Phong van 2 c2-c9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Vinh Thành, Đan Thanh

PHONG VÂN

Bộ 2: Sưu Thần Thiên

Người dịch: AK49

--------o0o-----------

Chương 2: Thiên Y Vô Phùng

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nàng đẹp đến mức không giống với người sống, mà giống yêu tinh, giống bạch xà yêu tu luyện thiên niên. Làn khói trắng đang lan tỏa, đôi mắt mỹ lệ nhắm lại, nàng đang tụ tinh hội thần, phảng phất như một tuyệt thế cao thủ khổ công tu luyện, cũng giống yêu quái dốc tâm tu luyện...

Tu luyện? Chợt nàng buông song chưởng trên ngực xuống, u oán nói: "Một ngày như ngàn năm, quá ư buồn phiền, con không thể tu luyện tiếp tục."

Tuy là lời oán thán nhưng giọng nàng dị thường ôn nhu, khiến câu nói hết sức bình hòa, cũng như chính bản thân nàng, lâu nay đều sống như thế, bị người ta khống chế, thân bất do kỷ. Lời vừa buông, vầng trán trên mình nàng tắt ngay, làn khói trắng loang trong bóng tối dần tràn lấp, trong làn khói thấp thoáng bóng một người đàn bà đứng cạnh nàng. Lớp mặt nạ bảy màu trên mặt bà ta nổi dần trong màn đêm, "thân phận của con không nên nói đến chữ buồn, vì sao con lại cảm thấy như vậy?"

Bạch y thiếu nữ nhíu mày liễu: "Thần mẫu, con ngày đêm suy ngẫm vì sao mình khác với người ta, cứ luôn sầu muộn."

Thần mẫu? Lại là Thần mẫu đó? Thần mẫu đeo mặt nạ chợt lên tiếng: "Hả? Con cảm thấy mình khác người ta ở điểm nào?" "Con, mỗi ngày đều phải tu luyện."

"Mỗi ngày tu luyện, là việc con phải làm, hơn nữa có thế mới vươn đến cảnh giới tối cao."

"Đúng vậy, tu luyện quả có thể khiến con đạt đến cảnh giới tối cao, nhưng, ai biết được tu luyện mãi rồi sẽ đi đến đâu? Vươn đến cảnh giới tối cao rồi sẽ được gì?"

"..." Đáng thương cho vị Thần mẫu, không biết nên hồi đáp thế nào. Đúng vậy, tu luyện có gì hay đâu, đạt đến cảnh giới tối cao rồi thế nào? Cũng như mọi vũ lâm cao thủ, cả đời đấu sinh đấu tử, cũng chỉ vì hư danh "thiên hạ đệ nhất", nhưng trở thành thiên hạ đệ nhất rồi thì sao? Có mang hư danh đó xuống suối vàng không? Nhất cả đều hư ảo, sau rốt đều trở thành xương trắng chôn ở chốn hoang vắng? Kể cả "tu luyện" và "cảnh giới tối cao" mà bạch y thiếu nữ nói với Thần mẫu cũng thế. Thần mẫu không đáp, bạch y nữ chỉ biết thở dài thương thân: "Thống khổ lớn nhất của con, là tịch mịch." Thanh âm vô hạn thê lương. "Con không tịch mịch mới đúng, bao năm nay ta vẫn coi con như con đẻ."

Bạch y thiếu nữ khẽ ngoái lại, chăm chú nhìn lớp mặt nạ của Thần mẫu, "con biết, vì người là Thần mẫu, coi con là con gái ruột là việc người nên làm. Nhưng, con cũng biết, người có nhiều giọng nói, xưa nay người chưa từng dùng giọng thật sự nói với con, cũng chưa từng cho con thấy--- chân diện thật phía sau lớp mặt nạ..."

Thần mẫu tỏ vẻ ngượng ngập: "Xin lỗi, đó là..." Bạch y thiếu nữ không đợi bà nói hết, lên tiếng trước: "Đó là quy củ Thần đã định, đúng không?"

Thần? Trên đời thật sự có Thần? Ai là Thần? Bạch y thiếu nữ tiếp lời: "Cũng như lớp sa trắng trên mặt con, xưa nay chưa từng mở ra trước mặt người khác, tuyệt không được để ai nhìn thấy mặt mình, đó cũng là quy củ của Thần ư?"

