Phong Vũ Vô cực 1 - danmei (Dương thư mị ảnh phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

h P3]

TÁC GIẢ: NAM PHONG CA

Giản Giới

Dương Thư giang hồ lại một lần nữa dậy sóng, một sơn trang huyền bí bỗng nhiên xuất hiện.

Võ lâm Trung Nguyên sóng to gió lớn nổi lên.

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh đã quen với cuộc sống nhàn nhã, mãn ý.

Nhưng vì muốn giải cứu võ lâm khỏi kiếp nạn nên phải dấn thân vào chốn kỳ quỷ.

Thanh Phong phái, Thiên Nhất giáo, Võ Lâm minh, hào kiệt võ lâm mạo hiểm ngăn phá mê trận.

Đi tới Vô Cực sơn trang, giải cứu bộ tộc vốn được đồn đại là hậu duệ của Thần Nông.

Sở Phi Dương sơ suất trúng độc, chịu mọi tra tấn dày vò.

Minh Chủ võ lâm lại là người quen cũ từ thuở nhỏ của Quân Thư Ảnh.

Một ba chưa yên một ba lại khởi, sự tình lần này như thế nào mới bình ổn.

Đệ nhất chương

Mùa đông giá lạnh vừa trôi qua, khí trời bắt đầu ấm lại. Mặc dù sớm tối vẫn có chút se lạnh, nhưng vào chính ngọ khi mặt trời lên cao, lại là lúc ấm áp thoải mái.

Phúc Lai huyện là một thị trấn không lớn nhưng phồn hoa, trong thành nhỏ đường phố gọn gàng, kiến trúc nhà cửa hai bên đường lịch sự tao nhã, hai bên hàng cây hướng Đông Tây cùng Nam Bắc bày rất nhiều hàng quán, tiếng gọi to liên tục, đúng là phiên chợ họp cách ngày một lần rất náo nhiệt vui mừng.

Lúc này là lúc thương nhân các nơi bắt đầu tới tấp ra vào làm ăn sinh ý, bởi vậy trong thành có thêm rất nhiều người lạ. Ngẫu nhiên sẽ có vài người phong tư xuất chúng, cũng không làm cho mọi người chú ý.

Mà lúc này, địa phương náo nhiệt nhất của cả thị trấn, dĩ nhiên là nơi dán thông cáo ở cửa thành.

Thường ngày bảng đá này chỉ dùng làm nơi cho huyện nha cáo thị hoặc thông cáo mấy việc hệ trọng, dân chúng trong thành biết được vài chữ thỉnh thoảng đi ngang qua thì lướt vài lần, nơi này từ khi thiết lập đến nay còn chưa bao giờ nhận được quan tâm đặc biệt quá lớn của bách tính.

Thế nhưng hiện nay, hầu như bách tích toàn thành truyền tai nhau chạy tới đây, vây kín cửa thành, muốn nhìn thứ hiếm lạ dán trên phiến đá kia.

Mặc dù có một lần quan phủ dán cáo thị phát lệnh truy nã một tên giang dương đại đạo ( cướp sông cướp biển), cũng không có người người tấp nập tranh giành vây xem rầm rộ như hôm nay.

Hai vị bộ khoái đang đi tuần tra trên đường nghe thấy lời đồn đi tới, choáng voáng mà nhìn cảnh tượng trước mặt, đẩy ra đám người chen chúc, lách tới tận trong cùng.

” Mau tránh ra mau tránh ra, đều vây kín lấy cổng thành ra bộ dáng gì nữa. Đừng xem nữa, đường phố đều bị các ngươi ngăn chặn! Đều về nhà đi!” Bộ khoái giáp đẩy đẩy đám người, muốn đem mọi người đuổi đi.

Nhưng hắn chỉ có một người sao địch lại đám bách tính đang có tâm hiếu kỳ bát quái, không những không đuổi được mọi người, ngược lại khiến chính mình lảo đảo, thiếu chút nữa bị đám người xô ngã.

