phongluuphapsu530-??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lánh như sao rơi đầy trời.

Ma pháp nguyên tố thực thể hoá, nếu như có người ngoài trông thấy nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt ra ngoài. Bình thường, có thể làm đến trình độ này không ai là không đột phá đại ma đạo sư, tiến nhập cảnh giới pháp thần.

Một tuyệt sắc nữ tử toàn thân xích lõa đang nằm ngang lơ lửng trong không trung, hàng lông mi cong dài như cánh quạt nhẹ nhàng khép lại với nhau, hệt như một tiên tử đang say ngủ một cách an lành. Toàn thân nàng bao trùm một tầng lam quang nhàn nhạt, thủy hệ ma pháp nguyên tố như sao sa kia chính là tán phát ra từ thân thể của nàng.

Về Đầu Trang Go down

Xem lý lịch thành viên

baolam1992

Nguyên Soái

Nguyên Soái

Nam

Tổng số bài gửi: 4318

Age: 26

Thần Bí Cóc: Hấp diêm tiên động

Registration date: 10/12/2009

Bài gửiTiêu đề: Re: phong lưu pháp sư Trọn Bộ Đã Xong Mon Dec 28, 2009 12:40 am

Mái tóc dài như suối bay tán loạn trong không trung, những đường cong thân thể thật rung động lòng người, ngọc nhũ mềm mại cao vút, vùng bụng phẳng lì, dưới sự che chở của một tầng lam quang lấp lánh càng thêm phần thần thánh bất khả xâm phạm.

Đột nhiên, một khối ngọc bài xanh nhạt từ mi tâm nữ tử phóng ra, xoay tròn cực nhanh giữa không trung, những điểm sáng lam sắc như sao đang bay lượn kia nhanh chóng bị hút lấy, hệt như bị gặp phải từ trường cực mạnh.

Rất nhanh, tất cả thủy hệ ma pháp nguyên tố thực thể hóa đã bị ngọc bài kia hấp thụ hoàn toàn, vầng sáng xanh lam quanh nữ tử cũng nhập vào thân thể.

Không biết trải qua bao lâu, đôi mắt nữ tử mở ra, trong veo như một dòng suối. Thân hình đang nằm ngang giữa không trung chầm chậm đứng dậy, chỉ thấy lam quang lóe lên, thân thể xích lõa đó đã khoác lên một pháp bào xanh nhạt. Nàng từ từ hạ xuống, bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra dưới pháp bào, nhẹ nhàng đạp lên một đám bạch sắc hàn vụ vừa tụ lại bên dưới.

"Ài..." Nữ tử khẽ thở dài một tiếng, hơi thở xa xăm như tới từ hàng triệu năm trước. Nàng đưa ngọc thủ ra đón lấy ngọc bài xanh nhạt đang hạ xuống, trong đôi mắt thoáng qua một tia thất lạc.

* * *

Long Nhất sử dụng súc cốt công chui vào trong khe nứt nằm giữa băng huyệt, thu hết những kì hoa dị thảo dọc đường đi vào trong không gian giới chỉ, di chuyển như vậy gần trăm thước, khe nứt đó không ngờ vẫn chưa đến tận cùng, trái lại, Long Nhất bị hàn phách hàng triệu triệu năm này khiến cho lạnh phát run lên. Mặc dù có Ngạo Thiên Quyết tầng bảy hộ thể nhưng vẫn cảm thấy khắp nơi trong cơ thể đều lạnh buốt.

Hàn phách là vật có linh tính, hàn khí không thương hại đến tính mạng nhưng có thể khiến người ta rơi vào trạng thái chết giả trong nháy mắt song vẫn bảo trì cơ năng của thân thể cho tới ngày thấy lại ánh mặt trời. Nếu như Long Nhất không có Ngạo Thiên Quyết tầng bảy hộ thể, e rằng đã sớm mất đi ý thức, bị ướp sống rồi.

Cứ men theo vách băng di chuyển như vậy tầm ngàn mét, khe nứt dần dần rộng ra, đã đủ để một người di chuyển bình thường. Không lâu sau, khe nứt chấm dứt, trước mặt lại xuất hiện một băng động, bên trong tứ phía đều là băng lăng dài nhọn, rộng ngút tầm mắt, vô cùng tráng lệ.

