phongluuphapsu530-??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Nhất vuốt ve khuôn mặt của Mộc Hàm Yên, nhẹ nhàng viền theo những đường nét dịu dàng trên khuôn mặt nàng, lòng đau như đao cắt. Hắn thực ngu ngốc, lẽ ra sớm phải biết Mộc Hàm Yên và Phiêu Miễu tiên tử là cùng một người, giữa hai người có quá nhiều điểm trùng hợp. Chỉ là bây giờ biết thì làm sao chứ, hắn cũng không có cách nào để ngăn cho tính mạng của nàng đừng trôi đi.

Vài tiếng hạc vang lên, Bạch Vũ đột ngột xuất hiện ở bên cạnh, gục đầu bên thân Mộc Hàm Yên khẽ kêu lên những tiếng buồn bã. Long Nhất đột nhiên phát hiện được hắn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc sự bi thương của Bạch Vũ. Giữa Bạch Vũ và hắn, tựa hồ như đã phát sinh một sự liên hệ nào đó.

Bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Hàm Yên đang nắm chặt lấy tay của Long Nhất dần dần mất đi khí lực, thần thái trong mắt càng thêm ảm đạm, tựa hồ như bất kỳ lúc nào cũng có thể hương tan ngọc nát.

"Không, đừng rời bỏ ta." Long Nhất lắc lắc đầu thầm thì, trên khuôn mặt mang theo nỗi sợ hãi, nước mắt không cầm được mà chảy xuống. Sâu trong đáy lòng nổi lên một cảm giác bất lực cơ hồ muốn làm hắn phát điên.

Mà Mộc Hàm Yên cũng đã bắt đầu mất đi ý thức, vẻ thương tâm thống khổ trên khuôn mặt tuấn tú đó trở nên mơ hồ. Nàng phảng phất như quay trở về quê hương của mình. Nơi đó trời xanh mây trắng, sóng biển rì rào, hoa thơm cỏ lạ mọc khắp mọi nơi, nơi đó có nền văn minh rực rỡ huy hoàng, có những người dân cần cù mà dũng cảm. Nàng nắm lấy tay tình lang, vui sướng quỳ xuống trước mặt nương thân mỹ lệ đoan trang của nàng, phát thệ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, vĩnh viễn không chia lìa...

"Tỷ tỷ..." Một thanh âm bi thảm mà thê lương từ xa vọng đến, Tinh Tinh toàn thân mặc y phục màu trắng nhanh như thiểm điện phóng tới. Nàng vừa gào khóc vừa đẩy những tên binh lính cản đường xông về phía trước.

"Cứu nàng, Tinh Tinh, mau cứu lấy nàng." Nhìn thấy khuôn mặt có phần tương tự Mộc Hàm Yên đó, Long Nhất tựa như vớ được ngọn cỏ cứu mệnh, nắm chặt lấy cổ tay Tinh Tinh.

"Ngươi buông tay ta ra, ngươi cái thứ hỗn đản vong ân phụ nghĩa này." Tinh Tinh đẩy tay của Long Nhất ra, hắc mang trong tay thoáng hiện, bao trùm lên vết thương đang không ngừng chảy máu của Mộc Hàm Yên.

Vài giây sau, máu đã từ từ chảy chậm lại, nhưng thủy chung không có cách nào ngừng chảy hoàn toàn.

Tinh Tinh trán đầm đìa mồ hôi dừng thi triển pháp thuật, khuôn mặt hiện lên một tia mệt mỏi. Nàng nhìn Bạch Vũ ở bên cạnh rồi lại nhìn Long Nhất, hỏi: "Tỷ tỷ có phải đã đem Phong Thần ấn ký truyền cho ngươi rồi hay không? Bằng không ngươi không thể nào làm tỷ ấy bị thương được, mà Bạch Vũ - thần thú bổn mạng của tỷ tỷ, cũng không thể an nhiên vô sự như không có chuyện gì xảy ra được."

"Phong Thần ấn ký?" Long Nhất ngơ ngác hỏi, đột nhiên hắn như nghĩ đến chuyện gì đó liền xé vạt áo trước ngực, lập tức nhìn thấy ấn ký hình đám mây vàng trên ngực.

