6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hay cho một cái Nhiếp Tông chủ, hay cho Nhiếp Hoài Tang, hắn thực sự muốn biết kẻ "hỏi một thì ba không biết" này muốn giở trò gì.

Giang Trừng không chút khách khí, một mình phi thân lên Bất Tịnh Thế, đạp thẳng cửa Nhiếp nhị. Môn sinh Thanh Hà được tông chủ nhà mình dặn trước nên nhìn thấy Giang Tông chủ lửa giận bừng bừng, tử điện lẹt xẹt hóa hình là chạy trốn thật xa. Nhiếp Thanh Khê rất muốn trốn theo nhưng thân là phó lãnh đạo của Thanh Hà Nhiếp thị, hắn không còn cách nào khác phải tiếp đón Giang Tông chủ cũng như làm tốt vai trò chỉ đường cho vị này đến phòng tông chủ. Tông chủ à, tiểu tổ tông à, tuy ta không nghi ngờ năng lực của ngài nhưng rốt cuộc ngài đã làm cái gì vậy? Tiền tông chủ có linh, phù hộ tông chủ tai qua nạn khỏi. Tuy trong lòng điên cuồng niệm khấn, bên ngoài Nhiếp Thanh Khê lại rất tận tâm, đóng cửa hộ hai người. Nếu Nhiếp Thanh Khê biết tiểu tổ tông nhà hắn đã làm gì thì dám cá hắn sẽ quay sang cầu Giang Tông chủ không cần thủ hạ lưu tình.

Giang Trừng thu hồi tử điện, trên trán nổi gân xanh mà nhìn Nhiếp Hoài Tang. Ngược lại, Nhiếp Hoài Tang trưng ra cái bản mặt rất ngứa đòn, tay cầm chiếc quạt đã được gấp gọn chọc chọc vào ngực Giang Trừng.

"Giang Tông chủ lại hạ cố đến tệ xá, thật là vinh hạnh, vinh hạnh."

Giang Trừng lấy ngón tay gạt quạt ra, mắt tóe lửa giận.

"Nhiếp Tông chủ, ngươi ba lần bảy lượt muốn cản chuyện của ta (chuyện nghỉ hưu)  là có gì? Không lẽ Nhiếp Tông chủ đã muốn vươn tay dài, quản lấy Vân Mộng hay sao? Hay là ta là nên cảm thán Nhiếp Tông chủ tình sâu nghĩa nặng, vì tình đồng học mà ra tay tương trợ?"

Bốn chữ "ra tay tương trợ" được nói gằn ra từng tiếng. Này là giận không hề nhẹ. Mở miệng ngậm miệng cũng đều gọi "Nhiếp Tông chủ", đã thế còn đem tình đồng học ra như thể muốn phủi sạch quan hệ vậy. Cơ mà, cái gọi là quan hệ, nếu muốn tiến đến nghiêm túc thì chẳng phải cũng nên xé rách lớp vỏ của nhau ra hay sao.

"Giang Tông chủ, hà cớ gì phải nặng lời như thế, ngài đây dù sao cũng không muốn sống nữa thì chi bằng thành toàn cho ta trước chẳng phải hay hơn sao?"

Nhiếp Hoài Tang cũng trừng mắt nhìn hắn, miệng xà múa lượn không thôi. Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa giận.

"Mẹ nó, Nhiếp Hoài Tang, ngươi muốn chết thì tự đi mà chết, liên quan gì đến ta! Ai nói ông đây không muốn sống nữa."

"Hừ, Ngụy Vô Tiện đã không phải môn sinh Vân Mộng Giang thị, vậy ngươi còn quản hắn có Kim Đan hay không làm gì. Ngươi đã muốn hoàn đan, làm hương tiêu ngọc vẫn thì đáp ứng lời thỉnh cầu của thêm một người ngoài như ta không được à."

"Ai nói muốn làm hương tiêu ngọc vẫn! Hay lắm, Nhiếp Hoài Tang, ngươi quản đến trên đầu bản tông chủ lại còn muốn nhục mạ bản tông chủ!"

Giang Trừng gằn giọng lớn tiếng nói. Ngón trỏ đang chặn quạt dùng thêm lực, chiếc quạt như thể sắp vỡ vụn. Tử điện tóe lửa.

"Ngươi lại không có phủ định chuyện sẽ hoàn đan!" Nhiếp Hoài Tang cũng gằn giọng theo, ánh mắt không khoan nhượng. "Dù sao ngươi cũng sẽ chết sớm, ngươi không thủ tiêu ta trước thì đợi đến khi ngươi chết rồi, ta sẽ chơi chết Vân Mộng Giang thị."

"Nhiếp Hoài Tang, ngươi.dám!!!"

"Dám a. Ta có cái gì không dám! Tiền Tông chủ Vân Mộng Giang thị Giang Vãn Ngâm không đáp ứng Nhiếp mỗ, Nhiếp mỗ xấu tính mang thù lại thì có gì mà không dám. Kim gia còn tranh đấu nội bộ, muốn kéo Kim Như Lan xuống đài; Lam gia thì Lam Tông chủ bế quan không quản, hừ, ai quản được Nhiếp Hoài Tang ta. Ngươi sao? Ngươi lúc đó đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi!"

Mẹ nó, Nhiếp Hoài Tang, tên tiểu tử này dám ăn vạ hắn. Nào có cái đạo lý đó?!

"Nhiếp! Hoài! Tang!..."

Thấy Giang Trừng sắp đến ngưỡng cực hạn, Nhiếp Hoài Tang vui sướng, càng nói càng hăng.

"Đánh a! Ngươi có giỏi thì cầm Tử Điện đánh ta đi. Đánh chết ta luôn đi. Ta cầu còn không được."

Vẫn có câu, lưu manh không đáng sợ bằng thằng liều, thằng liều không đáng sợ bằng đứa đã liều còn không thiết sống. Giang Trừng bị Nhiếp-không-nói-lý-lẽ-Hoài-không-thiết-sống-Tang làm cho điên rồi. Nhiếp Hoài Tang thấy Giang Trừng trầm lại, hai môi mím chặt, biểu tình cũng dịu xuống. Hắn kéo nhẹ cổ áo Giang Trừng, giọng cũng nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta...nói chuyện được không? Yên tâm, ta đã lập kết giới rồi và cho người ngăn cản bất cứ ai tới lai vãng quanh viện này rồi. Giang huynh không phải lo lúc nãy bị người ta biết."

"... được."

__________________________

Tui đã viết phần này rất rất lâu trước khi viết chương 1 hahaha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net