Long Nhất do dự trong giây lát, có nên đi tiếp về phía trước hay không? Băng động đột nhiên xuất hiện này không biết hình thành từ bao giờ, cũng không biết rốt cuộc sâu đến dường nào, tự dưng tiến vào ai biết sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Nhưng sự do dự này rất nhanh đã biến mất, bởi vì trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy một trận xao động, sự rung động có tiết tấu đó quen thuộc như thế.

"Song nhi!" Long Nhất đặt tay lên ngực, mũi chân khẽ điểm, thân hình đã hóa thành tàn ảnh lướt sâu vào trong băng động.

Sự rung động trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ, Long Nhất đã cảm giác được Vô Song cách mình càng gần hơn, tốc độ tăng đến cực hạn, chỉ thấy những băng lăng kia hóa thành từng làn hư ảnh nhanh chóng lùi về phía sau.

"Oa! Chết tiệt..." Long Nhất kêu lớn một tiếng vội vàng hãm lại, trán chỉ cách bức tường băng dày bịch trước mặt có một tấc, băng động này không ngờ đã đến đáy.

"Thình thịch, thình thịch..." Con tim vẫn nhảy nhót reo vui như cũ nhưng phía trước đã không còn lối nữa.

Đang lúc Long Nhất lòng nóng như lửa đốt, bức tường băng trước mặt đột nhiên bắt đầu nhanh chóng tan ra, trở nên méo mó như biến thành một đám bột mì, từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống tí tách.

Chẳng lẽ mình hoa mắt, Long Nhất ngây ra, đến khi cẩn thận nhìn lại, đột nhiên trước mắt hoa lên, một cỗ thủy lưu mạnh mẽ phụt thẳng vào mặt.

"Rào!" một tiếng, Long Nhất đứng bất động như núi, nội lực Ngạo Thiên Quyết phóng ra ngoài hình thành một vòng bảo hộ, dòng nước xối qua rất nhanh, vừa chạm đất liền nhanh chóng bị đóng băng, đồng thời trước mặt Long Nhất đã xuất hiện một động khẩu hoàn chỉnh, phía đầu bên kia là một gương mặt xinh đẹp quen thuộc đang chăm chú nhìn hắn.

"Song nhi!" Long Nhất vạn phần mừng rỡ, còn cho rằng phải tới Băng cung mới có thể hội ngộ, không ngờ tiến vào thăm dò khe nứt kia bất ngờ lại gặp được nàng, bảo sao hắn lại không vui mừng.

Long Nhất tức thì phi khỏi động khẩu nhanh như chớp, lao tới ôm lấy Vô Song.

Một bức màn nước màu xanh nhạt bỗng nhiên xuất hiện chấn lui Long Nhất ra vài bước. Vô Song một thân pháp bào xanh nhạt, mái tóc dài vẫn buông xõa sau lưng, đôi chân trần mềm mại trắng như tuyết đứng trên một đám hàn vụ, ngó Long Nhất có chút hiếu kì.

Long Nhất lấy lại tinh thần, vừa tiếp xúc với ánh mắt trong veo như làn nước của Vô Song, trong lòng chợt chấn động, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại chiếm cứ thân thể Vô Song, ngươi đã làm gì nàng?"

"Hóa ra là ngươi?" Tiểu thủ của Vô Song đặt trên lồng ngực đang nhảy thình thịch cùng tiết tấu với nhịp đập của Long Nhất. Đưa mắt quan sát Long Nhất từ trên xuống dưới một phen, khóe miệng bất giác hé nở một nụ cười.

Long Nhất nhíu mày, ánh mắt đang nhìn Vô Song chằm chằm dần trở nên hòa hoãn, bởi vì cảm ứng tâm linh đặc biệt đó đã cho hắn biết Vô Song không hề có gì nguy hiểm, chỉ là người này đã tạm thời chiếm cứ thân thể của nàng.

"Ngươi nhận ra ta?" Trong lòng Long Nhất thư thả trở lại, không khỏi bắt đầu suy đoán thân phận nàng ta.

Vô Song mỉm cười không đáp, khí tức trên người ôn hòa như gió, khiến người khác cảm giác thập phần thoải mái.

Long Nhất thấy nàng không trả lời cũng không để tâm, hắn nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm ứng nhịp tim của mình, giữa hai người rất nhanh đã kiến lập một mối liên hệ kì lạ.

Long Nhất bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút khi còn ở chung với Vô Song, từ lần đầu tiên nàng mở mắt trong quan tài thủy tinh tại Di Thất Chi Thành, vận mệnh hai người bọn họ đã gắn chặt với nhau.