"Con hiểu là được." Bạch y thiếu nữ mắt đượm buồn, ủ rũ đáp: "Nhưng, con đã chán ngán quy củ và mệnh vận do Thần an bài, chán cảnh phải tu luyện thế này..."

Thần mẫu ngẩn người: "Đừng ngốc nữa, tu luyện tiếp tục, ít nhất cũng giúp con giữ được mạng sống."

"Có lẽ vậy..." Bạch y thiếu nữ hồ nghi: "Tu luyện, đương nhiên có thể khiến con mạnh thêm, bảo vệ được mình, chỉ là..."

"Vô luận người hay yêu ma, dù mạnh đến đâu thì với một nữ tử 'tráng chí hoành nguyện' cả đời chẳng phải cũng là hy vọng có một nam nhân vì mình mà làm mọi việc, dùng tâm lực trọn đời bảo vệ mình ư?"

Không ngờ nàng lại thông tuệ đến đặc biệt thoát tục như vậy! Thần mẫu nhìn vào ánh mắt mỹ lệ đầy khao khát, nghe giọng nói như trong mộng của nàng, bất giác bà tỉnh ngộ, thở dài: "Có lẽ... con nói không sai. Nhưng... trên đời nào có nam nhân sẵn lòng làm mọi việc vì nữ nhân, chúng đều tầm thường, phong lưu bạc hạnh, không đáng cho nữ nhân trao gửi tấm lòng."

"Thần mẫu, người quá võ đoán..." "Vậy ư? Con có ví dụ nào thuyết phục được ta chăng?" Thần mẫu lãnh tĩnh hỏi. Bạch y thiếu nữ hơi cúi đầu: "Ít nhất, trong những người con gặp, còn có chàng..."

"Hắn? Hắn là ai?" Thần mẫu tỏ vẻ kinh ngạc. Bạch y thiếu nữ đỏ mặt: "Là người con gặp gỡ hai lần từ năm năm trước..."

Thần mẫu ngẩn người: "Năm năm trước, hóa ra... hóa ra con chưa quên hắn tha - - Bộ Kinh Vân?"

Thần mẫu cũng đồng cảm: "Không sai, vẻ ngoài của hắn lạnh lùng, chỉ có điều khiến người ta khó quên, hơn nữa, sau năm năm, tin rằng hắn đã biến thành một nam nhân 'đáng mặt'."

Chà? Bà ta cũng phải dùng từ "đáng mặt" đi hình dung một nam nhân, đủ thấy người đó bất phàm. Bạch y thiếu nữ gật đầu: "Vâng, một nam nhân đáng để yêu."

Chợt nghe đến chữ "yêu", Thần mẫu chợt lạnh người, nhạt nhẽo cất giọng: "Nhưng dù hắn đáng để yêu thế nào cũng không phải việc của con."

"Vậy ư?" Bạch y thiếu nữ liếc nhìn bà ta, đợi giải thích. Thần mẫu lãnh tĩnh tuyên bố: "Con quyết không được phá hoại quy củ của Thần, phá hoại vận mệnh được an bài cho con."

Lại là Thần? Bạch y thiếu nữ hỏi ngược: "Nếu... con nhất định muốn?" Thần mẫu cười lạnh: "Con không thể thành công, cũng không tìm được hắn, ta đã bày bố rồi."

Bạch y thiếu nữ sững người, ngạc nhiên hỏi: "Người... ra tay ư? A, con hiểu rồi." Lúc này nàng mới hiểu, hít sâu một hơi: "Chả trách... ban nãy con thấy hai người."

Thần mẫu tịnh không kinh ngạc, bình thản hỏi: "Con đã thấy hắn? Đáng tiếc, con sẽ vĩnh viễn không tìm được hắn là ai, vì ta đã để Thiên Y Vô Phùng đắc ý nhất của chúng ta ở cạnh hắn!"