"Quả nhiên là vậy, tỷ tỷ thật ngốc." Tinh Tinh khẽ than thở. Đây chẳng lẽ là ma lực của tình yêu sao, khiến cho vị tỷ tỷ lòng dạ cay nghiệt này lại làm ra cái chuyện ngốc nghếch như vậy.

Chính vào lúc này, Cáp Lôi cũng đã chạy tới, nhìn thấy Mộc Hàm Yên hơi thở yếu ớt lập tức cả kinh, ánh mắt độc ác hung hăng nhìn Long Nhất.

"Tây Môn Vũ, ta muốn trị thương cho tỷ tỷ. Ngươi hãy rút cây kiếm trên người tỷ tỷ ra đi." Tinh Tinh hít một hơi thật sâu, nhìn thân nhân mà mình từng hận thấu xương nhập cốt này, nhưng trong đáy lòng lại chỉ có ngập tràn bi thương.

Long Nhất cắn chặt răng rút thanh trường kiếm màu tím ra, dẫn theo một dòng máu tươi. Còn hắc mang từ tay phải của Tinh Tinh lập tức án lên miệng vết thương, một tay khác bóp vỡ một viên kết giới châu đem hai người hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Long Nhất ngây ngốc nhìn thanh trường kiếm màu tím do Lôi Thần chùy hóa thành trong tay, chỉ cảm giác linh hồn như đang lơ lửng trên không trung, không bay lên cũng chẳng rơi xuống. Trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn loạn, càng suy nghĩ lại càng loạn.

Cách đó không xa, đám người Tây Môn Nộ, Đông Phương Uyển lo lắng nhìn về phía bên này. Tây Môn Vô Hận cùng chúng nữ muốn đi tới an ủi, nhưng lại bị đám trưởng bối Mộ Dung Bác ngăn lại.

"Không nên làm phiền hắn. Nộ nhi, con hãy an bài mọi người lui xuống nơi khác đi, nơi này cứ để cho bọn chúng. Hy vọng con bé đó không sao thì tốt." Tây Môn Cuồng than nhẹ một tiếng phân phó, mang theo tâm tình nặng nề mà xoay người bước đi. Thật không ngờ đại hỉ lên ngôi lại biến thành như vậy.

Rất nhanh, trên Kim Loan điện chỉ còn lại Long Nhất, Cáp Lôi, Bạch Vũ cùng tỷ muội Mộc Hàm Yên ở bên trong kết giới.

Long Nhất ngồi xuống bậc cấp phía trước điện, mệt mỏi vô lực tựa lưng lên cột đá. Đến dị thế này đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tinh thần và sức lực đều mệt mỏi. Không ngờ suýt không chịu nổi áp lực tinh thần đó dẫn tới gần như sụp đổ. Tự tay dùng kiếm đâm vào thân thể nữ nhân mà mình yêu thương tha thiết, thử hỏi ai có thể chịu đựng nổi.

"Từ sau cái ngày gặp ngươi, tiểu thư đã không định sống mà trở về nữa rồi." Cáp Lôi ngồi xuống cạnh Long Nhất, sau khi trải qua cơn phẫn nộ, hắn có thể cảm thụ được nỗi thống khổ trong lòng của Long Nhất.

"Ta không hiểu, như thế này là vì cái gì?" Long Nhất khuôn mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói.

"Từ khi nàng còn bé, vận mệnh của nàng sớm đã được an bài rồi, vai gánh trách nhiệm và áp lực mà người khác không sao tưởng tượng nổi. Lần này tới Thương Lan đại lục, không chỉ nhiệm vụ thất bại mà còn yêu phải người nàng không nên yêu. Nguyên nhân căn bản là như vậy." Cáp Lôi hờ hững nói.

"Các ngươi đến từ Thương Nguyệt đại lục bên kia Hoành đoạn sơn mạch, không biết nhiệm vụ của các ngươi đến nơi này để làm gì?" Long Nhất hỏi.

