái hang động ẩm ướt, xung quanh là tiếng thác nước đổ xuống ào ào.

Thật mệt mỏi.

Mộ Tình không thể nghĩ thông suốt được chuyện gì nữa. Hai cánh tay đều như tê dại, cả người chả muốn động đậy. Y chỉ ước bây giờ được nằm trên giường, trong tòa kim điện của mình để ngủ một giấc thật ngon, quên đi mọi sự mệt mỏi, u sầu.

Mắt Mộ Tình mở hờ mơ hồ nhìn về phía tảng đá đối diện, một tay ôm lấy bụng.

Đã ba tháng trôi qua, kể từ lúc Mộ Tình truy bắt những con quái vật này.

Ngay tháng đầu tiên, y đã lên kế hoạch lâu dài và kĩ lưỡng, loại trừ đi mọi rủi ro, nghiên cứu, tìm hiểu thăm dò địa bàn, cách thức hoạt động của nó, tự tạo ra bùa chú, phép phong ấn. Tất cả các bước đi đều đã nằm trong tính toán của y.

Mộ Tình không tự tin là kế hoạch sẽ thành công, mặt khác y đã luôn rất cẩn trọng, bởi vì y hiểu rất rõ điều này, quan trọng nhất vẫn là tùy cơ ứng biến trong mọi hoàn cảnh.

Như vừa rồi y đã không đổ dồn hết pháp lực để phong ấn con quái vật cầm đầu, ngay sau đó phần pháp lực còn dư đã đủ để y đóng tất cả các lỗ đen lại, nếu trước đó y không chừa lại một phần thì có lẽ bọn quái vật đã xổng ra bên ngoài và chính y sẽ là người gây họa.

Nhưng mà vẫn tức chết đi được. Bây giờ mộ Tình phải quay lại bước đầu tiên. Thiệt thê con mẹ nó thảm.

Y ôm mặt mẩm tính toán lại mình đã làm sai bước nào, còn thiếu sót gì không.

Cả đống câu hỏi tại sao hiện trong đầu.

Tình hình căng thẳng đây, nếu con quái vật kia quay trở lại sớm thì không biết y có đối phó nổi với nó không.

...

Mà có khi nào

Do trước đó y "cướp" đi pháp lực của Phong Tín...

...Nên giờ bị nghiệp quật chăng?

Mộ Tình trợn mắt. Nghe thật là âm binh.


"Chủ tử..ử..ử"

Một giọng nói la vang vọng.

"Tìm thấy ngài rồi, thật may quá"

Mộ Tình gượng ngồi dậy, hai chân khoanh lại. Y kéo lại áo che khuất hai cánh tay.

"Ngài ổn chứ ạ?"

"Ta ổn" Giọng Mộ Tình nhàn nhạt, y ngước lên nhìn người trước mặt đang nở nụ cười tươi như hoa "Sao? Tìm ta có chuyện gì"

"A, khoan để con nhớ lại đã..."

...

Sau một hồi chờ đợi, Mộ Tình cậy móng tay.

"Lâu quá, chuyện đó có gì quan trọng không?"

Vị tiểu hài tử áo xám gãi gãi đầu cũng bắt chước y thổi thổi ngón.

"Hình như...nó có liên quan đến ngài thì phải"

"Vậy đại loại là liên quan đến chuyện gì của ta? Hai từ khóa đầu tiên, bắt đầu đi"

"À ừm... Cao và... to"

...

"Và?"

"Và...và... hung dữ... TÌM KIẾM?"

"Đó là ba từ và tại sao từ cuối cùng lại nghe như đang hỏi ấy nhỉ? Cao to, hung dữ và tìm kiếm, một con quái vật nào đó đang tìm ta?"

Mộ Tình lườm lên tiểu hài tử trước mặt đang nhăn nhăn mũi.

"Không phải...ngài để con ngồi một tí đã, đứng khó nói chuyện quá" Tiểu hài tử liền đến ngồi bịch xuống cạnh Mộ Tình, hai tay cậu ôm lấy gối.

Vẫn một hồi sau.

"Khoan đã khoan đã... Con nhớ ra rồi" Tiểu hài tử la lên, "Người này chính là giống đực"

"..."

"Giống ngài và con a, cả bào huynh nữa" Cậu chỉ chỉ tay qua lại. Mộ Tình một tay ôm trán.

"Chúng ta đúng là giống đực, có điều gọi thế thì nghe chung chung quá. Ngươi là con người, là một tiểu hài tử, một cậu nhóc, sau này lớn lên là một nam tử hán đại trượng phu, chắc vậy. Bào huynh của đã trưởng thành là một nam tử, còn ta... là người sống lâu năm, cũng là một nam tử" Mộ Tình xoay xoay đầu ngón tay rồi chọc vào trán cậu.

"Ồ" Tiểu hài tử nhắm mắt lấy hai ngón trỏ ịn lên hai bên thái dương "Con sẽ cố gắng ghi nhớ"

Mộ Tình hơi cong cong khóe miệng, lấy một tay xoa đầu cậu " Vậy vị nam tử đó , có cao như ta không?"

