Phù thủy lọ lem < Vio > full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I.Phần 1: SINH LINH

Ngày xửa ngày xưa, khi mặt trăng vẫn còn biết cười, và Mặt trời có lúc muốn thành người, là lúc Tình yêu sinh ra đời. Một thiên thần nhỏ bé với nụ cười, niềm kiêu hãnh và sự sống sáng ngời. Nó tin rằng Mặt Trăng là chị nó, Mặt trời là anh nó, và bóng tối là chiếc chăn ấm áp nó ngủ mỗi đêm trong vườn Địa đàng ấm cúng. Nơi có cô rắn ngàn tuổi thông minh, có những cây đào trí tuệ, và phép thuật ẩn đâu đó trong bàn tay thô ráp của Đức chúa cha khi Người tạo nên vườn Địa đàng.

Tình yêu là bạn của mọi người, nó yêu những vần thơ, những câu châm ngôn, những lời có cánh. Nó chưa hề biết hạnh phúc là gì, nó chỉ là hiện thân của những gì đang ấm dần lên trong trái tim của mỗi người.

Nhưng rồi, những trái tim ấy cũng lớn lên. Tình yêu đi vào những trái tim đó, khám phá thám hiểm, ngụ cư trong đó.Nó nhìn thấy những dòng sông đỏ; những dòng sông chảy êm đềm; những cánh hoa máu tím và hình bóng của những thiên thần trong trắng; những nàng tiên vô tình;những chú lùn thơ ngây và cả con ếch xanh ngây ngô nữa. Thiếu cái gì nhỉ?

Tình yêu kêu to lên hơn cả Acsimet. "Oreka", chỗ này thiếu ánh nắng mặt trời. Quả thật, trong không gian mênh mông của trái tim thiếu một thứ quan trọng, đó làánh nắng mặt trời nồng ấm và ánh sáng mặt Trăng dịu dàng. Một phát kiến vĩ đại, tình yêu gần như bay ra khỏi trái tim. Nó lao đến bên Mặt trời, lao đến Mặt Trăng và thiết tha yêu cầu Mặt trăng và Mặt trời trải chút ánh sáng mênh mông vào khoảng không gian tận cùng của vũ trụ.

Và những trái tim tràn ngập ánh nắng Mặt trời, ánh Trăng dịu dàng. Những luồng ánh sáng màu vàng ấm áp, những chùm sao bạc lấp lánh. Muôn vạn hoa lá cỏ cây từ cảnh sắc vĩnh hằng, bỗng bừng lên toả sáng với muôn ngàn hào quang, muôn thú muôn sinh cũng lấp lánh ánh sáng. Tình yêu mang luôn cả chiếc chăn Bóng đêm vào những trái tim người, nó ngụ cư trong đó và truyền đến cho những người trong cõi Địa đàng một niềm đam mê được sống, được khao khát và được ước mơ.

Tình yêu ngây thơ không hề biết, nó đã làm một chuyện lớn. Tinh yêu đã thay đổi thế giới Vinh hằng, thay đổi không gian địa đàng, trái tim ấm dần lên với ánh nắng mặt trời và dịu dàng mát mẻ với ánh trăng. Những đám hoa cỏ bắt đầu đua nhau khoe sắc thắm, những dòng sông xuất hiện những xoáy ngầm. Bóng tối trùm lên những lo âu và khắc khoải, con người trong thế giới địa đàng không bình yên nữa, những giấc mơ xuất hiện. Trái tim con người như chật hẹp, như mở rộng đến vô cùng. Rực rỡ như thảo nguyên, mênh mông như biển rộng, thăm thẳm như vực ngầm, chật hẹp như những cách rừng. Những chàng trai Ađam lang thang đi tìm những cây Táo trí tuệ, những Eva lộng lẫy đi tìm những cành hoa khoe sắc thắm cho mình, địa đàng không bình yên như Niết Bàn nữa. Địa đàng trở thành một sân trường Tiểu học lúc ra chơi, những cô bé cậu bé của vũ trụ mang trong trái tim mình Tình yêu tạo lên một sự ồn ào như sóng biển mùa gió lộng. Địa đàng chuyển động, những cánh cửa Vình hằng rũ bụi thời gian và mở rộng, một chân trời mới bắt đầu.

Đám trẻ nghịch ngợm của Vũ trụ ùa ra khỏi vườn địa đàng, mang theo trong mình Tình yêu, nó cuốn theo khát vọng, đam mê, ước mơ, tham vọng. Những cội nguồn của sự Vô minh. Thoáng chốc, vườn địa đàng hoang vắng, những cành táo nở hoa ngơ ngác, cỏ cây sững lại bất ngờ. Con rồng chín đầu quên phun lửa, cánh đại bàng lặng giữa đường bay. Những cánh cổng Đia đàng lại rung lên, từ từ khép lại, đám mây vàng huyền ảo từ đâu ùa đến, kéo bức rèm tương lai che khuất cổng thời gian. Và địa đàng chìm khuất vào nền xanh của bầu trời thăm thẳm.