Vô Song nhìn Long Nhất, tùy theo kí ức của Long Nhất, trong não cũng hiện lên từng bức họa, có ấm áp cảm động, có bi thương mất mát.

"A...!" Đột nhiên Vô Song kêu lên một tiếng, gương mặt nổi lên một ráng mây hồng.

Long Nhất mở mắt cười hăng hắc, không tin không trị được nha đầu nhà ngươi. Vừa rồi hắn nghĩ tới cảnh kích tình giữa hắn và Vô Song, mặc dù không thực sự có đột phá với nàng, nhưng chỗ cần vuốt ve ngắm nhìn cũng chẳng hề bỏ sót một chút nào.

"Lôi Thần chính nghĩa cương trực lại đi tìm một tiểu tử xấu xa như ngươi làm người thừa kế, không biết y có hối hận hay không?" Vô Song rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười nhạt nói.

"Đương nhiên không rồi, y chỉ cảm thấy may mắn, chẳng lẽ người không cho rằng như vậy sao, Thủy Thần đại nhân?" Long Nhất cười hắc hắc đáp.

"Ngươi rất thông minh." Trong mắt Thủy Thần lộ ra vẻ tán thưởng.

"Đó là đương nhiên..." Lời còn chưa ra khỏi miệng, thân hình Long Nhất đã nhanh như chớp lao về phía Thủy Thần, nội lực Ngạo Thiên Quyết tầng thứ bảy vận vào hai tay, điểm lên vô số huyệt đạo trên toàn thân nàng.

Chỉ thấy thân hình Thủy Thần loáng lên, mi tâm lóe ra một đạo lam quang, cả không gian tức thì bị bao trùm bởi một lớp hàn khí trắng xoá.

"Vĩnh hằng băng phong!" Thanh âm Thủy Thần từ bốn phương tám hướng truyền lại, hàn khí đột nhiên xoay tròn, không gian trong lĩnh vực của Thủy Thần bắt đầu đóng băng.

Thủy Thần khẽ đáp lên một đám hàn vụ, thân hình lộ ra, nhìn Long Nhất đã bị đóng băng thành hình chữ đại bên trong lĩnh vực, lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Tiểu tử này ỷ là người kế thừa của Lôi Thần mà bất kính với nàng, không đóng băng hắn mấy ngày mấy đêm không xong.

Long Nhất ngoác miệng ra không nhúc nhích được, mi tâm lờ mờ xuất hiện một tia sáng màu tím bạc, sau khi biến mất lại xuất hiện một tia màu xanh, cứ lặp đi lặp lại mấy chục lần như vậy, tròng mắt đen láy của hắn đột nhiên biến thành tím bạc, trên khối băng, điện lưu chạy loằng ngoằng nổ lách tách.

Uỳnh một tiếng, năng lượng khổng lồ lấy Long Nhất làm trung tâm bành trướng ra tứ phía, trời long đất lở, băng vỡ tứ tung, băng động không biết sâu đến dường nào này đột nhiên sụp xuống.

Thủy Thần chấn động trong lòng, thần bài từ mi tâm phóng ra hình thành một bức màn màu xanh ngăn cản năng lượng đang điên cuồng bành trướng đó.

Thủy Thần bay lên không trung, trong lúc còn chưa kịp định thần chợt thấy một bóng mờ phía trên đầu, một chiếc chùy lớn mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đập xuống.

Keng một tiếng, thần bài màu xanh nhạt chống lại công kích của Long Nhất nhưng bức màn nước xanh nhạt trên người nàng lại bị phá tan, tiếp đó eo lưng chợt bị siết lấy, cả người đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Khuôn mặt tuấn tú tà mị của Long Nhất chợt lớn lên trước mặt.

"Thình thịch, thình thịch..." Nhịp tim hai người đồng thời tăng nhanh, một loại cảm giác huyết nhục tương liên kì diệu sôi sục giữa hai người.

Thủy Thần chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran mềm nhũn, thân thể theo bản năng khuất phục trước khí tức quen thuộc và ấm áp của Long Nhất, mặc dù ý thức là Thủy Thần nhưng thân thể lại là của Vô Song.

"Buông ta ra." Thủy Thần muốn trách mắng Long Nhất nhưng đôi mắt nhìn hắn lại nhu mì ướt át. Mối liên hệ kì diệu giữa hai người không phải nàng muốn cắt là cắt được.

