CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Tình bước đến trước cửa văn phòng của trưởng phòng, bàn tay đưa lên gõ mấy cái vào cửa. Bên trong có tiếng người đáp lại:

- Vào đi!

Cô mở cửa bước vào, cúi người chào người trước mặt rồi cất giọng:

- Anh Hiên, anh gọi em ạ?

Cảnh Hiên gật đầu, chỉ chiếc ghế trước bàn anh, có ý bảo cô ngồi. Hướng Tình kéo ghế ra rồi ngồi xuống, còn chưa hỏi gì thì anh đã lên tiếng:

- Hôm qua em đi có thu hoạch không?

- Xin lỗi anh, vẫn chưa. Anh ta không chịu hợp tác. – Hướng Tình ảo não cúi đầu khi nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua.

- Được rồi, không vội. Chuyện đó em cứ từ từ làm. Anh có chuyện gấp hơn giao cho em. Ngày mai có lễ trao giải âm nhạc, em làm nhé? Anh gửi mail thông tin cho em rồi.

- Có phải là sự kiện có Hạ Tinh tham gia không ạ?

- Ừ, Hạ Tinh và tòa soạn chúng ta có mối quan hệ không tồi, lần này cũng nên tập trung vào cô ta một chút. Lần này sự kiện có chút lớn, nên làm theo team (1) sẽ dễ hơn.

(1) Team: Nhóm, đội.

- Team? Gồm có những ai ạ?

- Em với Tử Ngạn sẽ cùng team. Em bàn với cậu ấy nhé. – Cảnh Hiên vừa nói vừa xếp đống giấy tờ trên bàn.

Hướng Tình hơi ngẩn người, trợn tròn mắt nhìn sếp mình vừa nói ra một câu vô cùng đơn giản.

Tử Ngạn sao?

Chính xác là Lục Sở Ngạn, tên thường gọi là Tử Ngạn, là phóng viên gia nhập tòa soạn trước cô khoảng một năm trước. Lúc mới vào tòa soạn, Hướng Tình đã được giới thiệu qua về các thành viên trong nhóm và người làm cô ấn tượng nhất là Lục Sở Ngạn, bởi vì anh là đàn anh của cô ở trường.

Hướng Tình nhớ lúc còn đi học, Sở Ngạn học trên cô hai khóa, là đàn anh cùng khoa cùng ngành vô cùng có tiếng tăm ở trường. Tuy rằng anh rất nổi tiếng nhưng anh không màng những điều đó, chỉ mải tập trung làm những gì anh muốn. Sinh viên khoa cô hầu hết đều rất ngưỡng mộ và thích anh, nhưng anh rất lạnh lùng, ít nói và chỉ chăm chú vào việc của mình.

Lúc đó, cô là một cô gái rụt rè, nhút nhát, hầu như không tham gia vào các câu lạc bộ hay các hoạt động. Cô không hề nổi trội, chỉ biết Sở Ngạn thông qua lời kể của người khác và nhìn thấy những hoạt động, thành tích nổi bật của anh.

Theo lời Khải Quân, phó phòng và cũng là đồng nghiệp của cô, Sở Ngạn tuy là người mới so với những đồng nghiệp lâu năm ở đây, nhưng anh lại rất có trách nhiệm và năng lực trong công việc, từ lúc mới vào đã được mọi người trong tòa soạn xem trọng.

Mấy ngày trước, Hướng Tình được nhận vào tòa soạn, cũng là lần đầu được diện kiến anh. Thời đi học cô chỉ thấy thoáng qua anh, chưa thực sự tiếp xúc với anh bao giờ. Tuy rằng dạo trước lúc mới vào làm, cô có từng làm việc chung nhóm với anh nhưng dù sao nhóm cũng còn những người khác. Còn đây mới là lần đầu tiên làm việc nhóm chỉ có hai người bọn cô nên cô có chút hồi hộp. Mải mê nghĩ ngợi, Hướng Tình không nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Vào đi! - Cảnh Hiên lên tiếng.

