Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như Phong Tín nói, ngày hôm sau hắn liền đến, vừa đúng lúc tiểu thần quan dọn đồ xuống. Mộ Tình hôm qua cảm thấy vừa khỏe một chút, liền quay về điện Huyền Chân tiếp tục dưỡng thương.

Vừa thấy hắn, Mộ Tình liền thông linh cho lính gác ngoài cửa, hỏi rõ xem tại sao lại có sự xuất hiện của Phong Tín.

"Là ta đả thương họ rồi vào."

Y trợn trắng mắt nhìn người trước mặt, quá sức vô sỉ rồi, đánh chó cũng không nhìn mặt chủ, đã vậy đây là điện Huyền Chân, không phải điện Nam Dương.

"Đến làm gì?"

"Thương thế sao rồi?"

"Cửa sau lưng ngươi, không tiễn!"

Phong Tín sa sầm mặt mày. Rõ ràng vẫn rất khó ưa, hắn đến hỏi thăm bệnh y, y đã không cảm kích thì thôi còn lạnh lùng đuổi hắn. Phong Tín cho rằng Mộ Tình đang khó ở (hoặc lúc nào y chẳng thế) vừa quay ra cửa thì Tạ Liên hớt hải chạy vào.

"Huynh đến rồi."

"À, ừ, nhưng đệ bị sao đây?"

"Không sao hết."

Phong Tín vẫn đứng đực ra đó không đi, nhìn Mộ Tình và Tạ Liên nói chuyện với nhau. Sao mỗi hắn bị đuổi đi?

"Sao ngươi còn chưa đi?"

Mộ Tình nhìn Phong Tín nãy giờ vẫn chưa đi mất, hỏi hắn với giọng nói mang phần khó chịu. Với giọng điệu đó, Phong Tín cũng đương nhiên bị khích cho khó chịu nốt.

"Mẹ nó, đi thì đi! Đến hỏi thăm ngươi, ngươi còn trưng cái mặt đó đuổi ta!"

"Thôi mà. Hai người, làm sao vậy?"

Tạ Liên lại luống cuống đứng giữa, nhưng lần này cái ánh mắt cuồng cuộng lửa giận chỉ có từ phía Phong Tín, Mộ Tình còn không nhìn hắn lấy một cái. Tạ Liên liền bảo Phong Tín về điện trước.

Khi chỉ còn mình và Mộ Tình. Liền đưa tay cản lấy viên đan Mộ Tình định đưa vào miệng.

"Huynh làm gì vậy?"

"Ta hỏi đệ mới đúng, đây là cái gì?"

Từ lúc vào phòng đã không ổn, Tạ Liên cảm nhận được pháp lực rất nhiều ở cái tô đựng đan dược trên bàn, nhưng trên thân Mộ Tình...lại không có gì cả. Hoàn toàn như một thân phàm nhân.

"Huynh nhận ra rồi?"

"Ta đang hỏi đệ, đừng trả lời ta bằng câu hỏi khác!"

Mộ Tình trầm mặc, cúi mặt xuống mà lí nhí thú nhận với Tạ Liên.

"Ta...bị phá thân rồi."

Như một tiếng sét đánh ngang tai, trong cả một vạn khả năng đã tính thì Tạ Liên không ngờ nhất là khả năng Mộ Tình bị phá thân.

"Cái này....tại sao lại.....đệ...."

Tạ Liên liền lắp bắp nhìn Mộ Tình mặt đang đỏ chín như trái cà.

"Ta chỉ đang giải thích cho huynh thôi!"

"Hahaha được rồi, dưỡng thân đi, đừng bị cảm xúc mạnh quá"

Tạ Liên chỉ biết haha cho xong chuyện rồi ngồi đó với Mộ Tình thêm một lúc lâu nữa. Có lẽ do Tạ Liên đến đúng lúc, hoặc vì gì đó nên hôm nay Mộ Tình nói nhiều thật.

"Ta thích một người, nhưng mà hình như thời gian lâu quá, ta đối với y không còn đơn giản là thích."

"Ta bị y ghét rồi, huynh nói xem, có phải ta rất đáng ghét không?"

"Ta cố lắm rồi, không tránh mặt được."

Mộ Tình cứ như bị nhập, nói rất nhiều, thật nhiều về việc y yêu kẻ đó ra sao. Tạ Liên thấy Mộ Tình không nói tên người kia cũng không hỏi. Vì đơn giản không cần hỏi Tạ Liên cũng biết là ai.

Cũng lại là Tạ Liên vén chăn cho Mộ Tình khi y thiếp đi mất. Vừa đó thôi, Tạ Liên liền quay đi nhìn ra cửa mà gọi.

"Đệ cứ đứng đó như vậy à?"

Phong Tín từ sau cửa bước vào lúng túng, chẳng biết bản thân bị phát hiện từ khi nào.

"Thái tử điện hạ, huynh xem tiểu tử đó không biết phải trái, ta cũng chẳng dọa gì hắn, hắn lại một lần tránh ta cả nửa năm!"

Tạ Liên lắc đầu cười trừ, sau đó nhìn thẳng mắt Phong Tín hỏi.

"Ngươi nghe thấy gì?"

Đúng là không chạy khỏi trọng điểm, Phong Tín chỉ còn nước thành thật cúi đầu không nhìn Tạ Liên. Còn nói gì đây? Nói rằng ta nghe thấy, hay nói là ta biết y bị phát thân, hay nên phát khùng lên đòi đập nhừ tử kẻ phá thân y?

Miệng hắn cứ mở ra rồi đóng lại, thêm một thời gian nữa cũng chẳng nói ra được lời nào, Tạ Liên vén lại chăn cho Mộ Tình, vỗ vỗ lên người y rồi tiếng về phía Phong Tín ý bảo hắn cùng lui ra với y.

Khi ra ngoài rồi, y mới nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.

"Có phải hai đệ lại có chuyện?"

Phong Tín giật nảy lên rồi nói.

"Không phải ta, tiểu tử đó đột nhiên tránh mặt ta hơn nửa năm, vừa đi làm nhiệm vụ với ta cũng cứ không nhìn ta!"

Tạ Liên thở dài nhìn hắn, hỏi.

"Vậy nửa năm trước đó đệ với y có xích mích?"

"Không có, chỉ cùng nhau nói chuyện, sau đó thì thành ra vậy."

"Chỉ thật sự nói chuyện" nghe đến đó Tạ Liên nhướn mày hỏi lại, giọng nói kèm vài phần nghi ngờ.

Phong Tín thấy dáng vẻ đó liền phân trần làm rõ "Thật sự là chỉ nói chuyện, ta và tên đó ngồi ở trong hoa viên của ta uống rượu nói chuyện thôi!"

"Uống rượu?"

"Không, chỉ có ta uống, hắn uống trà tự pha! Ta đương nhiên biết hắn không biết uống rượu mà-"

Nói đến đây Phong Tín chợt khựng lại, hình như hắn nhận ra gì đó, Tạ Liên thấy Phong Tín không nói gì nữa thì cũng trầm mặc. Vì đột nhiên cả hai đều hiểu ra.

"Đêm đó đệ có say không?"

"Có."

"Có nhớ gì không?"

"Không."

Thôi bỏ mẹ rồi, Tạ Liên cười cầu tài rồi vạch mây về nhà, y không nhúng tay nổi việc này rồi, tốt nhất là về chợ quỷ với vị kia.

Chỉ đơn giản một ngày đi thăm bệnh, thế mà......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phongtinh