"Thiên Y Vô Phùng?" Bạch y thiếu nữ hơi sững người, tựa hồ đã biết đó là gì. "Đúng, năm năm trước, ta bỏ cả hai ở hoang lĩnh, thấy vẻ không nỡ trong mắt con là ta biết con không quên nổi hắn, cũng biết con sẽ thiên phương bách kế tìm hắn..." Thần mẫu nói, "thế nên ta tìm một thiếu niên cũng mất ký ức như hắn, nhân lúc gã hôn mê mà đeo lên mặt gã một tấm mặt nạ Thiên Y Vô Phùng giống hệt Bộ Kinh Vân, rồi an bài cho cả hai vô tình gặp gỡ, con cũng biết chỗ độc đáo của Thiên Y Vô Phùng?"

"Con biết Thiên Y Vô Phùng là mặt nạ độc môn của con, ảo diệu hơn của giang hồ nhiều, một khi đeo lên mặt là không thể tìm ra. Dù người đeo Thiên Y Vô Phùng ngày rửa mặt mỗi ngày cũng không thể biết trên mặt mình có đeo mặt nạ, hơn nữa cũng không cởi được." Bạch y thiếu nữ thở dài, "trừ phi dùng độc lau sạch, Thiên Y Vô Phùng phải do chính con mới cởi xuống được, nó còn một đặc tính là biết lựa theo cơ nhục mỗi người, không ngừng biến hóa theo tuổi tác mỗi người."

Nàng hít một hơi khí lạnh: "Vì thế lúc con thấy hai người giống chàng, một người tất đã đeo Thiên Y Vô Phùng mà không biết."

"Sau cùng con cũng hiểu rỗi, vì thế, dù con tìm thấy hắn cũng không nhận ra là ai, sao có thể yêu hắn được?" "Con... chỉ không hiểu một điểm." "Con không hiểu gì?"

"Nếu người đã thiên phương bách kế ngăn cản con tìm chàng, sao không giết chàng luôn, để khiến con tắt lửa lòng?" Thần mẫu sững sờ, không ngờ nàng lại hỏi câu này: "Ta có mục đích không cần cho con biết."

Bạch y thiếu nữ khẽ thở dài: "Dù con có mục đích gì, Thần mẫu, người vẫn sai ở một điểm..." "Hả?"

"Gương mặt một người có thể bị giả, nhưng khí chất và tính cách không bao giờ giả được. Đặc biệt khi người tìm một thiếu niên mất trí nhớ đeo Thiên Y Vô Phùng, dù kẻ đó giống chàng nhưng cũng có tính cách và khí chất riêng." "Ý con là..."

Bạch y thiếu nữ đáp: "Chỉ cần con ở cạnh họ, lâu dần sẽ tìm ra."

"Con muốn rời khỏi đây? Không được, ta không thể cho phép con phá hoại quy củ của Thần, tự tiện ra đi." Thần mẫu vừa nói vừa chụp lấy tay bạch y thiếu nữ, không ngờ nàng khẽ lách mình liền tránh thoát. Thần mẫu vòng tay chụp tiếp, bạch y thiếu nữ phất chưởng chặn lại, "chát, chát, chát" cả hai cùng lui lại. Thần mẫu ngạc nhiên: "Không ngờ... con có đạo hạnh này, xem ra không tệ hơn ta, xưa nay ta quá coi thường con rồi."

Bạch y thiếu nữ tỏ ra ngượng ngập: "Thần mẫu, chúng ta vốn tình như mẫu nữ, con không nên giao thủ với người, nhưng..."

"Chỉ vì hắn?" Thần mẫu lạnh lùng hỏi. Bạch y thiếu nữ không đáp, chợt quay đi, giật phắt mảnh sa che mặt xuống quăng vào vùng tối. Nàng vốn không được phép cởi khăn che trước mặt người khác, nhưng nàng vẫn làm. Mảnh sa phiêu đãng trong bóng tối, cũng hư vô phiêu diêu như tương lai nàng sắp phải đối diện. "Con dám phản bội Thần?" Thần mẫu khẽ kêu lên đầy chấn kinh. Lời đáp của nàng ôn nhu song dị thường kiên định, thoáng có ý ăn năn: "Thần mẫu, tạ ơn người nuôi dạy con nhiều năm, nhưng con không thể ở lại đây tu luyện, sống một cách hư ảo rồi đợi chết. Con muốn đi tìm mộng tưởng trong lòng, chàng là người con không thể lỡ mất, đây cũng là cơ hội duy nhất của con..."

