4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong, sắc mặt của Kiếm Lan cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Nàng quay lại nhìn Thác Thác một cách trầm ngâm, và đứa trẻ ré lên rồi cuộn chiếc lưỡi dài bất thường của mình thêm một vòng nữa.

"Ngoài ra – thằng nhóc sẽ không bao giờ thay đổi được, nếu như nó chỉ ở đây, quanh quẩn dưới chốn ma quái này." Mộ Tình chỉ vào đứa nhóc.

"Ma quỷ không thể phi thăng được." Kiếm Lan phản đối.

"Huyết Vũ Thám Hoa đã làm rồi." Mộ Tình trả lời, mím môi lại thành đường mỏng.

(Mặc dù trong trường hợp đó, Mộ Tình chắc chắn rằng thằng nhóc đỏ chói đó chỉ phi thăng để có thể bám đuôi Điện hạ dễ dàng hơn, và sau đó cũng nhanh chóng nhảy lại về nhân gian khi nhận ra lúc đó Thái tử điện hạ chưa quay trở lại Thiên giới.)

Kiếm Lan cười khúc khích với con quỷ lăn lộn vòng quanh, "Thành chủ vốn dĩ luôn khác biệt với chúng ta. Tuy nhiên – ta cho rằng ngươi cũng có lý. Đúng là Thác Thác cần ai đó chăm sóc khi ta không có mặt."

"Vậy ngươi sẽ đi gặp hắn chứ?" Mộ Tình thu lại phép trói trên người nàng.

"Ta sẽ gặp hắn, nhưng với một điều kiện." Kiếm Lan giơ một ngón tay lên, "Ngươi phải giúp Phong Tín trông chừng con trai của chúng ta."

Mộ Tình nhanh chóng xụ mặt (y không thể tưởng tượng ra việc gì y ghét hơn yêu cầu này), "Cái gì? Tại sao?"

"Phong Tín đã bao giờ trông chừng một đứa trẻ trước đây chưa?" Kiếm Lan hỏi lại bằng giọng khô khốc.

"Và ngươi thì nghĩ rằng ta từng?"

"Ta nhớ rằng Phong Tín từng nhắc tới việc ngươi có những đứa em nhỏ. Ngươi chắc chắn phải có nhiều kinh nghiệm hơn hắn rồi." Kiếm Lan nhún vai, bế đứa con của mình lên, đứa nhóc lập tức trìu mến liếm một bên mặt của cô. "Hoặc là chấp nhận, hoặc là chúng ta đi."

(Người phụ nữ này là ai mà nghĩ rằng nàng ta vẫn có thể ra lệnh cho y chạy vặt, cứ như thể nàng vẫn còn là cô con gái nhà quý tộc, còn y chỉ là một thằng nhóc dân đen với khả năng chăm sóc và chiến đấu tốt –)

Nhưng nàng ấy không sai về Phong Tín, với niềm khát khao được làm quen với con trai của mình, kết hợp với việc hắn không có một ý tưởng nào về cách chăm sóc trẻ con.

Mặc dù trong trường hợp này, đứa trẻ là một con quỷ, vì vậy Phong Tín cũng không thật sự có thể lỡ tay giết chết nó – y nghĩ.

Tuy nhiên, Phong Tín có lẽ sẽ rất buồn nếu như hắn vô tình làm hại chính đứa con của mình, vậy nên tốt nhất là có người đứng ra trông chừng bọn hắn.

Điều tồi tệ trở nên tồi tệ hơn, nếu như Phong Tín có thể chăm sóc đứa con quỷ của mình, và có thêm thời gian riêng tư để hoà giải với Kiếm Lan –

Ừ thì, y cũng có thể tạo một cái cũi nhỏ cho đứa trẻ rồi sau đó đi trút nỗi thất vọng của mình lên một số hình nộm chiến đấu.