Bộ khoái ất đem hắn kéo lên, chỉ vào bảng cáo thị dán trên phiến đá ” Đừng để ý đến bọn họ, ngươi đến xem cái này.”

Bộ khoái giáp nhìn về phía phiến đá trên đó mới dán một trang giấy màu vàng, ngay ngắn che trên thông cáo mà huyện nha mới dán hai ngày trước.

” Còn nhìn cái gì vậy, chỗ này không cho phép cá nhân dán bố cáo, xé xé. Thật sự là lắm phiền phức.” Bộ khoái giáp không nhịn được mà nói ra, đưa tay muốn xé bỏ bản cáo thị kia.

” Ngươi chờ một chút.” Bộ khoái ất bất đắc dĩ ngăn hắn lại, chỉ vào chữ dòng chữ trên cáo thị ” Vô cực Sơn trang này ngươi chưa từng nghe qua sao? Gần đây trên giang hồ thanh danh tước khởi, đại thọ bẩy mươi của lão trang chủ Vô cực sơn trang, muốn mở yến tiệc mời tân khách khắp thiên hạ. Vô luận là người trong giang hồ hay bách tích thông thường, chỉ cần tới đều được coi là khách quý.”

” Thì sao?” bộ khoái giáp vẫn không hiểu ra sao.

Bộ khoái ất than thở ” Nói cho ngươi thêm vài chữ cho ngươi đỡ rắc rối. Ở trên viết, người xé bảng giết không tha. Ta thấy ngươi chính là không nên lỗ mãng tốt hơn, chờ Tống đầu mục đến xem rồi nói sau.”

Thế nhưng bộ khoái giáp vung tay lên nói ” Ngươi thực lắm chuyện! Mấy người trong giang hồ này luôn thích nói mấy chuyện giật gân hù doạ người khác, còn giết không tha, xem chính mình là hoàng đế lão tử sao!”

Miệng hắn nói, tay còn nhanh hơn miệng, đưa tay bóc tờ giấy trên phiến đá, cuộn lại nhét vào trong tay áo.

Bộ khoái ất còn chưa kịp ngăn cản, sắc mặt trắng nhợt.

Bộ khoái giáp vỗ vỗ hắn nói ” Ta xé rồi, ta không phải không có việc gì sao. Ngươi cùng ta thân là người trong công môn, đây là chức trách, ngươi cũng nghĩ nhiều quá. Sau này ngươi ít đi quán trà nghe mấy tên thuyết thư( người kể chuyện) ba hoa chích choè việc cố sự đi.” nói xong lại hướng đám người trước mặt hô ” Được rồi được rồi, đừng vây quanh xem náo nhiệt nữa, cần làm gì thì đi làm đi.”

Bách tính đứng vây xung quanh phát ra thanh âm mất hứng, bắt đầu chậm rãi tản vào trong thành.

Bộ khoái giáp vẫn mang vẻ mặt cảnh giác nhìn chung quanh cùng bộ khoái ất đi về phía đường lớn, còn chưa đi được hai bước, bên tai đột  nhiên vang lên thanh âm khản khản âm trầm băng lãnh ” Dán trở lại.”

” Ai?!” bộ khoái ất vừa nghe thấy thanh âm, không khỏi cả người chấn động, cao giọng quát dẹp đường.

Bộ khoái giáp rốt cục cũng trở lên đề phòng.

” Dán trở lại.” nhìn chung quanh đều không thấy người nào dị thường, nhưng thanh âm u ám kia lại lần nữa vang lên, giống như thì thầm bên tai. Thanh âm thô ráp như giấy nhám, cùng ngữ khí âm lãnh, khiến cho người khác tê dại da đầu, khắp người phát lạnh.

Đám bách tính vừa rồi muốn rời đi lại lần nữa dừng bước, hiếu kỳ nhìn xung quanh, còn có người nhìn về phía hai bộ khoái vẫn đang đứng trước bảng đá. Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng không ai dám bước thêm về phía trước một bước, chỉ dám chen chúc trong đám người, đại khái cũng là khiếp sợ thanh âm khiến người khác khó chịu kia.