Những trái tim đột nhiên nhói lên một dự cảm. Đâu rồi bàn tay Tạo hoá ân cần, sông thời gian thổi vào trái tim một hơi gió lạnh. Tình yêu kéo tấm chăn Bóng tối mù mịt của mình phủ kín lên mọi nguồn sáng, đâu rồi ánh trăng mát dịu, đầu rồi ánh nắng ấm hồng. Sự cô đơn đột nhiên ngự trị trong tâm,và theo nó là những khát khao, những ước vọng, hoài nghi, hoảng sợ. Chấm dứt sự vĩnh cửu.

Mọi trái tim đều đốt bùng lên một ngon lửa của sự kiếm tìm. Trái tim nhận rằng nó đã đánh mất một vật vô giá, đó là Hạnh phúc, một xa sỉ phẩm của Vĩnh hằng, Tinh yêu đã thay đổi tất cả. Nó là nguyên nhân của việc khởi động dòng sông thời gian, nguyên nhân của việc mang về trí tuệ. Tình yêu đã khép cánh cửa địa đàng, mở ra những ước mơ và khát vọng. Trái tim muốn thoát khỏi tình trạng khó khăn, muốn rời xa người bạn đường Bất đắc dĩ ( tình yêu ) Nó muốn quay lại với Bình yên và Vĩnh cửu. Nó muốn tìm hạnh phúc của mình. Nhưng chỉ có thể quay về đia đàng mới tìm được.

Khát vọng làm nảy sinh đau khổ, khổ đau trở thành người bạn đồng hành của Tình yêu. Hai kẻ vô tình này dằn vặt trái tim,nó khiến cánh đồng đầy cỏ hoa trở nên hoang vắng, nó làm cho những dòng sông khô cạn, nó thúc đẩy mọi sinh linh vào một cuộc tìm kiếm đến vô cùng, mọi thế hệ này sinh trong ước mơ, và kết thúc trong bụi mờ của hy vọng. Trái tim mong muốn những phép mầu, những phép mầu có thể mở của địa đàng, về với vòng tay ấm áp của Tạo hoá. Nhưng vô vọng

Tinh yêu vô cùng thất vọng, nó cảm thấy cô đơn, nó lang thang trong NHỮNGtrái tim người, lúc nó kết bạn với Khổ đau, lúc lại muốn rời xa nó. Mọi trái tim lúc làm nó thấy bình yên, lúc làm nó vô cùng ân hận, nó muốn đền bù cho trái tim bằng một điều gì đó như phép mầu chẳng hạn...Và nó tin tưởng rằng, chỉ có ở tận cùng vũ trụ, nơi có nhưng người bất tử, những kẻ tội đồ, những con chim lửa và những chiếc mũ biến hình mới có thế có điều nó cần tìm. Nó cần một sinh linh dũng cảm,cuộc tìm kiếm bắt đầu.

Ngày nối ngày trôi đi, từ Mông muội chuyển sang văn minh, từ Thuỷ Nguyên trở về hiện đại. Con đường tìm kiếm Hạnh phúc và sự Vĩnh Hằng trải từ Vua Salo mon thông thái, Caesar dữ dội, Tần Thuỷ Hoàng xây Vạn Lý trường thành, Thành cát Tư hãn lập đé chế Mông cổ, Na pô leon bắn pháo vào tượng Nhân sư. Mọi cuộc chiến tranh thần thánh, mọi lao động và sáng tạo khoa học đều bị sự thúc giục của con tim. Người nối người tôn vinh những vị thánh thần, tôn vinh những nhà phép thuật, rồi thất vọng họ lại vùi dập những quyền năng hư ảo mong tìm đến bến bờ của Hạnh phúc. Tìm đến sự Bình yên thông thái, nhưng vô vọng, trái tim vẫn đập trong nước, lửa, ống đồng và Tình yêu vẫn Tồn tại cùng Khổ đau và Trí tuệ.

Tình yêu vẫn là một thiên thần nhỏ bé,vẫn vô tư với dòng chẩy thời gian, nó thấy thương những trái tim đang tìm về Vĩnh cửu,và một ngày...

Một ngày như mọi ngày khác, khi Mặt trời vén lớp màn mây trên giường ngủ, ánh sáng vàng lười nhác vươn lên bầu trời Đông. Biển sau một đêm trăn trở, tung những đợt sóng dài xoá đi những suy nghĩ ưu tư,là lúc Tình yêu thấy một ngôi sao băng loé lên giữa ban ngày. Một sinh linh mới lại ra đời trong dâu bể.