"Không buông, ta ôm nữ nhân của ta quan hệ quái gì tới nàng. Nếu nàng không thoải mái có thể biến đi, trả Vô Song lại đây." Long Nhất bộ dạng vô lại, hắn đoán không sai, mặc dù Thủy Thần đã chiếm cứ được thân thể nhưng thực lực vẫn là thực lực của Vô Song.

Thủy Thần thân là vị thần ôn nhu thiện lương nhất trong thất đại chủ thần, đối với sự vô lại của Long Nhất thật sự chẳng có cách nào, muốn đánh cũng không lại, miệng lưỡi càng không phải là đối thủ của hắn.

"Ta tạm thời chưa đi được." Thủy Thần giãy giụa trong lòng Long Nhất mấy cái, ngọc phong cao vút ma sát với bộ ngực rắn chắc của hắn đem lại từng đợt khoái cảm râm ran, thật khiến nàng ta vừa thẹn vừa giận.

"Vì sao?" Long Nhất hỏi, đại thủ nắn vài cái trên ngọc đồn Thủy Thần, đối với những bộ vị mẫn cảm trên người Vô Song hắn quả thực nắm rõ vô cùng.

"Ta nói nguyên nhân cho ngươi, ngươi có thể không làm loạn hay không." Ngữ khí Thủy Thần mềm lại, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng tồn tại lâu như vậy còn chưa từng bị ai chiếm tiện nghi thế này, cái loại khoái cảm râm ran chưa từng thấy kia càng khiến nàng cảm thấy hoảng loạn.

"Được!" Long Nhất sảng khoái đáp ứng, ôm lấy Thủy Thần từ từ hạ xuống. Long Nhất ngồi trên một tảng băng lớn, còn Thủy Thần vẫn nằm trong lòng hắn.

"Vô Song là môn hạ của Băng cung, cũng xem như là một nhánh lưu truyền của ta. Nàng ta tư chất cực tốt, có năng lực cảm ứng trời sinh với thủy hệ ma pháp nguyên tố. Ta vốn muốn truyền ngôi vị Thủy Thần cho nàng ta, đáng tiếc lại phát hiện thân thể nàng mặc dù hấp thu một phần nhỏ năng lượng của Thủy Thần thần bài, nhưng thần bài từ đầu tới cuối vẫn không thể in dấu vào trong cơ thể." Thủy Thần khẽ than một tiếng.

Long Nhất nghe xong cũng ngây ra, hỏi: "Nếu như truyền thừa thành công, vậy nàng có phải cũng tan thành tro bụi giống như Lôi Thần không?"

Thủy Thần gật gật đầu, nằm trong lòng Long Nhất cũng không giãy giụa nữa.

"Vậy hiện giờ không thể truyền thừa, tại sao nàng không trở về nguyên vị, Vô Song của ta thì làm thế nào?" Long Nhất biết Thủy Thần vì muốn mang thần vị truyền cho Vô Song mà bản thân chuẩn bị tan thành tro bụi, trước sự kính trọng trong lòng cũng không còn tâm tư chiếm tiện nghi của Thủy Thần nữa.

"Bức tượng Thủy Thần trong Băng cung là bản thể của ta, chỉ vì chuẩn bị truyền lại thần vị mới hoàn toàn rút thần thức ra khỏi đó, bức tượng đã không còn tồn tại nữa, còn ta mất đi bản thể trong vòng mười lăm ngày sẽ tan thành mây khói. Ta bế quan đã mất mười ngày rồi, cũng có nghĩa là ta chỉ còn thời gian năm ngày nữa thôi. Ngươi yên tâm đi, Vô Song sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu." Thủy Thần điềm đạm nói.

Long Nhất hồi lâu không nói, rõ ràng cảm giác được có chút bất lực cùng một chút giải thoát trong lời nói của Thủy Thần, hắn hỏi: "Ta phải làm gì mới có thể giúp nàng? Nếu nàng cứ biến mất như thế, vậy chẳng phải đại biểu cho ngôi vị Thủy Thần sẽ vĩnh viễn khiếm khuyết hay sao?"

"Trừ phi ngươi giúp ta trong vòng năm ngày tìm được một người thích hợp cho Thủy Thần chuyển giao thần vị, nếu không tìm được cũng không quan hệ, ta sẽ đưa dấu ấn Thủy Thần vào trong thần bài, nếu có duyên sẽ có người tiếp nhận được, nếu vô duyên..." Ngữ khí Thủy Thần trầm xuống.