"Xem ra ngươi cũng biết không ít, có điều nhiệm vụ của bọn ta là gì thì ta không thể nói được, có lẽ ngươi xem qua cái này thì sẽ hiểu rõ hơn một chút." Cáp Lôi đem bức thư mà Mộc Hàm Yên lệnh cho hắn mang trở về đưa cho Long Nhất rồi nói.

Long Nhất đón lấy bức thư mở ra, thư được viết bởi nét chữ xinh đẹp theo lối chữ viết của Thương Nguyệt đại lục, chữ nghĩa chi chít, Long Nhất quét mắt qua xem xong, rất lâu sau vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.

Từ một ít nội dung ở phía trên bức thư, Long Nhất đã có thể suy đoán ra, thì ra là Thương Nguyệt đại lục tuy giàu có mĩ lệ, nơi đó nền văn minh của nhân loại lưu truyền lại so với ở Thương Lan đại lục cũng lâu đời hơn rất nhiều. Chỉ là Thương Nguyệt đại lục diện tích thực sự quá nhỏ, mà tựa hồ do cuộc đại chiến Thần-Ma thuở trước làm cho địa chất biến động khiến cho không gian của Thương Nguyệt đại lục bị ngăn cách bởi một tầng năng lượng vô hình thần bí. Cái lồng năng lượng đó làm cho Thương Nguyệt đại lục như có tới bốn mùa xuân trong một năm, khung cảnh thập phần ưu mĩ, các loại cỏ cây cùng những động vật quý hiếm có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Nhưng cũng bởi vậy mà ngăn cách con đường lưu thông của Thương Nguyệt đại lục với thế giới bên ngoài.

Hàng vạn năm sau, hoàn cảnh thuận lợi làm cho dân cư của Thương Nguyệt đại lục sinh sôi nảy nở nhanh chóng, một vài chủng tộc sinh sống ở đó bắt đầu làm bùng phát chiến tranh quy mô lớn để tranh đoạt tài nguyên, nhưng số lượng nhân khẩu vẫn không ngừng gia tăng y như cũ. Chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi trở lại đây, Thương Nguyệt đại lục từng xinh đẹp mĩ lệ là thế cũng đã bị tàn phá, hư hại nghiêm trọng, tình trạng này mà tiếp tục chỉ e những sinh vật ở đó đều sẽ bị tuyệt diệt.

Mà mười năm về trước, ma pháp sư cung đình của Thanh Phong đế quốc, một quốc gia loài người chiếm hữu được diện tích đất đai rộng lớn nhất ở Thương Nguyệt đại lục, vô tình phát hiện ra một loại đá năng lượng được luyện thành từ một loại thiên thạch có thể phá vỡ tầng năng lượng kì quái bao trùm lấy Thương Nguyệt đại lục. Trải qua rất nhiều phen thử nghiệm, phát hiện ra loại đá năng lượng này chỉ có thể mang tối đa ba người ra bên ngoài. Hơn nữa loại đá năng lượng này chỉ có ba khối, mỗi một khối chỉ có thể thực hiện truyền tống ba lần.

Sau khi cân nhắc thận trọng, những ma pháp sư cung đình đem điểm truyền tống đặt tại một đầu của Hoành đoạn sơn mạch, xem xem ở bên kia có phải có tồn tại một thế giới rộng lớn hơn hay không.

Sau khi xác định rõ ở phía bên kia Hoành đoạn sơn mạch là một thế giới cực kỳ rộng lớn, hoàng đế của Thanh Phong đế quốc liền nảy ra chủ ý, bí mật đưa ba người sang để phát triển thế lực. Vị hoàng đế đó có dã tâm cực lớn, muốn sau khi khống chế một trong những đế quốc ở Thương Lan đại lục xong rồi tìm một biện pháp dễ dàng hơn để sang bên đó trực tiếp làm hoàng đế. Đến lúc đó, bằng vào tài năng của y thêm vào nền văn minh ma pháp vượt trội hơn rất nhiều so với Thương Lan đại lục, từng bước từng bước trở thành bá chủ cả thế giới.