"Đã đặt chân lên cõi đời, con cũng muốn sống thử một lần, Thần mẫu, cầu xin người đừng để Thần biết, để con được sống chân chính một lần, con chỉ cần một quãng thời gian ngắn ngủi mà thôi." "Bộ Kinh Vân, đúng là mộng tưởng của con?"

"Không sai, con chỉ muốn tự do một thời gian, sau đó sẽ tự quay về, tiếp tục an phận tu luyện."

Chỉ cầu kiếp này được chân chân chính chính sống một lần, lẽ nào cũng là vọng tưởng? Thần mẫu có đáp ứng chăng? Bà ta nhìn nàng chằm chằm, phảng phất thấy được "chính mình", thấy lại bi kịch "đó" tái hiện.

Hồi lâu sau, bà ta thở dài não nuột: "Tình như trăng dưới nước, hoa trong gương, dù tìm được niềm vui nhất thời nhưng sau đó không thể phân biệt được chân giả; nếu muốn 'nắm tay nhau bạch đầu giai lão' lại càng si tâm vọng tưởng. Con nhất định sẽ hối hận, ôi..."

Bà ta lặng lẽ quay đi, khuất bóng vào màn đêm...

Biết rõ bi kịch lặp lại, vì sao bà còn để nàng đi? Vì yêu thương nàng? Hay bà cũng nhận thấy rằng có thể chân chính sống một lần là việc đáng làm? Bạch y thiếu nữ không nhìn theo, ánh mắt hoang mang ầng ậng nước, buồn bã cất tiếng: "Thần mẫu, tạ ơn... người..."

Đoạn nàng cũng tan biến vào bóng tối. Nàng đi, nhưng có tìm thấy Bộ Kinh Vân? Nàng sẽ dùng cách gì tìm thấy gã? Ngay lúc nàng và Thần mẫu tan biến, trong bóng tối từ từ xuất hiện hai nhân ảnh thần bí. Cả hai đều khoác trường bào, gương mặt không che khăn hay đeo mặt nạ nhưng không ai nhìn rõ đường nét, bởi mặt họ chằng chịt những vết màu sắc, khiến ai nhìn vào cũng hoa mắt, không thể nhận rõ diện mục chân chính, thậm chí không khẳng định được ngũ quan của họ có ở vị trí chính xác không. "Ta nghe thấy rồi." Thần bí nhân đi trước lên tiếng. "Thuộc hạ cũng nghe rõ", thần bí nhân còn lại phụ họa, "Thần mẫu và 'ả' đạo hành tuy cao, nhưng quá bất cẩn, hơn nữa quá coi thường bản lĩnh nghe lén của chúng ta."

"Không ngờ thân phận tôn quý như 'ả' cũng thế, lại định dối lừa Thần, lén trốn đi tìm phàm phu tục tử." "Đại Thần Quan, chúng ta đã biết, nên lập tức quay về báo cho Thần chăng?"

Thần Quan? Theo tên, hình như họ cùng một gốc với Thần mẫu? Sự tình ngày càng phức tạp, trên đời còn bao nhiêu người như thế? Đại Thần Quan nói: "Vốn nên thế, chỉ là Nhị Thần Quan, Thần liệu có tin lời một phía của chúng ta?"

Hóa ra người thấp hơn này tên "Nhị Thần Quan", Nhị Thần Quan ngẩn người, Đại Thần Quan bật cười: "Không cần lo, ta chợt nghĩ ra một cách." Nhị Thần Quan hỏi: "Hả? Đại Thần Quan có phương pháp gì?"

Đại Thần Quan không đáp, chỉ cười tà quái.

oOo

Thần Châu có bảy nơi tên Tây hồ nhưng chỉ Tây hồ ở Hàng Châu nổi danh hơn hết. Hàng Châu Tây hồ, là chốn linh sơn tĩnh thủy, khác nào một mỹ nhân ôn nhu, khiến người ta say mê. Đê Tô trải dài từ nam sang bắc hồ, do tài tử Tô Đông Pha đắp, nếu nói Tây hồ diễm lệ như mỹ nhân, con đê chính là mái tóc dài.