"Vô duyên thì sao?" Long Nhất hỏi.

"Nếu như vô duyên, có lẽ cả thế giới sẽ sụp đổ." Thủy Thần nằm trong lòng Long Nhất ngước đầu lên, đưa tay vuốt ve ấn kí đang nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện trên trán hắn.

"Thế là ý gì?" Long Nhất cảm giác được Thủy Thần tuyệt đối không nói đùa, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt sang một bên, ngưng trọng hỏi.

Thủy Thần khẽ rút khỏi đại thủ của Long Nhất, từ trong lòng hắn đứng dậy, bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn bước trên mặt băng tiến về phía trước, nhìn lên bầu trời phía xa xa quay lưng lại với Long Nhất.

Từng trận hàn phong thổi tới, pháp bào mỏng manh của Thủy Thần bay phần phật, tạo cho người ta một cảm giác kì ảo và xa vời.

Long Nhất nheo nheo mắt nhìn về phía Thủy Thần, chân chính cảm giác được nàng tuyệt đối không thuộc về thế gian này, nhịp tim gần trong gang tấc, nhưng con người lại xa cách mơ hồ, hệt như bức tượng Thủy Thần kia che phủ bởi một làn mây nhẹ.

Hồi lâu, Long Nhất đi tới cạnh nàng, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi bay tán loạn ra sau tai, cười nói: "Thế giới nếu quả thực hủy diệt cũng tốt, mọi người cùng xong đời. Thế giới vốn là từ không đến có, có thể chứng kiến sự hủy diệt của nó cũng xem như là rất vinh hạnh rồi."

Thủy Thần không né tránh động tác thân mật của Long Nhất, chỉ kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi không sợ sao?"

"Vì sao phải sợ, tới thế giới này một chuyến ta cũng không có gì hối hận nữa, chỉ hy vọng đến lúc đó ta và tất cả thân nhân bằng hữu cùng hồng nhan ở chung một chỗ. Mọi người cùng hóa thành những hạt bụi trong vũ trụ cũng là một chuyện lãng mạn, nàng không thấy vậy sao?" Long Nhất cười hắc hắc, đáp.

"Lãng mạn?" Thủy Thần nhìn Long Nhất, hiển nhiên rất không minh bạch ý nghĩa của hai từ đó.

"Những vị thần như nàng không nói chuyện tình ái sao?" Long Nhất cười hỏi.

Thủy Thần lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực, nhìn về phía Long Nhất nói: "Cảm giác luyến ái thật kì diệu."

"Nàng cảm giác được?" Long Nhất hỏi.

Thủy Thần gật đầu, đó là cảm giác nàng chưa bao giờ có, mặc dù biết rõ cảm giác này tuyệt đối không chân chính thuộc về mình, nhưng quả thực nàng cảm giác được một cách rõ ràng.

Về Đầu Trang Go down

Xem lý lịch thành viên

baolam1992

Nguyên Soái

Nguyên Soái

Nam

Tổng số bài gửi: 4318

Age: 26

Thần Bí Cóc: Hấp diêm tiên động

Registration date: 10/12/2009

Bài gửiTiêu đề: Re: phong lưu pháp sư Trọn Bộ Đã Xong Mon Dec 28, 2009 12:45 am

Long Nhất cảm thấy có chút hoang đường, cái cảm giác kỳ lạ giữa hắn với Vô Song lại ứng nghiệm trên một người khác, người đó lại là Thủy Thần, một trong thất đại chủ thần. Nếu như có sự tồn tại của thần giới pháp đình, hắn liệu có nên tố cáo nàng đánh cắp tình yêu của người ta không nhỉ?

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, Thủy Thần nhìn về phía mấy hắc ảnh đang từ xa lướt tới, thốt: "Bằng hữu của ngươi tới rồi. Ta không muốn thấy người ngoài, ngươi bảo họ đợi ở Băng cung đi."

Thủy Thần nói xong, thân hình chợt lóe lên ẩn nhập vào trong lớp băng không còn thấy tung tích.

Người ngoài? Long Nhất ngẫm nghĩ lại hai từ đó chợt cười hăng hắc. Vậy không phải đại biểu mình là người nhà rồi sao?

Đoàn người Man Ngưu rất nhanh đã bay đến, nhìn thấy xung quanh trong phạm vi một ngàn mét một phiến tan hoang không khỏi thầm líu lưỡi.

