Phongluuphapsu 262-280

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 262: Ngày cực âm (1)

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Dịch: tuan_ftu

Biên dịch: Long Nhất

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Long Nhất suốt ruột dùng hết khí lực, lướt như bay về phía Tây Môn phủ. Vừa nãy, hắn đột nhiên cảm thụ được sinh mệnh lực của bản thân Tiểu Y đang điên cuồng trôi đi mất, trong lúc cực kỳ hoảng sợ cũng không chiếu cố được tới Nam Cung Hương Vân nữa. Hắn với Tiểu Y có quan hệ huyết khế, cho nên nàng xảy ra chuyện, hắn tự nhiên cũng có thể cảm thụ được.

Lách mình một cái, Long Nhất hiện thân trong viện tử của mình ở Tây Môn phủ, chỉ thấy Man Ngưu cùng Lệ Thanh trấn giữ trước cửa phòng Tiểu Y giống như đang lâm đại địch, sau khi trông thấy Long Nhất mới thở phào một hơi.

Long Nhất có thể cảm giác được Tiểu Y ở trong phòng, nhưng kỳ quái là trong gian phòng lại không có bất cứ thứ gì khác thường. Điều này khiến cho hắn có chút nghi hoặc, nhưng lại không dám mạo muội lao vào.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Long Nhất đến gần trầm giọng hỏi, tâm tình hiển nhiên rất tệ.

"Thiếu gia, là thế này. Vừa rồi Tiểu Y đột nhiên tới tìm chúng ta, bảo chúng ta làm hộ pháp giúp nàng, nói ngoài thiếu gia thì không cho phép bất cứ người nào xông vào, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được." Lệ Thanh điềm đạm đáp, hắn vẫn nhớ rõ nét mặt ngưng trọng lúc đó của Tiểu Y.

"Nha đầu này, rốt cuộc đang làm gì? Có điều nghe thấy nàng bảo rằng ta có thể tiến vào sao?" Long Nhất có chút sốt ruột hỏi.

"Đúng vậy." Lệ Thanh đáp.

Long Nhất đẩy cửa tiến vào. Hắn cảm nhận được trong gian phòng có một kết giới rất cường đại ngăn cách hoàn toàn sự liên hệ với bên ngoài, nhưng kết giới này dường như không có bất cứ tác dụng gì đối với hắn, nhẹ nhàng cử động đã đi xuyên qua, đây có lẽ là do quan hệ huyết khế giữa hắn với Tiểu Y.

Vừa tiến vào kết giới, Long Nhất liền kinh ngạc ngây ngốc. Chỉ thấy trong phòng là một vùng đen kịt, mà trên không lại treo lơ lửng một rừng sao đầy trời cùng một vầng trăng sáng. Long Nhất cảm thấy như đang đặt mình vào trong vũ trụ mênh mông không giới hạn, nó đâu giống như đang ở trong một gian phòng nhỏ. Mà Tiểu Y toàn thân xích lõa, ngồi xếp bằng ở vị trí trung tâm. Toàn thân trên dưới lóe lên phù văn tử sắc như ẩn như hiện, mái tóc dài không gió mà tự phất phơ, lộ ra sự linh hoạt kỳ ảo.

Long Nhất bình tĩnh quan sát Tiểu Y, trong nhất thời cũng không biết phải làm gì, nhưng hắn hiểu rõ Tiểu Y đang sử dụng năng lực bản thân. Nếu như hắn đoán không lầm thì Tiểu Y đang tiên đoán, nhưng nàng đang tiên đoán điều gì mà có thể khiến cho sinh mệnh lực trôi đi thần tốc như vậy?

"Thiếu gia, chàng đã đến rồi." Thanh âm của Tiểu Y chợt vang lên trong đầu Long Nhất, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài.

"Tiểu Y, nàng đang làm gì vậy, mau ngừng lại đi, chẳng lẽ nàng không biết rằng sinh mệnh của mình đang trôi đi nhanh chóng sao?" Long Nhất trong lòng sốt ruột nói.