Cánh cửa mở ra, Sở Ngạn không nhìn cô, chỉ gật nhẹ đầu với Cảnh Hiên, vẻ mặt vẫn luôn hiện lên sự lạnh lùng. Hướng Tình cũng hơi ngập ngừng đứng lên, cúi người chào Sở Ngạn vì dẫu sao anh cũng được xem là tiền bối của cô, nhưng vì dáng vẻ lãnh đạm của anh mà cô có hơi lúng túng.

Từ lúc Hướng Tình vào làm việc đến tận bây giờ, cô trao đổi với Sở Ngạn chắc chưa đến mười câu. Có lẽ vì thấy cô chào hỏi, Sở Ngạn hơi ngước lên nhìn về phía cô rồi khẽ gật. Cảnh Hiên chìa tay ra hướng về chiếc ghế cạnh cô, nở nụ cười tươi tắn:

- Ngồi đi Tử Ngạn!

Sở Ngạn ngồi xuống, tựa ra sau ghế với dáng vẻ cực kỳ thoải mái. Cảnh Hiên chống hai khuỷu tay lên bàn, cằm tì lên hai mu bàn tay đang đan vào nhau, giọng điềm nhiên:

- Tử Ngạn, lễ trao giải nghệ sĩ lần này, cậu chung team với Hướng Tình nhé?

- APMA ngày mai à? - Anh khẽ đưa mắt lên nhìn Cảnh Hiên, giọng điệu vẫn như khi nãy, không có một chút cảm xúc.

- Ừ, được chứ? - Cảnh Hiên hơi nhướn mày, vẻ mặt như đang chờ đợi câu trả lời.

Ở Sở Ngạn tỏa ra một loại khí chất lạnh lẽo mà cao cao tại thượng khiến người đối diện có chút xa cách, người bình thường không thể có được. Khải Quân còn nói lúc anh chưa tiếp xúc với Sở Ngạn, ban đầu anh cũng nghĩ Sở Ngạn là con của quan chức cấp cao hay con của tỷ phú hoặc thành viên trong Hội đồng Quản trị gì đấy nhưng thực tế lại không phải vậy.

(2) Cao cao tại thượng: Ý chỉ địa vị trên cao với không tới, không ai dám đến gần hoặc thái độ kiêu ngạo coi rẻ người khác.

- Được. - Mặt Sở Ngạn vẫn lạnh như tiền.

- Được chứ Hướng Tình? - Cảnh Hiên quay sang hỏi cô, trên mặt là nụ cười thân thiện.

- Dạ, anh Hiên. - Cô gật đầu.

Sở Ngạn đứng dậy bước ra ngoài. Hướng Tình vì thế cũng hiểu là đã hết việc, cúi đầu chào Cảnh Hiên rồi bước theo anh, nhẹ nhàng khép cửa lại.

- Anh Lục, chờ một chút. Lần trước có giới thiệu qua, tôi là Diệp Hướng Tình, là người mới. Mong anh chỉ dạy thêm.

- Gọi tôi là Tử Ngạn được rồi. Tôi không dám chỉ dạy ai, không cần khách sáo như vậy. Đưa số của cô cho tôi! – Sở Ngạn khẽ liếc mắt sang hướng khác, giọng nói chậm rãi mà từ tốn.

Mặt Sở Ngạn vẫn lạnh lùng, cô không hề thấy anh nở một nụ cười nào kể từ khi cô bước vào tòa soạn này và hiện tại cũng thế.

- Dạ? – Hướng Tình tròn mắt nhìn người trước mặt.

Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh hơi lên giọng:

- Hợp tác không cần liên lạc sao?

Hướng Tình hơi lúng túng ngước nhìn anh, ờ một lúc mới hiểu ra, liền lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác đưa cho anh. Anh nhận lấy, bấm một dãy số dài xong thì điện thoại trong túi anh rung lên.

- Xong rồi. Có gì thì liên lạc. – Sở Ngạn chìa điện thoại ra trả cho cô, giọng nói vẫn lạnh lùng và xa cách.