Bộ khoái giáp rút đao, cao giọng hô ” Các hạ là cao nhân phương nào, vì sao không dám lấy chân diện mục gặp người?!”

Hắn vừa dứt lời, thoáng bên người một trận gió lạnh phất qua, bất giác nổi một tầng da gà.

Bộ khoái giáp cùng bộ khoái ất cảnh giác mà xoay người, đã thấy một nam nhân một thân áo xám đứng ở bên cạnh hai người. Ở đây có hơn chục bách tính, còn có hai bộ khoái có võ công, thế nhưng không ai thấy rõ hắn vì sao mà xuất hiện ở nơi này, thực giống như từ trong hư vô hiện ra.

” Dán trở lại, nếu không thì chết!” Người nọ hơi cúi đầu, tầm mắt ngước lên, con ngươi hắc sắc mang theo lãnh ý gắt gao mà nhìn chằm chằm Bộ khoái giáp.

Bộ khoái giáp nắm chuôi đao trong tay. Chỉ nhìn khí thế này, đã biết hai người quyết không phải đối thủ của người nọ. Chỉ là giữa ban ngày ban mặt, bản thân lại là người trong công môn, hắn thực không tin người kia thực sự dám ra tay đả thương người.

” Vị huynh đài, đây là chức trách của chúng ta, cũng không phải cố ý gây khó dễ.” Bộ khoái giáp suy nghĩ một chút nói ” Nếu ngươi cần dán bảng cáo thị, chỉ cần hướng nha môn đệ trình một chỉ văn kiện….”

Bộ khoái Giáp còn chưa nói xong, lại cảm thấy trước ngực nóng lên, một mảng huyết hoa tiên diễm văng tung toé, có vài giọt rơi vào trên mặt, mang theo cảm giác tanh nóng. Bách tính bốn phía la lên kinh hãi, rốt cục không dám tiếp tục vây quanh, vội vàng lui về phía sau lẩn trốn.

Hắn không dám tin tưởng mà cúi đầu nhìn thoáng qua. Khí giới trong tay đã bị người chém thành hai nửa, lưỡi kiếm sắc bén kia bổ qua thân đao phòng hộ phía trước, thẳng tắp mà chém vào ngực hắn.

Chung quanh vết thương sâu tới mức có thể thấy được xương cốt, da thịt đỏ tươi lật ra, dòng máu ồ ồ mang theo sinh mệnh lực của hắn cuộn trào mãnh liệt mà chảy xuống mặt đất.

Nếu không phải Bộ khoái Ất nhanh tay lẹ mắt mà đưa hắn kéo về phía sau, chỉ sợ Bộ khoái giáp lúc này đã sớm không còn sinh mệnh.

Bộ khoái giáp dưới cơn đau đớn cùng cực bật ra tiếng kêu thảm thiết, té ngã về phía sau, hai tay che trước ngực, hy vọng máu sẽ không chảy nữa.

Bộ khoái ất đỡ lấy đồng liêu, sốt ruột nhìn về phía người trước mặt, sắc mặt trắng bệch “Chúng ta dùng lễ đối đãi với ngươi, vẫn chưa nói gì mạo phạm, sao ngươi dám hạ độc thủ như vậy?”

Trong cổ họng người nọ phát sinh một chút thanh âm quái dị, mở miệng nói ” Các ngươi là thứ gì, cũng xứng để xoi mói chuyện của Vô Cực sơn trang. Người xé bảng, giết không tha. Hai tên vô danh tiểu tốt các ngươi hôm này có thể chết dưới kiếm của Vô Cực sơn trang, cũng là vận may của các ngươi.” người nọ nói xong lại giơ kiếm lên, nhãn thần băng lãnh nhìn hai người kia tối ti tiện như loài kiến hôi.

Bộ khoái Ất cắn răng kéo đồng liêu lui về phía sau vài bước, biết rõ không địch lại, nhưng cũng chỉ có thể giơ đao đề phòng.