"Thiếu gia. Đừng lo lắng cho thiếp. Sinh mệnh lực chỉ tạm thời trôi qua, chờ sau khi thi pháp xong thì sẽ lại tự động trở về với thiếp." Thanh âm của Tiểu Y vang lên. Không chờ Long Nhất trả lời, nàng lại nói tiếp: "Hôm nay là ngày cực âm trăm năm khó gặp. Khi hừng đông, dương khí giữa trời với đất suy yếu đến cực điểm, lúc này là thời điểm mà long khí hộ thể của hoàng đế Long Chiến yếu nhất, thiếp có thể tính ra số mệnh của Cuồng Long đế quốc sau này."

"Như vậy à, nhưng nàng sẽ không việc gì chứ." Long Nhất có chút không yên tâm.

"Có câu nói này của thiếu gia, Tiểu Y cho dù chết cũng không hối tiếc." Thanh âm xúc động của Tiểu Y vang lên trong đầu Long Nhất.

"Đồ ngốc..." Long Nhất cảm thấy có chút xót xa trong lòng.

"Thiếu gia, thời gian không có nhiều, chàng hãy nghe thiếp nói. Vào ngày cực âm, âm linh nhất định sẽ xuất hiện, chàng hãy phái người đi thông báo cho Quang Minh giáo hội ở Đằng Long thành một chút." Tiểu Y có phần cấp thiết đề nghị.

Long Nhất khẽ gật đầu, đi ra ngoài cửa bảo Lệ Thanh chạy tới Quang Minh giáo hội một chuyến, lại phái người báo tin tới phụ thân Tây Môn Nộ, nhắc ông ta phòng bị cho tốt. Kỳ thực hắn cũng không hề hiểu ngày cực âm. Vào ngày đó, đám khô lâu cương thi, vong linh sinh vật nào đó sẽ chủ động chui ra công kích Quang Minh giáo hội, những nơi khác không phải là đối tượng công kích của chúng.

Khi Long Nhất quay trở lại trong kết giới mà Tiểu Y thiết lập, thanh âm hơi run rẩy của nàng truyền tới: "Thiếu gia, chàng vẫn còn tin tưởng Tiểu Y sao?"

"Dĩ nhiên rồi, nàng là nữ nhân của ta, ta không tin nàng thì tin ai đây?" Long Nhất đáp với giọng khẳng định.

"Vậy thì ngài hãy cởi hết y phục rồi ngồi xuống trước mặt Tiểu Y được không?" Tiểu Y có chút vui vẻ hỏi.

Long Nhất làm theo không mảy may do dự. Có quan hệ huyết khế giữa hai người, Tiểu Y cũng không thể làm tổn thương đến hắn. Đã như vậy, tại sao còn phải lưỡng lự để làm tổn thương trái tim nàng đây?

Dưới bầu trời sao, hai người xích lõa ngồi đối diện nhau, nhưng đôi mắt khép kín của Tiểu Y từ đầu đến cuối lại không mở ra. Miệng nàng đang khép mở với một tốc độ cao, niệm lên chú ngữ khó hiểu của thời xa xưa.

Dần dần, bầu trời sao bỗng nhiên lưu chuyển như mộng như ảo. Tinh quang yếu ớt tụ tập ở cùng một chỗ, lành lạnh chiếu xạ lên người Long Nhất cùng Tiểu Y.

Thời gian chầm chậm trôi đi, Long Nhất bất tri bất giác lọt vào trong một đại dương đầy sao đầy mê mẩn này, trong lòng chỉ có sự kinh ngạc tán thán đối với vũ trụ mênh mông. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác được linh hồn mình tựa hồ như đang bay lên, phiêu bạt trong trời sao vô tận.