Hướng Tình nhận lấy chiếc điện thoại từ tay anh, gật gù đầu mấy cái, còn chưa kịp nói gì thì anh đã quay đi mất. Sở Ngạn đã trở lại chỗ ngồi của mình, lấy chút đồ sau đó rời khỏi phòng, trong khi cô vẫn còn ngẩn ra và nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại. Đám đồng nghiệp từ nãy đến giờ đang quan sát kịch hay, bất ngờ vây kín cô ngay khi cửa phòng đóng lại.

- Này này, em cho chị mượn điện thoại tí được không? - Kim hỏi cô, ánh mắt như hổ đói nhìn điện thoại cô.

- Cậu cũng cho mình xem chút đi! - San cũng ló đầu vào.

- Gì chứ? Tôi cũng muốn! - Zay giành giật.

Tất cả họ đều là đồng nghiệp của Hướng Tình và dường như họ đều tò mò về Sở Ngạn còn cô bị vây quanh nên có chút bối rối. Khải Quân từ đâu bước đến rồi nhíu mày, hai tay khoanh lại trước ngực, lớn giọng:

- Đủ rồi đấy! Không muốn làm việc à?

- Em chỉ muốn lưu số Tử Ngạn thôi mà. Anh Quân, không phải thế cũng không được chứ? – Kim phụng phịu lay tay anh.

Khải Quân chép miệng làm ra vẻ ghê tởm, tất nhiên lùi lại né cái tay của Kim ra ngay.

- Không được. Các người đi làm việc ngay đi. Số Tử Ngạn có gì mà làm quá lên thế? Không phải mấy người thích số của Hứa Thần Phong và Tống Nguyên Hạo hơn sao?

Nghe Khải Quân nói đúng trọng tâm, ba người nọ tất nhiên không chịu ngừng, xôn xao bàn luận.

- Số của hai người đó ai mà chẳng muốn có chứ anh? – San lập tức chen vào. – Cả cái thành phố này ai cũng muốn ấy chứ.

- Anh Quân à, cái này còn phải nói sao, tất nhiên em muốn rồi. – Zay hai mắt sáng bừng như đang nhìn thấy Hứa Thần Phong và Tống Nguyên Hạo đang đứng trước mặt.

Khải Quân chép miệng thở dài một hơi.

- Được rồi, cứ tiếp tục muốn đi. Cuối cùng cũng không có đâu. Làm việc nhanh lên.

Cả ba người ỉu xìu la hét, Khải Quân đúng là giỏi làm người ta mất hứng, mới nói mấy câu đã giải tán đám đông, không ai nhìn ra biểu cảm trên mặt Hướng Tình đầy sự ảo não đến độ nào.

Khải Quân giải tán được đám người nhiều chuyện xong, quay sang Hướng Tình đang thơ thẩn cau mày, vỗ nhẹ vai cô rồi dặn dò:

- Em cũng làm việc đi. Nhất định không được đưa họ. Tính tình Tử Ngạn em biết rồi đó.

- Em biết rồi. Anh không cần lo đâu. - Cô gật đầu, cố điều chỉnh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười nhìn Khải Quân.

Khải Quân chỉ mỉm cười đáp lại rồi rời đi, anh nhanh chóng quay trở về phòng làm việc của mình, còn Hướng Tình lại ngồi xuống bàn làm việc, trong tay vẫn là chiếc di động. Lúc nãy cái tên Hứa Thần Phong được nhắc đến, cô chỉ có cảm giác muốn băm anh ta ra, từ lúc ở sân bay hôm qua lại càng không ưa nổi. Nhưng lúc cái tên Tống Nguyên Hạo được nhắc đến, cô lại thấy có chút quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu đó. Trước đây lúc cô còn là sinh viên, cô viết mảng xã hội, vừa mới vào tòa soạn mới chuyển qua mảng giải trí chưa lâu, còn chưa nhớ hết tên các nghệ sĩ đang nổi tiếng. Tống Nguyên Hạo nghe có vẻ giống một người anh khóa trên của cô ở trung học, nhưng chắc không trùng hợp thế chứ?

Người đó là người trong giới giải trí, cô lại là phóng viên viết báo giải trí, trước sau cũng sẽ đụng mặt. Thôi, không quan tâm nữa, Hướng Tình hít một hơi thật sâu, phớt lờ chuyện khi nãy và chuyên chú cho bài viết hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net