Mộc Hàm Yên, Cáp Lôi cùng một Phong hệ đại ma đạo sư là ba người đầu tiên đến đây. Lúc đó Mộc Hàm Yên mới chỉ có mười tuổi nhưng những suy nghĩ đó sớm đã ăn sâu vào trong óc của nàng. Còn Tinh Tinh thì mấy năm sau nữa mới tới.

Thân thế của Tinh Tinh trong thư cũng không đề cập nhiều, nhưng Mộc Hàm Yên lại thỉnh cầu phụ hoàng của nàng thả tự do cho đệ đệ và nương thân của Tinh Tinh, cũng tha thứ cho Tinh Tinh tội làm nhiệm vụ thất bại. Chả trách sao thái độ của Tinh Tinh đối với Mộc Hàm Yên trước sau lại có thay đổi lớn đến như thế.

Trong thư còn đề cập đến chuyện Phong Thần ấn ký trong cơ thể nàng cũng đã truyền lại cho người nàng yêu quý nhất, nàng xin chịu tội với phụ hoàng của nàng, hơn nữa còn muốn lấy cái chết để tạ tội. Phong Thần ấn ký đại biểu cho người được Phong Thần coi trọng, ở trên toàn Thương Nguyệt đại lục có địa vị vô cùng to lớn. Có thể nói, ở Thương Nguyệt đại lục người mang Phong Thần ấn ký sẽ được đại đa số nhân loại cũng những chủng tộc khác thừa nhận và tôn kính. Nhưng vinh dự vốn thuộc về Thanh Phong đế quốc ấy lại bị Mộc Hàm Yên đem trao cho địch nhân mà nàng cần đối phó. Nếu truyền ra ngoài, địa vị của Thanh Phong đế quốc sẽ vì thế mà phải rơi xuống ngàn trượng.

"Hiện tại có phải đã rõ hơn một chút rồi chứ?" Cáp Lôi hỏi.

Long Nhất gật gật đầu, khóe miệng lộ xuất một nụ cười thống khổ, không ngờ chân tướng sự việc lại là như vậy.

"Cáp Lôi, ta còn có một vấn đề, lúc trước tại Thương Nguyệt thành, Phiêu Miễu tiên tử cũng chính là Hàm Yên, nàng vì sao lại thụ thương?" Long Nhất vừa nghĩ đến vấn đề này liền cất tiếng hỏi.

"Là bởi vì Quang Minh Thần, ngươi hẳn có thể đoán ra được rồi chứ." Cáp Lôi thản nhiên nói.

Quang Minh Thần? Long Nhất suy ngẫm ba chữ đó, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nói: "Chẳng lẽ lúc trước tại Thương Nguyệt thành, Quang Minh Thần xuất hiện ở Quang Minh đại giáo đường là do Hàm Yên giở trò quỷ, linh hồn của nàng thụ thương là bởi vì lúc khống chế Tra Nhĩ Tư thì bị tinh thần lực của lão phản phệ mà thành, đúng vậy không?"

Cáp Lôi gật gật đầu.

"Còn có khế ước linh hồn hắc ám giữa ta và ngươi đột nhiên không có phản ứng cũng là do Mộc Hàm Yên thần không biết, quỷ không hay mà giải trừ rồi đúng không." Long Nhất nói tiếp.

"Không sai." Cáp Lôi đáp, trong ánh mắt nhìn Long Nhất lộ ra một tia hân thưởng, kể ra hắn cũng biết Long Nhất nhiều năm như vậy, từ lúc trước khi bắt đầu đi làm nhiệm vụ ở Di thất chi thành, cái tên thiếu niên còn có chút non nớt ngày trước hôm nay đã trở thành một nhân vật quỷ thần khó lường.

Long Nhất thở ra một hơi, nhìn về phía kết giới đang tán phát ra u quang hắc sắc. Những việc luôn quấy nhiễu hắn nhìn chung cũng không còn nhiều, hiện tại hy vọng duy nhất của hắn là Mộc Hàm Yên có thể bình an vô sự.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối, nhưng lúc này trời đã tờ mờ sáng, bên trong kết giới vẫn không có động tĩnh như cũ. Lòng Long Nhất như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm đứng ngồi không yên. Hắn cầu khẩn trời cao đừng có tàn nhẫn với hắn như vậy. Nếu lúc trước đã cho hắn cơ hội tái sinh một lần nữa, hà tất lại không cho nữ nhân mà hắn yêu thương một con đường sống.