Một trận gió lạnh kéo tới, cơn gió kia thổi qua mặt, sắc bén tựa như dao nhỏ. Bộ khoái ất không có thời gian để suy nghĩ mũi kiếm kia có bao nhiêu sắc bén, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Khi cơn đau đớn cùng cực trong dự đoán vẫn chưa kéo tới, lại không biết từ bao giờ trước mặt đã xuất hiện hai thiếu niên mặc cẩm y.

Bộ khoái giáp ở trên mặt đất vô lực khẽ gọi, bộ khoái ất ngơ ngác nhìn thiếu niên mặt ti y ( 1) màu vàng nhạt trước mặt, nhất thời chẳng hiểu xẩy ra chuyện gì.(1- y phục bằng tơ tằm)

Một thiếu niên khác toàn thân mặc y phục ngân bạch, mái tóc đen dài như mực buộc lên đơn giản. Trên chân đi một đôi giày ngắn cũng màu ngân bạch. Thân hình thon dài lại thành thục, toàn thân hiển lộ tư thế oai hùng hiên ngang.

Càng làm cho Bộ khoái ất khiếp sợ chính là, bạch y thiếu niên kia chỉ cao tới trước ngực hắn, dĩ nhiên chỉ dùng một cây sáo nhỏ, đã đem mũi kiếm của nam nhân đang muốn đối với hắn hạ sát thủ đánh bật ra ngoài.

Hoàng y thiếu niên quay đầu lại cười với hắn, đôi mắt hoa đào hơi cong cong so với ánh nắng đầu xuân càng thêm mê người.

Thiếu niên chỉ nhìn hắn một cái, liền quay đầu nhìn về một phương hướng, dùng thanh âm thanh thuý vui vẻ nói ” Cha, người nói xem cái tên xấu xa khiến người khác sinh ghét này phải xử trí thế nào đây?”

 Đệ nhị chương.

Bộ khoái ất nhìn theo ánh mắt của hoàng y thiếu niên, nơi thiếu niên đang nhìn chính là Vạn Phúc Lầu tửu điếm lớn nhất trong thị trấn. Bên cửa sổ trên tầng hai của tiểu lâu tao nhã lịch sự đối diện bên đường kia, chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một gã nam tử.

Chỉ liếc mắt, bộ khoái ất dường như chỉ trong một cái chớp mắt, ngay cả ánh sáng của dương quang rực rỡ đều rút đi màu sắc, vạn vật đều lui về phía sau trở thành bối cảnh mơ hồ, trong tầm mắt chỉ còn sót lại màu đỏ thẫm của khung cửa sổ, hiện lên một mạt thân ảnh tinh khiết mang theo chút lãnh liệt.

Phúc lai huyện thuỷ lộ phát triển, Bộ khoái ất từ khi sinh ra đến nay, nhân vật có phong tư xuất chúng thấy cũng không ít, chỉ là chưa từng gặp qua người giống nam tử bên trong cửa sổ, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, cũng hiển lộ khí thế nổi bật bất phàm khiến người khác không đành lòng dời tầm mắt.

Hàng vạn hàng nghìn tâm tư cũng chỉ tồn tại một ý niệm, hoàng y thiếu niên vừa dứt lời, bộ khoái ất liền thấy thân hình nam tử kia nhanh nhẹn lướt ra ngoài cửa sổ, từ lầu hai bay vọt qua khoảng cách hai trượng, dừng lại rơi xuống trước mặt hắn không xa.

Bộ thân pháp này, lại dẫn đến đám bách tính đang trốn ở sau ván cửa phía xa xa nhịn không được sửng sốt thì thầm rỉ tai nhau. Thoải mái ung dung như vậy, hình như không cần đề khí vận nội lực thi triển khinh công, giống như có đôi cánh sau lưng mà con mắt người phàm trần không thể thấy được, cưỡi gió mà đi, thuận gió mà rơi.

Hoàng y thiếu niên đi về phía nam tử kia, thân mật mà tựa vào sát bên người y.