Tình yêu nghĩ thầm, chắc là vẫn thế thôi. Lại một ngôi sao nhỏ mới ra đời. Nhưng, Khổ đau đang lười nhác nằm trong chiêc chăn Bóng tối bống nhiên kêu lên; " Có lẽ ta phải cho thêm ít muối, bể khổ chắc sẽ mặn hơn" Và nó vùng dậy bay về phía ngôi sao nhỏ đó. Và đương nhiên, Tinh Yêu cũng vội vã bước theo. Tèn tén ten

Một cô bé, mắt tròn xoe hạt lựu đang lấp lánh sáng giữa một đống chăn hoa cỏ đầy mầu sắc. Ánh sáng của đôi mắt như ngỡ ngàng, như dò hỏi nhưng lại như biết tất cả. Vệt tro trên trán để trừ tà do ai đó quệt lên trông thật nghịch ngợm. Cô bé nói bằng ngôn ngữ trẻ thơ mà chỉ có thiên thần và Tinh yêu mới hiểu.Tà gì nữa đây, ta chính là tà rồi. Phù Thủy - Lọ lem đấyKhổ đau phá lên cười, và Tinh Yêu cảm thấy đây mới chính là sinh linh dũng cảm. Thoáng chốc, Tinh yêu đã tràn ngập trái tim cô bé ấy.

Sự thông thái của tự nhiên bao quanh cô bé, ánh sáng của các Thiên thần cô đơn tạo nên những vầng hào quang. Nó toả sáng những nụ cười, và soi dọi một con đường đời đầy sỏi đá của PHÙ THỦY- LỌ LEM được bắt đầu

II. Phần 2: TẠO HÌNH

Thiên trường địa cửu, thiên mệnh nhân duyên. Cuộc đời như những trang sách, lật mở mãi không dừng. Cô bé tóc buộc đuôi gà, sao rơi trong mắt lật nhanh những trang giấy trắng. Học đi không mẹ mắng, ông Acsimet ngẩng đầu lên cau có, tay vẫn cầm cái que gạch ngang gạch dọc trên mặt đất. Chữ ông ấy viết xấu như gà bới ấy, cô bé càu nhàu dưới ánh đèn tỏa tròn trên cái bàn học nhỏ xiu; trên chiếc váy ngủ mầu trắng với những cái lá xanh nước biển; những bông hoa tím biếc ồn ào mọc lên; quay nghiêng ngả nhìn ngó, trêu đùa lẫn nhau. Khó khăn lắm cô bé mới bảo chúng yên được.

Con mèo vàng lượn lờ mời mọc cô bé chơi trò gia đình. Khôn như mèo ấy, lại ôm ấp, gãi tai, kể chuyện, tán dóc. ChóĐốm cau có đi vào, nó nhe răng ra dọa Mướp rồi lắc đầu: Lười quá, bát đũa còn nguyên kia kìa, không rửa đi mẹ cậu về nhà là rắc rối. Cô bé giật mình, nháy mắt với Pitago trên cuốn sách, ông cụ tủm tỉm cười, rồi cái váy mầu trắng đốm xanh nhảy ào xuống đất, hóa thành cơn gió xoay tít trong bếp cùng với tiếng gâu ầm lên của Đốm.

Mấy cái bát nhảy lanh canh trong chậu nước, chiếc đĩa hiền lành chao nghiêng. bọt xà phòng ngầu lên như bão biển, tóc đuôi gà vừa khoắng nước, vừa nghĩ đến những câu chuyện kể không đầu không cuối của Thủy tinh, đúng là rắc rối. Khổ thân chú ấy, biển rộng hơn cái chậu nhiều, lắm công nhiều việc. Phải đợi hàng năm mới gặp Mỵ nương. Chú ấy buồn và hay cau có.

Khung cửa kính lấp loáng ánh sao, con muỗi lượn qua chùm ánh sáng, cô bé thổi phù, muỗi quay lại : Không phải chị tìm em, ngày dài đã tận đêm tối đã về, chị đi tìm lại cuộc đời mà sao tìm hoài không thấy.Nói rồi chao cánh bay đi, cũng chả thèm chào cơ. Ai đó thổi hơi lạnh lên trên khung cửa sổ, hạt băng tuyết bay tung tóe như pháo hoa. Cô bé buông rơi quyển sách, nó xòe cánh chập chờn, hạ nhẹ nhàng xuống nền đất. Bà chúa Tuyết đến…. Một bà lady đẹp lộng lẫy đến lạnh lùng, lại hay bay cùng với cái xe lộng lẫy với đàn tuần lộc trắng hay nhẩy nhót, hai cô bé cậu bé nghịch ngợm cười khúc khích và vẫy tay chào. Hôm nay có gì đó thật vui. Cô bé quay lại bên chiếc bàn, phải học thôi, cậu học trò tóc ba chòm của thầy Chu Văn An thò đầu ra nhắc nhở.