Nhưng quỷ thần ơi, có lẽ hắn ta thậm chí còn có thể tới và làm phiền Điện hạ và Huyết Vũ Thám Hoa. Thằng nhóc Hoa Thành sẽ giết hắn vì dám ảnh hưởng tới thời gian riêng tư của họ. Nhìn hắn gắng sức đánh trả lại Hoa Thành sẽ rất thú vị, . Với cả sau cùng thì, Điện hạ cũng sẽ đảm bảo việc Hoa Thành không thật sự đánh chết Phong Tín.)

"Được rồi" Mộ Tình gắt lên, tay nắm chặt lấy chuôi đao của mình. "Và – ngươi sẽ phải nói chuyện với Phong Tín, chứ không phải chỉ thả đứa trẻ ở đó và bỏ đi."

"Được. Chúng ta cũng có vấn đề cần thảo luận sau đó." Nàng trả lời, gửi cho y một ánh mắt cân nhắc.

"Đừng nói với hắn là ta tìm thấy ngươi." Mộ Tình nhanh chóng nói (Y không thích phản ứng của nàng ấy chút nào). "Hắn – hắn ta chắc chắn sẽ hiểu sai. Hắn sẽ cho rằng ngươi là một phần kế hoạch ta bày ra để chống lại hắn."

"Hắn sẽ như thế sao?" Kiếm Lan thì thầm trong lúc vỗ nhè nhẹ lên lưng Thác Thác, ru đứa nhóc ngủ. "Không hiểu sao nhưng bây giờ ta cảm thấy hắn sẽ không."

"Cuộc hội ngộ của hai người sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều nếu ngươi không đề cập tới ta." Mộ tình nói, hơi nhếch khoé miệng lên, nửa giễu cợt nửa không.

(Sau cùng thì —

Nàng ấy là mối tình đầu của Phong Tín, không phải sao?

Phong Tín đã và luôn khiếp sợ với những người phụ nữ mà hắn gặp qua, và trong khi hắn có thể có quan hệ tình cảm với đàn ông – có thể có, hoặc cũng có thể không, Mộ Tình gần như phát ốm vì ghen tị với họ – thì hắn cũng chỉ yêu nàng ấy, đúng không?

Và đó chắc chắn là một câu chuyện tình hoàn hảo, phải không? Người tình thời trẻ tuổi đã mất xưa kia, nay tìm về với hắn, tuy rằng có phần nào đã bị hao mòn bởi năm tháng, nhưng sau cùng thì vẫn vẹn nguyên. Một kết thúc có hậu lãng mạn.

Phong Tín có thể hạnh phúc với tình yêu mà hắn xứng đáng, và Mộ Tình –

Mộ Tình sẽ tiếp tục đi trên con đường của y, trao đi tất cả những gì y có, hy sinh tất cả mọi thứ của mình cho vị thần y chọn.

Có vẻ như y vẫn không thể quen với ham muốn nhục nhã này, gặm nhấm sự tôn trọng của Phong Tín, dù chỉ là những mảnh vụn nhỏ nhất.

Sau cùng thì, tại sao mọi thứ lại phải thay đổi?)

Kiếm Lan nhún vai, "Nếu ngươi nghĩ vậy. Ta sẽ đến sau một hoặc hai tuần, khi ta thấy thích. Ta cũng có một số công việc cần giải quyết."

"Hãy chắn chắn rằng con của ngươi không nguyền rủa bất kì ai khác." Mộ Tình cảnh báo.

Kiếm Lan khịt mũi, nhấc đứa trẻ lên cao hơn, "Điều đó chỉ xảy ra một lần, khi Cực Lạc phường của Thành chủ bị cháy và ta bị mất dấu nó."

"Đừng để mất dấu nó lần này, nếu bây giờ thằng bé ra ngoài và chiếm hữu thân xác của ai đó, điều đó chắc chắn sẽ mang về tai tiếng cho Phong Tín." y nhắc nhở nàng.

"Ta muốn nói rằng ta thích lúc ngươi chặn họng người khác, nhưng không, ngươi luôn là kẻ xấu tính." Kiếm Lan nhận xét. "Chúng ta sẽ đến vào một lúc bất kì nào đó, ngươi nên đi chuẩn bị để có thể chăm sóc cho nhi tử một tuần." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net