” Cha, con thấy vị bộ khoái đại ca này thụ thương thực sự quá nặng, nếu như không nhanh chóng trị liệu, chỉ sợ sẽ không còn chút máu mà chết.” Sở Kỳ kéo ống tay áo Quân Thư Ảnh, chỉ hướng sắc mặt trắng bệch nằm ngã xuống đất, đã sắp mất đi ý thức- Bộ khoái giáp.

Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, chân mày cau lại, từ trong lòng lấy ra hai cái bình sứ, vung tay ném tới trong lòng bộ khoái ất.

” Bình trắng để uống, bình đỏ thoa ngoài da, trước tiên cầm máu cho hắn, rồi ngươi mau chóng đưa hắn đi tìm đại phu đi.”

Bộ khoái ất còn đang trong lúc hoảng hốt, luống cuống tay chân mà tiếp nhận cái bình đang bay tới, ý thức được nam tử trước mắt đang nói với mình, rốt cuộc nhất thời trong đầu bối rối không biết ứng đối ra sao, chỉ có thể vội vàng đáp lại, cúi đầu không dám nhìn y nữa, quay đầu chữa trị cho bằng hữu của mình.

Quân Thư Ảnh nhìn về phía nam nhân áo xám đang bị tiểu nhi tử của mình chế trụ, người nọ hơi cúi đầu, nhãn thẫn lại xuyên thấu qua mí mắt âm ngoan mà nhìn về phía y, làm Quân Thư Ảnh vô cùng khó chịu.

Quân Thư Ảnh còn chưa lên tiếng, người nọ đã mở miệng ” Vô Cực Sơn Trang, thiên hạ chí tôn. Người có dũng khí làm trái lệnh trang chủ, ‘ Tử’ !”

Sở Lân đột nhiên cảm thấy nội lực của người nọ tăng mạnh mẽ, suýt chút nữa thoát khỏi kiềm chế của hắn, vội vã ngưng thần tĩnh khí, chuyên tâm đối phó. Tiếng binh khí va chạm thanh thuý tựa như tiếng mưa rơi xuống vang lên rõ ràng mười tiếng, thân ảnh hai người giao triền, nhanh đến mức chỉ có thể thấy được hình bóng hai màu xám trắng đan xen. Trong nháy mắt giao đấu hơn mười chiêu, Sở Lân lại một lần nữa đem người kia áp chế, vũ khí chế trụ ở tử huyệt của hắn.

” Ngươi đám đối với đệ đệ của ta hạ sát thủ!” Sở Kỳ tức giận nói, vung tay ném ra hai đạo ngân châm mảnh dài, cắm ngập vào đầu gối người nọ.

Nam nhân áo xám ngay cả một chút kháng cự cũng chưa kịp làm, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hai luồng ánh mắt oán hận bắn về phía Sở Kỳ.

Quân Thư Ảnh đưa tay đem Kỳ Lân hai người kéo về phía sau mình, nhìn xuống nam nhân áo xám hai mắt đang ẩn giấu sát khí lưu động.

Y tin tưởng vào bản lĩnh của hai tiểu nhi tử, lại có mình coi chừng, nam nhân này tuyệt đối không có chút xíu khả năng thương tổn tới Kỳ nhi cùng Lân nhi. Nhưng không có nghĩa y có thể dễ dàng tha thứ có người dùng ánh mắt như vậy nhìn chúng nó.

Sở Lân hiểu rõ ý nghĩ của Quân Thư Ảnh, vội vã từ phía sau kéo tay y ” Phụ thân, người này giữa ban ngày ban mặt muốn giết người hành hung, nhưng chúng ta cũng không thể làm như vậy. Ở đây không phải giang hồ, hắn vừa đả thương bộ khoái, chúng ta chỉ cần giao hắn cho quan phủ nơi này là tốt rồi.”

Quân thư ảnh dỗ dành mà cầm tay Sở Lân, nhưng không quay đầu lại.

Sở Lân lại nói ” Hơn nữa___ đợt lát nữa cha trở về lại muốn đau đầu.”