"Lão đại, phát sinh chuyện gì vậy? Tại sao huynh lại xuất hiện ở chỗ này?" Man Ngưu vác Lục Ngọc Tài Quyết, tốc độ như quỷ mị, tầng tầng lớp lớp ảo ảnh khiến người khác hoa mắt chóng mặt, từ đó có thể thấy công lực y đã nâng lên một tầng cao mới.

"Không có chuyện gì, đằng sau khe nứt trong băng huyệt là một băng động rất sâu, xảy ra chút ngoài ý muốn nên bị sụp xuống." Long Nhất nhún nhún vai, cười thoải mái đáp.

Ngu Phượng nghe xong liền kéo tay Long Nhất, dường như để xác nhận hắn không có thụ thương ngoài ý muốn. Mặc dù nàng biết nam nhân của mình trên thế gian này đã là cao thủ nhất lưu, nhưng nàng vẫn khẩn trương một cách vô thức. Không phải nàng không có lòng tin, chỉ vì tình yêu quá sâu đậm mà thôi.

Liễu Nhứ liếc Long Nhất một cái, cảm thụ được thủy hệ ma pháp nguyên tố nồng đậm cùng lôi điện hệ ma pháp nguyên tố cuồng loạn trong không khí, rõ ràng là kết quả do sự va chạm kịch liệt tạo thành. Nhưng nàng không nói nghi hoặc đó ra, nếu như Long Nhất muốn nói, vừa rồi đã không giấu giếm.

Tất cả đều không phải người tầm thường, ít nhiều đều phát giác ra có chút khác thường.

Long Nhất vuốt ve mái tóc Ngu Phượng, nói: "Phượng nhi, nàng dẫn mọi người tới Băng cung trước, ta sẽ tập hợp với mọi người chậm đôi chút."

Ngu Phượng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng gật gật đầu, nắm chặt lấy tay Long Nhất, dặn dò: "Vậy phu quân nhất định phải cẩn thận. Bọn thiếp ở Băng cung đợi chàng."

"Đi đi, trên đường cẩn thận." Long Nhất cười nhìn mọi người, để tiểu lão hổ ba thần thú cùng đi với bọn họ.

Khi thân hình mọi người biến mất không còn trông thấy Thủy Thần mới hiện ra.

"Xem ra bọn họ đều thập phần tín nhiệm ngươi." Thủy Thần xa xăm nói, mang theo một tia hâm mộ.

"Quan hệ giữa người với người, có tín nhiệm sẽ nổi lên tác dụng quan trọng. Có tức là bạn không phải thù, không thì là thù mà không phải bạn, cho dù không phải địch nhân cũng tuyệt đối chẳng phải bằng hữu." Long Nhất cười hờ hững đáp.

Thủy Thần trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi tới một nơi."

"Nơi nào?" Long Nhất hỏi.

"Ngươi đi sẽ biết." Thủy Thần nói xong liền phi thân bay lên, lướt nhanh về phía xa.

Hai người bay trên trời gần nửa ngày, hạ xuống giữa một phiến băng lăng, chỉ thấy Thủy Thần mặc niệm chú ngữ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khe nứt không gian, nàng ta liền kéo Long Nhất chui vào.

Long Nhất chỉ thấy trước mắt tối sầm, tiếp đó ánh sáng lập tức khôi phục lại. Từng làn không khí trong lành lùa tới, hắn kinh ngạc quan sát tứ phía, nhất thời không nói nên lời.

Đây quả thực là một thế giới như trong mơ, trên trời là làn nước xanh nhạt trong suốt. Các loại cá đủ mọi màu sắc thoải mái tự do bơi lội, các loại thực vật thủy sinh nhẹ nhàng đu đưa trong nước. Phía dưới tương tự cũng do màng nước tạo thành, đặt chân lên cực kỳ thoải mái mà lại không trùng xuống, hết thảy đều khiến người ta cảm thấy kinh dị.

Trước mặt Long Nhất chính là một con đường nhỏ do mặt nước tạo thành, hàng rào hai bên cũng do thủy nguyên tố tạo nên. Bên ngoài hàng rào là cây cối hoa cỏ trải dài, tất cả đều do thủy nguyên tố cấu thành, hắn thậm chí còn có thể trông thấy trong đại thụ có tôm cá đang chơi đùa nữa.

Phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net