Bỗng nhiên, kết giới màu đen đó vặn vẹo, méo mó giống như mặt nước ba động, rồi lập tức tan biến. Long Nhất cùng Cáp Lôi quay đầu lại, nhưng đồng thời thừ người ra, lâm vào cảnh ngây ngốc.

Chỉ thấy Mộc Hàm Yên vẫn nằm trên mặt đất y như cũ, vết thương đã khép miệng, những dao động yếu ớt của sinh mệnh chứng minh rằng nàng vẫn đang còn sống. Đương nhiên với chuyện này hai người đều cảm thấy vui mừng, nhưng khiến cho bọn họ ngạc nhiên lại là Tinh Tinh. Mái đầu xanh của nàng chỉ trong một đêm đã biến thành bạc trắng. Là bạch phát hồng nhan sao, lại giống như Tiểu Y thưở trước vậy.

"Ta chỉ có thể tạm thời làm chậm thương thế của nàng, chúng ta phải mau chóng trở về." Giọng Tinh Tinh khàn khàn nói, tựa hồ đối với sự biến hóa của mình lại không có cảm giác gì.

Long Nhất trong lòng chấn động, bước tới ôm Mộc Hàm Yên vào trong lồng ngực. Nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu như nàng có thể tỉnh lại cùng hắn nói chuyện thì thật tốt biết bao, cũng không sợ sẽ chỉ có hai chữ 'gặp lại' giản đơn.

"Để ta tiễn các ngươi." Long Nhất nói.

"Vậy đến Lệ Nhân phường ở trong thành đi, mật thất ở mỗi gian phân điếm đều có khắc truyền tống trận." Cáp Lôi nói.

Bên trong mật thất của Lệ Nhân phường, Long Nhất không nỡ rời xa Mộc Hàm Yên, khe khẽ vuốt ve mái tóc, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của nàng, sau đó mới đem nàng giao lại cho Cáp Lôi và Tinh Tinh đã chờ sẵn trong truyền tống trận.

"Các ngươi bao giờ mới quay trở lại?" Long Nhất buồn bã hỏi.

Tinh Tinh cùng Cáp Lôi đưa mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng nói: "Đây là khối đá năng lượng cuối cùng trong ba khối, cũng đã dùng hai lần rồi, nó chỉ còn đủ năng lượng để phá vỡ không gian một lần này nữa thôi."

Vẻ mặt Long Nhất chợt biến, nói như thế lần này bọn nàng quay trở về có khả năng là vĩnh viễn không quay trở lại. Hắn bình ổn lại tâm tình, bình tĩnh nói: "Đa tạ nàng, Tinh Tinh, cả ngươi nữa, Cáp Lôi. Ta biết đây sẽ không phải là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Nhớ chuyển lời ta đến Hàm Yên, nhất định ta sẽ đi tìm nàng."

Tinh Tinh gật đầu, nhìn Long Nhất một lúc thật lâu, rồi lấy viên đá năng lượng truyền tống màu tím đặt vào chỗ lõm trên ma pháp trận. Lập tức ma pháp trận lóe lên tử quang, ba người phía bên trong trận trong nháy mắt từ trong không gian méo mó được truyền tống quay trở về.

"Ta nhất định sẽ đến tìm các ngươi, nhất định." Long Nhất nắm chặt bàn tay thầm phát thệ, quay đầu nhìn quanh gian mật thất trống không rồi cất bước đi ra ngoài.

Thương Lan lịch ngày 1 tháng 6 năm 8790, hoàng đế Thương Lan Tây Môn Nộ ban bố 'Pháp lệnh Thú nhân tộc', tuyên bố từ nay trở đi, nhân loại cùng Thú nhân tộc cùng chung sống hòa bình, đoàn kết yêu thương lẫn nhau. Bãi bỏ luật pháp kỳ thị Thú nhân tộc trước đây, rồi cùng các đại biểu của các đại chủng tộc bấy giờ định ra 'Điều ước chủng tộc bình đẳng' lưu danh hậu thế, quan hệ giữa loài người cùng các đại chủng tộc đạt đến mức thân mật hữu hảo chưa từng có từ trước đến nay.