Lệ Thanh dốc sức chạy về phía Quang Minh giáo hội tại Đằng Long thành. Đối với ngày cực âm, hắn chỉ mới biết sơ qua một ít. Mỗi một lần tới ngày cực âm, đều là một trận hạo kiếp đối với Quang Minh giáo hội. Bắt đầu từ giờ tý, liền có vô số vong linh sinh vật chủ động công kích các địa điểm của Quang Minh giáo hội, cho đến khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện thì mới kết thúc.

Ngày cực âm từ trước tới nay vốn không xác định. Ngày cực âm lần trước xảy ra cách đây mấy trăm năm, mà khoảng thời gian mấy năm cũng đủ để có thể khiến người ta quên đi sự tồn tại của nó.

Lý do khiến Lệ Thanh để tâm như vậy, là bởi vì người thiếu nữ khiến hắn yêu thương sâu sắc đó, giờ đây có thể đang ở trong Quang Minh giáo hội tại Đằng Long thành, mà hắn lại không thể để nàng phải chịu đựng một chút tổn thương nào.

Một tiếng "ầm" vang lên, Lệ Thanh dụng lực phá thông cánh cửa lớn sớm đã đóng kín của Quang Minh giáo hội. Lập tức đã có mấy chục Quang Minh võ sỹ hộ giáo cùng với các tế tự vây chặt quanh vị khách không mời mà đến này.

"Giáo chủ các người đâu? Ta muốn gặp ông ta." Lệ Thanh đảo mắt nhìn quanh một vòng, lạnh lùng hỏi.

"Ngươi trước hết nói xem có chuyện gì đã? Ta sẽ đi bẩm báo với giáo chủ." Một tế tự sau khi nhìn thấy mái tóc xanh sẫm của Lệ Thanh, có chút kinh ngạc, khách khí đáp.

"Thiếu gia nhà ta dặn ta tới thông báo cho giáo chủ các người một việc trọng yếu, nhất định phải nói rõ trước mặt ông ấy." Lệ Thanh hờ hững đáp, tận đáy lòng lại mong đợi có thể trông thấy người hắn yêu thương.

"Thiếu gia nhà ngươi là ai?" Vị tế tự vừa rồi lại hỏi tiếp. Ông ta đã sớm nhìn ra người thanh niên này không đơn giản, phải là cao thủ thuộc lớp trẻ của Mạc Tây tộc, thiếu gia của hắn còn không phải là một nhân vật quan trọng trong Mạc Tây tộc sao?

"Là Tây Môn nhị thiếu gia." Lệ Thanh hờ hững đáp.

Mấy chục võ sĩ cùng tế tự này của Quang Minh giáo hội đều kinh nghi bất định. Tây Môn nhị thiếu gia, bọn họ tất nhiên biết rõ là nhân vật nào. Thực lực kinh người của hắn biểu hiện ra sau khi trở về, cũng được Quang Minh giáo hội rất quan tâm. Hắn tới kiếm giáo chủ là có chuyện gì đây?

Chính vào lúc này, một vị giáo chủ râu hoa râm, trên thân vận một bộ áo tế tự màu tuyết bạch, cùng một nữ tử mặc áo trắng viền vàng, đầu đội mũ chùm đầu, từ trên lầu của giáo đường lướt xuống.

Lệ Thanh ngẩng đầu nhìn lên, thân thể bỗng nhiên chấn động, nét mặt lãnh khốc tức thì tan biến không chút tung tích. Hắn lúc này có chút khẩn trương, lưu luyến si mê, còn có cả sự thống khổ. Hắn cứ ngẩn ngơ như thế mà nhìn vị nữ tử này, ẩn trong mình là trái tim tan nát.

Nữ tử trông thấy Lệ Thanh, hiển nhiên cũng có phần kinh ngạc. Bước chân sau khi hơi dừng lại một chút, mới khôi phục lại như bình thường.