"Là.. là cái vị..."

"Đúng rồi, là vị "giống đực" ấy"

"Ân, hình như vậy, người đó còn bự hơn ngài"

Mộ Tình cốc cốc đầu tiểu hài tử.

"Ngươi chạy được đến tận chỗ này, là người đó bảo ngươi đi tìm ta?"

"Đúng a" Tiểu hài tử gật gật

Mộ Tình chống tay lên má.

"Hừm...có lẽ nào..."

"Có lẽ là... gì a chủ tử?" Tiểu hài tử vểnh tai ghé ghé lại gần y. Mộ Tình âm trầm suy nghĩ một lát rồi chống tay đứng dậy.

"Đi nào A Lạc, trở về thôi"

"Sao ạ?"

"Ta nói, chúng ta trở về"

---

Hai dáng người, một lớn một nhỏ đi trên một cây cầu dài mà ở dưới lại là vực sâu không đáy. Xung quanh bao trùm đất đá, tạo thành khoảng không rộng lớn, Bên trên có những tia sáng len lỏi lọt qua khe đá chiếu xuống mặt cầu .

"A Lạc, trước đó ngươi có nói vị nam tử đi tìm ta kia trông hung dữ, đúng vậy không?

"Ân, người đó bóp lấy vai con, tay bự lắm cơ, xong rồi nói gì đó một tràng dài quá trời quá đất mà con cũng không nhớ nữa, giống như đang la con vậy"

"Lúc đó, bào huynh của ngươi có đang bên cạnh ngươi không?"

"Không a, bào huynh con đi đào đá rồi"

Lục Lạc tung tăng nắm lấy vạt áo Mộ Tình, dưới chân nhảy lò cò.

"Mà sao ấy ạ?"

"Không có gì"

Mộ Tình trầm mặc. Hồi sau, y thở nhẹ ra một hơi.

"A Lạc"

"Vâng?"

"Ngươi có nhớ hồi trước ta nhờ ngươi đưa thuốc cho một vị sư huynh không?"

"Thuốc... nào ạ?"

"Thuốc được đựng trong gói giấy, ngươi đưa cho vị sư huynh đó tại một quán trọ, trên một căn phòng có giường nằm ngay chính giữ, cửa phòng màu nâu có hình con sư tử khắc trên tay nắm"

...

Mộ Tình nhìn nhìn khóe mắt đang nhăn lại của cậu, môi thì vểnh lên.

...

"...Kèm theo một tờ giấy ghi chú"

"AAA"

"Hình như... hình như...con nhớ ra rồi" Lục Lạc nói bằng một chất giọng rung động mãnh liệt "Chính là người đó, chính là người mà đã bảo con đi tìm ngài"


Trúng phóc, ha ha ha.

....

Ha ha, y biết ngay mà.


"Đúng là thứ "giống đực" này"

Thấy Mộ Tình cười cười, Lục Lạc thả vạt áo của y ra.

"Chủ tử, mắt ngài sao toàn lòng trắng không vậy?"

"Là "tròng trắng" " Giọng Mộ Tình hơi gắt gắt. Lục Lạc chu môi lườm y.

Mộ Tình cũng đã nghi ngờ vị nam tử này này nọ nọ kia chính là hắn rồi, nhưng sau khi nghe tiểu tử này xác định lại làm y cảm thấy thiệt xoắn não. Nơi này thật không đơn giản vậy mà không ngờ hắn tìm được y cũng nhanh phết. Mộ Tình bỗng nhớ ra điều gì đó.

"A Lạc, ngươi gặp được tên nam tử ấy ở đâu?"

"Ờm..." Mắt cậu nhìn lên trên "Con gặp ở trước chỗ nhà mình a"

Tệ thật.

Giờ Mộ Tình đang đắn đo xem không biết có nên quay về nơi trú không. Thiệt ra nếu hắn ở đó thì cũng tốt nhỉ, y sẽ giải thích rắc rối của mình với hắn và hắn sẽ giúp y... Không, có cái rắm ... Mộ Tình rất ghét phải gặp hắn trong cái tình trạng thê thảm này. Chưa kể đến việc hắn sẻ hỏi y cả đống thứ, lúc đó thì phải nói là thiệt phiền.

Có lẽ Mộ Tình sẽ một lần nữa tống khứ hắn ra khỏi đây nếu hắn còn lộn xộn.

...Nếu y còn đủ sức.

Mộ Tình vén một bên tay áo lên. Pháp lực của y đã không còn, bây giờ điều duy nhất mà y có thể dựa vào chính là thứ hoa văn trên cánh tay này.

Đang đau đầu thì Lục Lạc bên cạnh bỗng giật giật áo y.

"Chủ tử...phía trước"

Mộ tình ngước nhìn lên.


Ơ... Sao cái lỗ kia...