Chiều xuân tháng ba. Hai bờ hồ, liễu xanh khói tỏa, hoa đào đua sắc. A Hắc và A Thiết qua một ngày vất vả, số thuốc hái được chất đầy trên lưng. Lúc đó gần đến hoàng hôn, A Thiết lau mồ hôi: "A Hắc, không còn sớm nữa, chúng ta mau về nhà, đừng để mẹ đợi, lão nhân gia ngồi ngoài cửa lâu quá không phải việc hay ho đâu." Y vốn có hiếu tâm, A Hắc im lặng gật đầu, hai người đi dọc con đê về nhà. Trời tối dần, nhưng chưa buông hẳn màn đêm xuống, A Thiết thầm nhủ: Tối nay mẹ không nên đợi ở ngoài cửa. Ngay lúc ngôi nhà hiện lên trong tầm mắt, cả hai chợt phát hiện ở xa có một nhân ảnh đang ngồi ngoài cửa. A Thiết tùy ý liếc nhìn rồi nói với A Hắc: "Ôi, mẹ đúng là! Đâu cần phải vất vả đợi chúng ta như vậy..." Chưa dứt lời, y vội im ngay. Bởi y nhận ra người ngồi đó không phải mẹ, mà là một thiếu nữ. Y nhón chân nhìn kỹ, thiếu nữ mặc áo mỏng đầy bụi, đang bó gối co ro trước nhà nên cúi đầu xuống, y không thể nhìn rõ dung mạo nàng, đành nhẹ giọng: "Cô nương không khỏe?"

Thiếu nữ lắc đầu, càng cúi thấp hơn. "Vì sao cô nương co ro ngoài cửa nhà tại hạ?"

Thiếu nữ lúc đó mới ấp úng đáp: "Tôi... tôi... không có nhà... để về..." Giọng nàng dị thường ôn nhu, nhưng có phần nghẹn ngào, hình như vừa rơi lệ. "À?" A Thiết nhìn A Hắc, không hiểu nên làm thế nào, hỏi tiếp: "Lẽ nào cô nương trốn nhà?"

Thiếu nữ không đáp, chợt khẽ cất tiếng khóc. A Thiết ngẩn người, thầm nghĩ cô nương này chắc có nhiều chuyện đau lòng, dù gì cũng không có nhà để về giữa lúc trời tối, chỉ biết co ro ở đây. Ngoài cửa này mà mình hỏi gặng, chắc càng khiến nàng khóc thêm, y đâm ra ăn năn, dịu giọng nói: "Xin lỗi cô nương, đừng trách chúng tôi xuất ngôn mạo muội..."

Thiếu nữ lắc đầu: "Không, tôi... xin đa tạ lưỡng vị hỏi han... còn không kịp, chỉ là... tôi... quả không có nhà..."

A Thiết không hiểu: "Cô nương, nhà cô không ở Tây hồ?"

Thiếu nữ hơi gật đầu: "Tôi họ Bạch, tên chỉ có... một chữ "Tình", vốn ở Dương Châu, sau đó, cha mẹ đều mất, tôi... không có huynh đệ tỉ muội, đành đến Hàng Châu tìm nhà chồng chỉ phúc vi hôn, không ngờ... không tìm được, đến nay dùng hết tiền, không thể về Dương Châu, chỉ còn cách lưu lạc..."

À, hóa ra nàng tên Bạch Tình? Câu chuyện không tìm được người thân được kể ra bằng giọng nói u oán khiến càng thê lương, A Thiết và A Hắc nhìn nhau, A Thiết thở dài: "Đáng thương thật, không biết nhà chồng chỉ phúc vi hôn của cô nương là nhà nào?"

"Là..." Thiếu nữ khẽ ngẩng lên, nhìn cả hai: "Chàng tên Bộ Kinh Vân!"