Thân hình Quân Thư Ảnh ngừng lại, cuối cùng cũng thu hồi sát khí quanh thân.

Vẫn làm nũng sau lưng phụ thân- Sở Kỳ hướng đệ đệ dựng thẳng ngón tay cái. Sở Lân nhìn bộ dáng tươi cười tinh quái của hắn, bất đắc dĩ đè tay hắn xuống.

” Lân nhi ngươi thật đa sự, ta nghĩ người đê tiện âm hiểm như thế, giết đi là xong.” Sở Kỳ nhướng cổ nhỏ giọng nói.

Sở Lân không tán thành mà lắc đầu ” Nào có đơn giản như ca nói. Người này võ công không kém, lại là người của Vô Cực Sơn Trang, ca đừng gây chuyện khiến cha phải giải quyết.”

Hai người ở phía sau Quân Thư Ảnh thì thầm vài câu, rất nhiều bộ khoái đã vội vàng chạy tới, hẳn sớm nghe được tại cửa thành phát sinh hỗn loạn. Một hán tử trung niên khoảng hơn tứ tuần đi đầu đội ngũ. Hơn mười bộ khoái của quan phủ rất có nguyên tắc mà tản ra tứ phía, bao vây nơi này.

Bộ khoái ất đã cầm máu cho bộ khoái giáp, cảm kích nhìn Quân Thư Ảnh một cái, liền nghênh tiếp người mới đến ” Tống đầu mục, chính là người này gây sự trong thành, còn ra tay đả thương tiểu giáp, nếu không có mấy vị hiệp khách đây tương trợ, chỉ sợ chúng ta____”

Tống đầu mục đưa tay ngăn hắn lại, hướng Quân Thư Ảnh ôm quyền thi lễ ” Đa tạ công tử ra tay tương trợ, Tống mỗ thay mặt các thủ hạ cảm tạ ân đức của công tử. Người này ta phải dẫn về phủ nha xử trí, ngày khác nhất định hậu tạ công tử.”

” Không cần. Cáo từ. Quân Thư Ảnh nhìn sự tình đã xong, cũng không có ý tứ nán lại lâu, xoay người muốn rời đi.

” Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?!” Tống đầu mục vội vàng hỏi. Quân Thư Ảnh không muốn đáp lại, nhưng Sở Kỳ lại hướng phía sau phất phất tay nói ” Thanh Phong kiếm phái, Sở Phi Dương !”

Vị Tống đầu mục kia nghe được thì sửng sốt. Sở Phi Dương ?! Sở Phi Dương thành danh đã lâu, sao có thể là thiếu niên bộ dáng non nớt này?!

Hắn còn chưa kịp truy vấn, nam nhân áo xám đang quỳ trên mặt đất bỗng nhiên phát ra một trận cười sắc nhọn.

” Thanh Phong kiếm phái ?! Thanh Phong kiếm phái bất quá là bùn nhão dưới chân Vô Cực Sơn Trang ta, ‘ Phi’ (1)! Vô Cực Sơn Trang, thiên hạ chí tôn! Các ngươi hôm nay dám đối đãi với người của Vô Cực Sơn Trang như thế, ngày khác nhất định trang chủ sẽ đòi lại gấp trăm lần nghàn lần! Người có can đảm trái lệnh của Vô Cực trang chủ, ‘ Tử’! ” Rõ ràng đã bị người chế trụ, nam nhân áo xám vẫn kiêu ngạo gần như điên cuồng, mấy bộ khoái đứng xung quanh chưa từng gặp qua nhân vật như vậy, đều hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên tróc nã. (1- từ cảm thán muốn thể hiện sự khinh miệt )

Quân Thư Ảnh nghe thấy mi tâm nhăn lại, xoay người đi trở về trước mặt người nọ. Kỳ Lân hai người vội vã nhắm mắt theo sát đằng sau.