"Người trẻ tuổi, ngươi tìm bản giáo chủ rốt cuộc là có chuyện gì?" Vị lão đầu râu ria híp đôi mắt hỏi. Trên người lão, Quang Minh khí tức dày đặc, khiến người ta cảm thấy thập phần thư thái.

Lệ Thanh đã hồi thần, lại quan sát thấy đôi mắt nữ tử không có bất cứ phản ứng gì, khẽ cắn răng đáp: "Thiếu gia bảo ta qua đây báo tin, giờ tý đêm nay bắt đầu ngày cực âm, dặn dò các người sớm chuẩn bị."

"Ngày cực âm!" Tất cả mọi người hầu như đều giật nảy mình. Là Quang Minh võ sĩ và tế tự của Quang Minh giáo hội, bọn họ hơn bất cứ ai, hiểu rõ ngày cực âm đại biểu cho cái gì.

Lão đầu râu ria quan sát sắc trời, lúc này còn cách giờ tý không xa.

"Thiếu gia nhà ngươi là ai vậy?" Lão đầu râu ria trầm giọng hỏi.

"Bẩm giáo chủ, hắn nói thiếu gia của hắn là nhị thiếu gia của Tây Môn gia tộc Tây Môn Vũ." Lệ Thanh còn chưa trả lời, vị tế tự lúc nãy đã giành đáp lời trước.

Nghe thấy danh tự Tây Môn Vũ, thân thể mềm mại của vị tế tự đầu đội mũ chùm đầu đó khẽ chấn động. Nàng dịch người tới, nói thầm gì đó bên tai lão đầu râu ria. Lão đầu râu ria sắc mặt đột nhiên biến sắc, lớn tiếng ra lệnh: "Phóng báo động Quang Minh cấp một, khai mở kết giới hộ giáo của Quang Minh thần."

Báo động Quang Minh cấp một, nó đại biểu cho việc Quang Minh giáo hội đang ở trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, thể hiện rằng toàn bộ Quang Minh giáo hội của Thương Lan đại lục đều có thể gặp phải sự tiến công hủy diệt.

Toàn bộ mọi người trong Quang Minh giáo hội tại Đằng Long thành đều khẩn trương bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Lát sau, một chùm bạch quang cực mạnh từ đỉnh cao nhất trong Quang Minh giáo đường tại Đằng Long thành bắn thẳng lên không trung. Chùm sáng báo hiệu này có thể truyền khắp Thương Lan đại lục trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Chùm sáng báo hiệu trong chớp mắt đã khiến cho toàn bộ Đằng Long thành trở nên hỗn loạn. Tất cả mọi người đang ở bên ngoài đều kinh hoảng, lúng túng chạy về nhà, đóng chặt tất cả cửa sổ và cửa chính. Mọi người đều biết rõ báo động Quang Minh cấp một của Quang Minh giáo hội đại biểu cho điều gì.

Hộ giáo kết giới Quang Minh thần được khai mở, một tầng kết giới màu trắng sữa vây bọc toàn bộ Quang Minh giáo đường.

Lệ Thanh không ly khai, chỉ đi theo phía sau lưng vị nữ tử đó ở khoảng cách không gần cũng không xa, nàng đi đến đâu thì hắn theo tới đó.

Bỗng nhiên, nữ tử dừng chân lại, chuyển thân đi đến trước mặt Lệ Thanh.

"Trở về đi, ngươi không cần thiết phải lưu lại." Thanh âm trong trẻo của nữ tử vang lên bình đạm như nước, nghe không thấy chút ba động cảm tình nào.

"Ta sẽ không đi. Bất luận nàng nói gì, ta cũng sẽ không đi. Tối nay, ta nhất định phải lưu lại." Lệ Thanh nắm chặt tay đáp. Người ấy gần ngay trước mắt nhưng trái tim lại xa tận chân trời, chuyện đau khổ nhất trên thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nữ tử không nói, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi, âm điệu chứa đựng chút khác thường: "Tại sao ngươi lại xưng hô Long..., à Tây Môn Vũ là thiếu gia? Lẽ nào ngươi không định quay trở về tộc?"