A Thiết ngẩn người, gương mặt A Hắc xưa nay lãnh tĩnh cũng tỏ ra ngạc nhiên. Thiếu nữ tên Bạch Tình ngẩng theo, thật ra nàng rất xinh đẹp, đôi mắt trong veo. Đôi mắt tuy ẩn hiện lệ quang nhưng chăm chú nhìn hai hán tử cao lớn, muốn tìm ra sau khi nghe cái tên "Bộ Kinh Vân", cả hai có phản ứng gì. Nhưng không ngờ, cả hai đều sững người, nàng không tìm ra manh mối gì. A Thiết trầm ngâm: "Bộ... Kinh Vân, có phải là người năm xưa chẩn tế tai dân Nhạc Sơn? Hình như... hắn là đệ tử của Hùng Bá gì đó?"

A, hóa ra huynh đệ y ngạc nhiên vì từng nghe cái tên đó, chứ không phải vì ba chữ ấy gợi lên điều gì trong ký ức sâu thẳm, khiến thiếu nữ tên Bạch Tình tựa hồ hơi thất vọng, khẽ lắc đầu: "Không, chỉ là trùng tên thôi, chồng tôi... không phải Bộ Kinh Vân đó."

Chợt nàng tỏ vẻ kinh ngạc, như thể giờ mới nhìn rõ dung mạo hai hán tử, cất tiếng hỏi: "A, nhị vị... giống nhau lắm, có phải... là huynh đệ song sinh?"

A Thiết liếc A Hắc, lấy làm tự hào: "Không sai, chúng tôi đúng là huynh đệ!" Sự thật y coi A Hắc như em ruột. Y hỏi: "Bạch Tình cô nương, không tìm được người quen, vậy cô nương định thế nào?"

"Tôi... cũng không biết, hàng xóm nhà chồng tôi cho biết cả nhà họ không biết đã đi đâu, biển người mênh mông, tôi... lại chưa từng gặp mặt chàng, tim... thế nào đây?" Thiếu nữ lục thần vô chủ, run run cất tiếng: "Chỉ hy vọng tìm được một nhà... hảo tâm nhận tôi, đại ân... đại đức đó, cả đời.... tôi không quên...xin làm nô tỳ báo đáp."

Đoạn nàng lại bật khóc. A Thiết nhất thời luống cuống, A Hắc vẫn im lặng, chợt A Thiết liền hạ quyết định: "Bạch Tình cô nương, thân thế cô đáng thương như vậy, nếu không chê nhà tôi nhỏ, trước mặt cứ ở lại rồi tính, chỉ là..."

"Hai chúng tôi còn mẹ già, phải hỏi ý kiến lão nhân gia." Y nói rất thành khẩn, cùng lúc trong nhà vang lên giọng nói: "Mẹ không phản đối."

Lời vừa dứt, cửa mở ra, chính thị mẹ của bọn A Thiết - - Từ mụ. Hóa ra bà đã nghe rõ ràng mọi chuyện, lòng người già luôn nhân ái, trong lúc này cũng không tính đến gia cảnh nghèo khó, giúp đỡ thiếu nữ đáng thương này đã rồi tính. Bà lên tiếng: "Bạch Tình cô nương, ban nãy già đã nghe hết mọi chuyện. Hai huynh đệ chính cũng là nhi tử già nhận nuôi từ mấy năm trước, nếu cô nương không chê, cứ coi đây là nhà mình, không biết ý cô nương thế nào?"

Đang lúc lâm vào tuyệt cảnh, chợt gặp sinh cơ, Bạch Tình sao còn chối từ nữa, vội cúi người vái Từ mụ và huynh đệ A Thiết, mắt rướm lệ: "Bà bà, đa tại... các vị, các vị... thật quá tốt... với tiểu nữ, nhất định....sẽ... báo đáp..."

Nói xong, nàng mềm nhũn ngã xuống, có lẽ vì đói đã lâu. A Thiết vội bước lên đỡ, nàng mỉm cười ngượng ngập, vô lực liếc hai huynh đệ: "Hai vị... giống nhau lắm, e rằng sau này tiểu nữ cũng chưa chắc nhận ra ai là... anh.... ai là em..."

"Không cần, sau này sẽ quen." A Thiết ôn nhu mỉm cười. Đúng, ngày tháng còn dài, mục đích đến đây của nàng đâu thể cho ai biết...

Nhưng đâu cần gấp gáp quá. Trong bốn người, chỉ mình A Hắc từ đầu đến cuối không nói với nàng câu nào, lặng lẽ quay người đi vào trong nhà. Nàng nhìn theo bóng y, thầm nhủ: "Lạnh lùng quá... lẽ nào... là chàng?"