Nam nhân áo xám ngẩng đầu nhìn thẳng Quân Thư Ảnh, nhếch miệng cười đến mức âm u lạnh lẽo

” Trên giang hồ luôn luôn có vài loại mặt hàng không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi cũng dám cùng Thanh Phong kiếm phái so vai đề danh. Cái gì Vô Cực Sơn Trang, bằng vào các ngươi cũng xứng?! Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ động, một cây ngân châm cắm vào giữa cổ họng nam nhân áo xám. Tiếng cười quàng quác của hắn ngưng lại, há miệng, nhưng phát không ra một chút thanh âm .

Quân Thư Ảnh lại rút đao của bộ khoái đứng gần y nhất, dùng chuôi đao ở trên người nam nhân áo xám điểm vài cái, khiến hắn nguyên bản vẫn đang quỳ thẳng tắp đột nhiên yếu ớt mà ngã xuống.

Quân Thư Ảnh đem đao ném, xoay người rời đi. Sở Lân hướng sang Tống bổ đầu ” Võ công của người này đã bị phế bỏ, các ngươi mau áp giải về đi!” nói xong liền bị Sở Kỳ kéo đi, đuổi theo Quân Thư Ảnh đang dần khuất bóng.

Ba người trở lại nhã gian của Vạn Phúc Lầu phía bên kia đường, Quân Thư Ảnh cùng Kỳ Lân hai người ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, Sở Kỳ còn đang hăng hái bừng bừng mà thò đầu nhìn xuống phía dưới, vẫn chờ náo nhiệt tan hết mới ngồi trở lại.

Quân Thư Ảnh dựa lên lan can cạnh cửa sổ, thần sắc mệt mỏi không nói lời nào, Sở Lân thì vẻ mặt lão luyện ngồi nhắm mắt dưỡng thần, chỉ mình Sở Kỳ lộ vẻ nhàm chán.

Nguyên bản cả nhà muốn thừa dịp đầu xuân ra ngoài du ngoạn, ai biết được lão đa mình lại phải tiếp nhận mấy việc vụn vặt trong phái. Dọc đường đi còn phải chăm lo mấy chuyện như thế, ngay cả thưởng thức cũng không thể tận hứng.

Bốn người ước hẹn buổi trưa sẽ gặp mặt tại Vạn Phúc Lâu, nhưng Sở Phi Dương cho đến giờ vẫn không thấy bóng dáng.

Sở Kỳ bày đủ loại nhàm chán, muốn đi trêu chọc lân nhi, Lân nhi cũng không để ý đến hắn, liền dính tới bên người Quân Thư Ảnh.

Nhớ đến bộ pháp tuyệt luân vừa nãy của Quân Thư Ảnh, Sở Kỳ lại trở lên hăng hái.

” Phụ thân a, Vị cha kia của ta- đại hiệp quân tử có phải hay không lại chỉ dạy người thi triển khinh công như vậy?!”

Như vậy thực ra càng nhìn càng đẹp, vừa mềm mại lại phiêu dật, thoáng như tiên giáng trần. Nhưng thực ra trong bộ pháp này có rất nhiều động tác dư thừa, lại tốn nhiều khí lực, so với loại thân pháp không hoa mỹ, dùng trong thực tế thực sự kém hơn rất nhiều.

Sở Kỳ than nhẹ trong lòng một tiếng. Thật ra đây là A Cha muốn tìm phúc lợi cho chính mình, ‘già mà không kính’ viết thế nào người không biết sao?!”

Quân Thư Ảnh gật đầu ” Đây là bộ pháp cha ngươi mới sáng lập, hắn nói nếu luyện thành, là có thể làm chút đại sự. Đáng tiếc ta hiện tại, có thể là hoả hầu( trình độ thành thạo) chưa đủ, rốt cuộc cũng cảm thấy tương đối khó khống chế.”

A Cha nói gì người đều tin, hảo khống chế mới là kỳ quái !

Sở Kỳ cảm thấy vị Sở đại hiệp đến trễ này hẳn phải bị chút giáo huấn, thanh thanh giọng, chuẩn bị hãm hại cha hắn.

Chữ đầu tiên còn chưa kịp nói ra miệng, cánh cửa nhã gian đột nhiên mở ra,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net