Lệ Thanh có chút kích động ngẩng đầu lên. Lúc này, nàng đang quan tâm tới hắn sao? Cho dù chỉ là sự quan tâm như bằng hữu, nhưng hắn dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.

"Bởi một trận đánh cuộc bị thua, cho nên ta đã trở thành nô bộc của thiếu gia, nhưng thiếu gia cũng không hạn chế hành động của ta. Khi trong tộc cần ta, ta chắc chắn sẽ trở về." Lệ Thanh đáp.

Nữ tử có chút thất thần, khóe miệng dưới mũ chùm đầu lộ ra nét cười khổ tâm, hắn thật là một chút cũng không thay đổi.

Chương 263: Ngày Cực Âm (2)

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Dịch: conmeonho

Biên Dịch: Landac

Biên tập: Long Nhất

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Vừa qua giờ tý, âm phong sắc bén đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, bầu trời tối đen đầy sao phủ thêm một tầng sương mù nhàn nhạt.

Đúng lúc này, trên bầu trời vầng trăng tròn màu bạc đột nhiên khuyết một mảnh, tựa như là bị cắn mất. Dần dần, vết cắn càng lúc càng lớn, vầng trăng bạc tựa hồ đang bị động vật nào cắn.

Quang minh giáo đường tại Đằng Long thành. Lão đầu râu ria thần sắc ngưng trọng nhìn bầu trời, lão biết lúc ánh trăng hoàn toàn bị hắc ám thôn phệ, kiếp nạn của quang minh thành* sẽ bắt đầu.

Cuối cùng, mặt trăng hoàn toàn biến mất, cả không gian trở nên âm trầm. Rắc, rắc, âm thanh vang lên khắp nơi, từng bộ khô lâu trắng bệch và cương thi từ dưới đất chui lên, có con người, có thú nhân, còn có ma thú. Ngay sau đó âm phong mạnh dần, vô số bóng đen mờ ảo đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng kêu the thé chói tai, âm linh cũng bắt đầu xuất động.

Những vong linh sinh vật này tập hợp thành vong linh quân đoàn khổng lồ, thanh thế cường đại hướng tới Quang minh giáo đường của Đằng long thành. Kỳ quái là những vong linh này không công kích hay phá hỏng những sinh mạng và kiến trúc trên đường, mục tiêu duy nhất của chúng chính là tiêu diệt quang minh khí tức ở Quang Minh giáo đường.

Tới rồi! Tất cả Quang Minh võ sĩ và tế tự của Quang Minh giáo đường bất quá chỉ hơn một ngàn người, ai nấy vẻ mặt đều khẩn trương, trán vã mồ hôi. Mặc dù có quang minh thần hộ giáo kết giới, nhưng không thể làm cho bọn họ cảm thấy an toàn hơn. Ngày cực âm luôn là ngày Quang Minh giáo hội chết thảm trọng, đại quân vong linh thật sự rất nhiều, nhiều đến giết như thế nào cũng không hết. Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là trời mau sáng.

Lúc này tại Tây Môn phủ, bên trong tinh không kết giới của Tiểu Y, khi vầng trăng bên ngoài hoàn toàn bị thôn phệ, vầng trăng trong kết giới cũng hoàn toàn biến mất. Tiểu Y bỗng nhiên mở bừng cặp mắt trong suốt gần như quỷ dị, quang mang màu nhũ bạch nhu hòa từ đôi mắt tỏa ra dày đặc. Nàng đột nhiên lơ lửng bay lên, miệng niệm chú ngữ càng lúc càng nhanh, cả trời đất tựa hồ tràn ngập chú ngữ cổ xưa làm chấn động lỗ tai, mà trên thân thể xích lõa mềm mại của nàng hoa văn màu tím cũng càng ngày càng sáng, thậm chí làm người khác chói mắt.

