Chương II: Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta bước đi trên con đường đầy quen thuộc hoa đào rơi, đường lát đá, xa xa là một nữ tử váy tím đùa nghịch nam tử áo đen, ta nhìn họ mà tim như muốn nổ tung " Tử Mạch" một ý nghĩ như làm cơn đau thêm dữ dội, nam tử áo đen mỉm cười
Cảnh sắc đột ngột đổi, vẫn con đường lát đá đấy chỉ là cánh hoa đào nhuộm đầy máu rơi xung quanh đôi nam nữ, nữ tử tay nhuốm đầy máu ôm nam tử gào khóc
" Tử Mạch đừng lười biếng nữa, hoa đào rơi rồi mau tỉnh lại cho ta "
Nhìn cảnh tượng đấy ta như thấy hàng vạn kim châm đâm thẳng tim thật ra cũng chỉ là câu chuyện lịch kiếp của bản thượng thần ta dù ta có cố gắng đến đâu nam nhân đó vẫn không quay trở lại
Bừng tỉnh dậy mồ hôi ướt đẫm, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống, " chàng tại sao vẫn không quay lại "
Lòng nàng đau như cắt quay cuồng trong tâm chí chỉ còn lại phàm nhân Tử Mạch, phàm nhân đó mỉm cười nàng nhớ, phàm nhân đó nghiêm khắc dạy dỗ nàng nhớ, phàm nhân đó .....

Nàng đau đớn nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười
Đêm đó là đêm nàng thổi tắt đèn kết phách là đêm nàng cất giấu ngọc câu hồn, phải chăng nam tử đó đã không còn quay trở lại nữa?
Ngày hôm sau, nàng tới tìm Tô Phong ngỏ ý hỏi về loại thuốc có thể khiến thần tiên quên đi những chuyện sầu
Tô phong nhìn nàng rồi nói: " Tử Song kiếp số này ngươi thật khổ rồi" nói đoạn đưa nàng bình thuốc, nói lời cảm tạ nàng hô mây bay về
Kiếp số này nàng quên đi
Quên đi một nam tử áo đen mang tên Tử Mạch
Quên đi rừng hoa đào cùng con đường lát đá
Quên đi người nàng yêu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net