Cứ vậy, thiếu nữ tú lệ tên Bạch Tình sống cùng nhà A Thiết. Nàng rất ngoan ngoãn, lại chăm chỉ, mỗi ngày đều giúp Từ mụ nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa tinh tươm. Mỗi ngày A Thiết và A Hắc về nhà đều thấy sáng sủa hẳn bởi đồ đạc đều được lau chùi kỹ càng, không còn bụi đất bám vào nữa. Điều đáng tiếc duy nhất là bữa cơm đạm bạc vì thêm một người lại càng ít ỏi hơn. Nhưng Từ mụ và A Thiết không hề hối hận, vì nàng là một nữ hài rất "ngoan", chỉ riêng A Hắc không hề có ý kiến gì. Nàng luôn bận rộn dọn dẹp, đến nỗi có lúc Từ mụ cũng phải khuyên: "Bạch Tình cô nương, nên nghỉ ngơi một chút, đừng làm việc nhiều quá."

"Bà bà, đừng nên khách sáo như vậy, cứ gọi con là Tiểu Tình. Bà bà, đợi con dọn hàng rào xong sẽ nghỉ, bà bà về phòng nghỉ trước đi." Nàng luôn như vậy, dọn hàng rào xong lại cắm cúi làm việc khác. Hơn nữa, mỗi bữa dù nhà A Thiết chỉ ăn cơm trắng rau xanh nhưng nàng tựa hồ không nhẫn tâm ăn lạm vào phần của ba mẹ con, bản thân chỉ ăn cơm nhạt. Có lúc Từ mụ cố tình gắp thức ăn cho nàng nhưng rồi nàng tìm đủ cách gắp lại, kiên quyết không ăn. Từ mụ rất cảm động, A Thiết cũng vậy, y biết nàng không muốn liên lụy đến cả nhà y. Chỉ mình A Hắc, không hề tỏ vẻ cảm động. Cả Tây hồ đều biết Từ mụ thu nhận một tuyệt sắc thiếu nữ, có kẻ nhàn rỗi mò đến xem, rồi ngày càng nhiều kẻ nảy lòng hiếu kỳ, đủ cả nam nữ, thi nhau mò đến. Họ chỉ dám đứng xa ngắm, ai cũng khen ngợi Bạch Tình quá xinh đẹp. Đương nhiên, có vài nam nhân thèm muốn nàng nhưng ngại vẻ lạnh lùng của A Hắc và đôi thiết quyền của A Thiết, nên không dám khinh suất mua phiền. Cái tên "Bạch Tình" lan khắp Tây hồ. Từ mụ thấy nàng nhu thuận, liền hết lòng yêu thương, cả bà và A Thiết đều coi nàng là người thân, gọi là "Tiểu Tình". Tối nào Từ mụ cũng đêm xem nàng có đắp chăn không, A Thiết thường mang về nhà những loại hoa nàng thích. Có lần một đám lưu manh liều mạng khinh bạc nàng, A Thiết một địch mười đánh bại chúng nhưng bản thân cũng thụ thương. Nàng cũng như yêu nữ trong thần thoại từ ngàn xưa bị đày xuống hồng trần, đột nhiên xuất hiện tại nhà của bách tính tầm thường mà không hề oán than. Mục đích, có thể vì báo ân, vì tìm người trong lòng, hoặc có thể vì...

Có thể nàng một trong số những yêu mị đó. Chỉ là một nữ hài cơ hồ hoàn mỹ như vậy lại có điểm khiến người ta kỳ quái. Sau khi nàng đến ở chừng nửa tháng, A Thiết liền phát hiện. Mỗi tối, sau khi ăn cơm xong, nàng thường ngồi trước cửa sổ, u oán nhìn màn đêm đen thẫm, hình như đang đợi chờ ai đó. Thật ra nàng đợi ai? Hay là đợi "ngày đó" đến? A Thiết thập phần hiếu kì; có lần nhìn sang liền phát giác ánh mắt nàng thường nhìn lên gương mặt A Hắc. Quả nhiên kỳ quái, A Hắc thường lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net