"Thiên trần vạn thế, tử quang đông lai, chân long chi khí, mệnh cách chuyển di." Tiểu y chỉnh sắc song chưởng dang rộng, trên người quang mang màu nhũ bạch chợt lóe sáng, mái tóc tung bay đột nhiên chuyển sang màu bạc trắng gần như trong suốt.

Bầu trời sao lưu chuyển càng lúc càng nhanh, dần dần hình thành một vòng xoáy. Theo tiếng niệm chú của Tiểu Y, một tia quang mang màu vàng kim từ trong vòng xoáy bắn về phía tay phải đang nâng lên của nàng, biến thành một quang cầu màu vàng kim.

Tử mang trên người Tiểu Y trở nên phai nhạt, sắc mặt cũng tái nhợt gần như trong suốt, kết hợp với đôi mắt trong suốt và mái tóc bạc thật không giống người trong trần thế. Nàng từ không trung chậm rãi hạ xuống, kiên định nhìn tình lang vẫn đang trong vũ trụ thần kỳ huyền bí, trên mặt nở một nụ cười tuyệt mỹ.

Nàng nâng hữu chưởng bên trong có quang cầu màu vàng, chậm rãi hướng tới trán Long Nhất.

Nhưng Tây Môn phủ lúc này lâm vào một màn đao quang kiếm ảnh dày đặc. Mấy trăm hắc ám võ sĩ và hắc ám pháp sư mạnh mẽ tấn công đến, tạo thành màn chiến đấu kịch liệt tàn khốc cùng thủ vệ Tây môn phủ.

Tây Môn Nộ sắc mặt tái xanh đang ngồi chỉ huy toàn cục. Những hắc ám võ sĩ này đột ngột tấn công trong lúc chưa kịp phòng bị làm thủ vệ Tây Môn phủ tử thương rất nhiều ngay từ đầu trận chiến. Lão hơi kinh sợ phát hiện ra đám võ sĩ này căn bản là như con gián đánh không chết, không chỉ có thực lực cao hơn nữa không sợ đau đớn, không có máu. Mọi người vốn đối với những thứ không biết như thế này luôn luôn sợ hãi. Thủ vệ Tây môn phủ sĩ khí ngày càng thấp. Đặc biệt là hắc ám ma pháp công kích của hắc ám pháp sư, thực sự khiến cho Tây Môn phủ biến thành địa ngục nhân gian. Do quang hệ ma pháp sư đều đã chạy đến Quang Minh giáo đường chống đỡ vong linh đại quân, Tây Môn phủ lúc này chỉ còn lại khoảng mười quang minh ma pháp sư ít ỏi, sao có thể đối kháng với hơn trăm hắc ám ma pháp sư.

Cũng may viện quân cuồn cuộn không ngừng kéo tới, dần dần khống chế được cục diện, bằng không Tây Môn gia tộc nhất định phải tổn thương nguyên khí.

Tây Môn Nộ gạt mồ hôi lạnh, lạnh lùng quát: "Tiêu diệt hết những thứ tà ác này cho ta."

Không có hắc ám võ sĩ bảo vệ, hắc ám pháp sư bắt đầu bỏ chạy tứ tán. Trong chốc lát trận chiến kết thúc, để lại thi thể đầy đất, nồng nặc mùi máu tanh.

Nhưng tất cả mọi người lại không phát hiện ra một bóng đen mờ ảo xuất hiện trong viện tử của Long Nhất. Hắn như hòa vào làm một cùng bóng đêm, ngay cả Man Ngưu đang trấn thủ tại cửa cũng không phát hiện được.

Tiểu Y nâng quang cầu màu vàng trong tay án tại trán Long Nhất, nhìn kim quang chậm rãi tiến vào thân thể tình lang, nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng sáng lạn.