Trước mặt họ bấy giờ là những sợi tua rua đang chui từ bên trong, leo khắp vách đá, bao phủ hết cả một vùng, một số thì tiến đến cây cầu chỗ hai người đang đứng, Cái lỗ toát ra một luồng khí đỏ, một đám quái vật từ từ bước ra.

"Lục Lạc"

"Sao ạ?"

Lục lạc ngẩng mặt, đôi mắt long lanh nhìn Mộ Tình, y dịu dàng xoa xoa đầu cậu, rồi bình thản lấy trong tay áo ra một mảnh gương, đầu sắc nhọn được mài thành hình tam giác. Làn mi của Mộ Tình rũ xuống.

"Lại làm phiền đến ngươi rồi, thứ lỗi cho ta nhé"

---

"Mộ Tình..."


"Mộ ...Tình..h..h"


"Là ai? mau ra mặt đi"

Tiếng gọi này đã ám Mộ Tình suốt cả một đoạn đường. Gọi y như gọi hồn.


"Mộ Tình...h....h"


Má nó chứ.

"Này, nếu để ta tìm được thì đừng trách sao ta chém ngươi ra làm đôi nhá" Mộ Tình giận dữ hô lên.

Y xoa xoa mi tâm, rồi thở dài.

Nãy giờ Mộ Tình đã đi vòng vòng quanh cái hẻm núi này cũng một lúc lâu rồi. Đường thì gồ ghề, phía dưới còn là vực sâu, đi mãi mà vẫn chưa tới đâu.

Y đang ở đâu đây?

Mộ Tình dừng bước, một tay cầm trảm mã đao chống xuống đất. Y nhíu mày cố lục lại trí nhớ coi đường đi về có hướng nào giống vậy không. Sau một hỗi mãi mà chả nhớ gì, Mộ Tình đành đi tiếp.

Trên bầu trời đen thăm thẳm lúc này hiện đầy các vì sao.

Mộ Tình ngước nhìn một cách say đắm. Hình như đã lâu lắm rồi y mới thấy bầu trời đêm đẹp đến vậy. Thật là yên bình.

Mộ Tình vẫn đang có việc phải hoàn tất, những gì y nhớ trước đó toàn là mấy cái hang động tăm tối, bốc mùi, mà hình như chính y đã ở đó trong một thời gian khá dài. Mộ Tình sờ sờ làn da mình, do lâu rồi không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên giờ trông tái đi hẳn, trắng bóc mà lại nhợt nhạt.

Thiệt ra thì bây giờ y cũng không bận tâm đến mấy chuyện này lắm, cũng lâu lắm rồi mới cảm giác thư thái như vậy. Một tay quay quay trảm mã đao, từng bước đi nhẹ nhàng và ung dung. Tính ra tâm tình lúc này cũng không tệ lắm, đủ để Mộ Tình ngân nga một bài hát.

Có điều...

"MẸ NÓ ĐỪNG GỌI TÊN TA NỮA, CÓ GAN THÌ MAU RA ĐÂY ĐI"

Mộ Tình chém một nhát xuống dưới đất, nghiến rắng nghiến lợi. Làm quái gì mà gọi quài vậy. Đừng nói là đang bị hồn ma nào ám nhé.

"Mộ Tình...Mộ Tình"

Mộ Tình siết chặt đao.Y thề nếu cái thứ giọng này cứ tiếp tục gọi nữa thì y sẽ bổ đôi ngọn núi này.

Mà cũng linh, sau một lúc không nghe thấy tiếng gọi nữa, Mộ Tình thở phào, y vác thanh đao trên vai. Tự mẩm chắc phải mau tìm cách trở về. Đang suy suy nghĩ nghĩ thì đằng sau y có tiếng gọi.

"Chủ tử...ử...ử"

Trán Mộ Tình nổi gân "Lại nữa? Sao mà âm binh quá vậy."

Mà khoan nếu nghe kĩ thì, cái giọng này quen thuộc này...là của Lục Lạc đây mà.

Nhóc ấy sao lại ở đây?

Mộ Tình nhìn xung quanh, rồi cảm giác có ai đó khều khều lưng mình thì quay lại.

"Lục Lạc, đúng là ngươi rồi" Y vui mừng nhìn cậu nhóc trước mặt "Mà... mà sao ngươi, biết bay từ hồi nào vậy?"

"Hì hì, chủ tử thấy con bay giỏi không?" Lục Lạc cười cười lượn qua lượn lại trên không trung.

"Hả? Sao lại..." Mộ Tình bỡ ngỡ giơ ngón tay lên.

Mộ Tình nhìn cậu bay tới bay lui, còn chả thèm nhìn xuống y. Sau một hồi bay lượn chán chê, Lục Lạc đáp xuống đất, ngước lên nhìn Mộ Tình, đôi mắt chớp chớp.

"Chủ tử, cảm ơn ngài đã chăm sóc con trong thời gian qua. Mặc dù con chỉ mới gặp ngài, nhưng ngài giống như một người thân thương của con vậy"

Cậu nói bằng một chất giọng nghiêm túc, rồi tiến lại ôm lấy Mộ Tình. Còn Mộ Tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net