Thương Lan lịch ngày 12 tháng 7 năm 8790, hoàng đế Thương Lan Tây Môn Nộ ban bố 'Giáo hội pháp', tuyên bố tự do tín ngưỡng, cũng lấy việc chuyên tâm tín ngưỡng làm lý do để tước đoạt nhiều đặc quyền của Quang Minh giáo hội. Mà ảnh hưởng sâu xa nhất đó là thừa nhận sự tồn tại của Hắc Ám giáo hội, thừa nhận ma pháp Hắc Ám cũng ngang hàng với các loại ma pháp khác. Điều này ban đầu đã làm cho dân chúng vô cùng hoảng sợ, nhưng về sau cuối cùng cũng đã chứng minh pháp lệnh này có khả năng dự báo trước nhiều thế nào. Mọi người cũng dần dần hiểu ra rằng thuộc tính ma pháp bản thân nó không phải là thứ tà ác, mà phải xem tâm của người sử dụng nó có tà ác hay không. Nhờ hai pháp lệnh cùng một điều ước, Thương Lan đế trở thành một bậc đại đế vương lẫy lừng kim cổ, lưu danh muôn đời.

Về Đầu Trang Go down

Xem lý lịch thành viên

baolam1992

Nguyên Soái

Nguyên Soái

Nam

Tổng số bài gửi: 4318

Age: 26

Thần Bí Cóc: Hấp diêm tiên động

Registration date: 10/12/2009

Bài gửiTiêu đề: Re: phong lưu pháp sư Trọn Bộ Đã Xong Mon Dec 28, 2009 12:38 am

Sau khi Ngạo Nguyệt đế quốc hoàn toàn bị hủy diệt liền bị phân làm ngũ đại châu tỉnh quốc nằm dưới quyền thống trị của Cuồng Long đế quốc, nhanh chóng khôi phục sản xuất kinh doanh, các loại nghề nghiệp mọc lên như nấm sau cơn mưa. Những dân chúng sống lang thang cũng được an bài ổn thỏa, toàn quốc bắt đầu xuất hiện tình cảnh phát triển phồn vinh.

Lúc này đã là trung tuần tháng bảy, khí trời dần dần trở nên oi bức nhưng băng nguyên nơi cực bắc vẫn bị hàn khí bao trùm, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy toàn băng tuyết, một màu trắng mênh mông không thấy tận cùng.

Trong cấm khu của sự sống này, rất ít khi nhìn thấy sinh vật sống. Thứ nhất vì hoàn cảnh khốc liệt, thứ hai là nơi này thật sự không có bảo vật gì để kiếm tìm, cho nên không có đoàn mạo hiểm nào rửng mỡ chạy đến đây để chịu khổ.

Đương nhiên, theo quy luật của tự nhiên, trong băng nguyên rộng lớn này không thể không có bảo vật, có điều bình thường không ai tìm được mà thôi. Ví dụ như hàn phách hàng triệu triệu năm, hay như thánh vật của thủy hệ ma pháp sư - băng lăng quả. Bảo vật nơi băng nguyên có lẽ không chỉ là những thứ này.

Một trận cuồng phong gào thét quét qua làm cuốn lên đầy trời hoa tuyết. Dưới ánh mặt trời khúc xạ trong giá lạnh, trông rực rỡ như một đám ma pháp yên hoa nổ tung trên một diện tích lớn.

"Oa, thật là đẹp!" Thủy Tinh hưng phấn kéo tay Sa Mạn lớn tiếng kêu lên.

"Quả là rất đẹp, thực không ngờ trên thế giới này còn có chỗ như vậy." Sa Mạn cũng tán thán không ngừng.

"Được rồi, đừng cảm thán nữa, đợi dăm bữa nửa tháng nữa chỉ sợ các nàng lại kêu khổ không ngớt thôi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi một chút đi." Long Nhất xua xua tay hạ lệnh nghỉ ngơi, rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net