Khi quang cầu màu vàng chỉ còn một nửa, nụ cười Tiểu Y đột nhiên ngưng đọng lại. Nàng chậm rãi đứng lên, gương mặt yêu kiều biến thành một sắc thái lạnh như băng, vầng trán xuất hiện một tia băn khoăn.

"Khặc khặc, Dự Ngôn sư trong truyền thuyết quả nhiên không ngoài sở liệu của ta." Một tràng cười chói tai quanh quẩn bên ngoài tinh không kết giới, một bóng đen chầm chậm hiện ra.

"Ngươi là ai?" Tiểu Y lạnh giọng hỏi, đồng thời toàn lực tăng tốc độ thẩm thấu kim quang trong tay.

"Chuyện này ngươi không cần biết, ngươi phải biết rằng sự xuất hiện của ngươi phá vỡ cái sự cân bằng, cho nên ngươi phải chết." Bóng đen vừa nói, trên tay xuất một đạo hắc quang đánh về phía sau lưng Tiểu Y.

Tiểu Y toàn thân chấn động, khóe miệng chảy ra mấy tia máu tươi. Nàng cắn răng, trên lưng tỏa ra năng lượng phòng hộ màu nhũ bạch, chống đỡ đòn công kích của bóng đen.

"Hừ, châu chấu đá xe, xem hắc ám ma sát của ta." Bóng đen hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, vài đạo hắc ám sát khí cực lớn mang theo huyết tinh từ các hướng khác nhau lao về phía Tiểu Y.

Tiểu Y quyến luyến nhìn tình lang vẫn đang nhắm mắt, đột nhiên thu hồi năng lượng màu nhũ bạch, sau đó mạnh mẽ đưa kim sắc quang cầu trong tay rót vào trán Long Nhất. Nhưng thân thể nàng đồng thời bị mấy đạo hắc ám đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, ngả người vào lồng ngực trần của Long Nhất.

Long Nhất vầng trán đầy kim sắc, toàn thân không ngừng run lên, hắn dĩ nhiên cảm nhận được nguy hiểm của Tiểu Y, cực lực muốn tỉnh lại.

Một thanh kiếm hội tụ hắc ám năng lượng cường đại bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành một đạo hắc quang bổ về phía lồng ngực Tiểu Y.

Tiểu Y tựa như không có một chút cảm giác gì, nàng chỉ si ngốc ngồi chăm chú nhìn Long Nhất, chỉ muốn nhìn người yêu thật nhiều, cho dù có chết cũng không hề hối tiếc.

'Vút' một tiếng, đúng vào thời khắc cuối cùng, một bàn tay như quỷ mị vọt tới tóm chắc lấy thanh kiếm hắc ám năng lượng ngay trước khi nó kịp xuyên thủng trái tim Tiểu Y.

Long Nhất từ từ mở to cặp mắt, mang theo luồng sáng đỏ rực màu máu. Bàn tay hơi dùng lực, thanh kiếm hắc ám năng lượng lập tức tan thành từng mảnh nhỏ.

"Ngươi phải chết." Giọng nói của Long Nhất như từ chín tầng u minh truyền đến, tản ra khí âm hàn lạnh thấu xương.

* Có thể có sự nhầm lẫn của tác giả giữa Đằng Long thành và Quang Minh giáo đường, tuy nhiên, do tôn trọng nguyên tác, chúng tôi vẫn giữa nguyên, chỉ chú thích ở đây để bạn đọc tiện theo dõi.

Chương 264: Ngày Cực Âm (3)

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Dịch: conmeonho

Biên Dịch: Landac

Biên tập: Long Nhất

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Long Nhất nhìn Tiểu Y hơi thở mong manh nằm dựa trong lòng, khóe miệng nàng vương vài vệt máu, đôi mắt trong suốt ngày càng ảm đạm. Nhưng nàng vẫn đang si ngốc nhìn hắn, mang theo vẻ quyến luyến, tiếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net