Đêm đầy sao, những nàng tiên áo trắng mờ ảo lướt đi trên bầu trời, biển như gần trở lại, sóng mềm dịu dàng vỗ bên thành giường. Tít mù khơi, những con thủy quái to như những con tầu khổng lồ mầu đen, vừa lặng lẽ bơi vừa phun những cột nước lên trời, vầng trăng lưỡi liềm cong veo, một cô tiên trong suốt kéo theo đám mây mờ mờ che bớt đi ánh sáng cho cô bé đang mắt tròn thao láo. Một con tầu buồm lừ lừ trôi đi trong màn tối, một đoàn dũng sỹ biển xanh lừ lừ xuất hiện, khoác tay những nàng tiên cá dịu dàng. Vũ điệu valse của đám tôm cá nổi lên, họ quay tròn trong tiếng hát mềm như lụa Hà đông. Nước cuốn ào ào, từ sâu vô đáy, mụ phù thủy xanh lét nổi lên, những xúc tua vươn dài xoắn xuýt, ngoằn nghèo. Mụ phù thủy càu nhàu: muộn rồi bé con, có ngủ không hay ta phải …có ý kiến đây. Cô bé ngoan ngoãn: dạ, cháu ngủ ngay đây..a…

Con voi mamut kỷbăng hà thổi nhẹ vào đôi mi mắt zíp lại, tiếng lanh canh của những tia nắng chạm vào nhau làm díu cả lông mi.

Những chiếc chăn hồng gối hoa đều bay chấp chới như cánh bướm khổng lồ, rồi từ từ xếp lại, phiên chợ Ba tư dồn vang tiếng chuông lạc đà. Tiếng thác chảy suối reo, cô bé bay ra ngoài cửa trong tiếng reo của đôi dép mầu hồng...mẩu bánh ngọt cuống quýt chạy theo.

Lớp nhạc thần thoại, tiếng piano dịu dặt nhịp nhàng, ông già lưng gù cắm cái que vào thành chiếc dương cầm, mười ngón tay như những phiến đá cẩm thạch khô ráp chạy trên phím đàn. Bản sonatÁnh trăng trôi đi trong mắt thiều nữ mù. Những giọt nước mắt tuôn rơi trong tim cô bé, yêu thương là thế phải không??

Tà áo trắng bay ngang ánh mắt, một bàn tay dịu dàng của nàng tiên – cô giáo cuốn đi những giọt ngọc của Mỵ Châu, tiếng tiền đồng rơi leng keng trong chiếc giếng khơi thăm thẳm, nơi ấy mang mấy linh hồn.Trong bóng tối của trái tim, một quả táo mầu hồng lấp lánh, quỷ Sa tăng bảnh bao trong bộ smoking mầu đen,thắt nơ đen và sơ mi trắng muốt.Hắn đang đọc một cuốn sách dày cộp bằng chữ Hy lạp, những ngón tay trắng xanh mềm mại của hắn giở nhanh từng trang sách. Lâu sau, hắn thở dài: không trồng nấm được,nơi đây khó quá. Câu than vừa dứt, hắn cầm quả táo lên tay, chớp đen lấp láng. Trái tim sáng rực một mầu xanh trong trẻo, và những cánh hoa vàng lấp lánh ánh sương.

Mưa buồn trên tóc, đường phố nhộn nhịp những niềm vui, cô bé lanh chanh gõ guốc trên phố cổ. Trong những ánh mắt đuổi theo chiếc váy hồng, sao ước mơ tỏa sáng, có ai đó không quen vuốt tóc, cánh bướm vàng nhảy nhót trong tim

Thế giới trần gian muôn thế giới, vực sâu thăm thẳm, những mầm độc vẫy vùng. Bùn lầy cuốn hút linh hồn ngập trong đau đớn, bể khổ sóng vỗ muôn trùng khơi, sương mù che bờ bến. Trong những khát khao cuộc sống, bóng âm ma quằn quại tìm kiếm linh hồn. Trong những cơn mê dài của loài sâu khổ, ánh nắng vàng vẫn khát khao một sự tìm kiếm của trí tuệ linh thiêng, sự tìm kiếm của trong sáng hồn nhiên, của tiếng cười lấp lánh.Sự khát khao của những hạt bụi trí tuệ làm nẩy sinh những cánh hoa hạnh phúc

Chúa Nàng dừng đọc thơ, bà ngẩn ngơ suy nghĩ...Cô bé đã tự lúc nào không còn là cô bé, bàn tay ngọc ngà lướt trên sông ánh sáng, những cô hồn tan đi trong nắng sớm, những giọt thơ rơi trong tiếng ngọc lanh canh. Đám nấm độc quăn queo khô quắt trên Vạn lý Trường thành,vợ chồng Từ Thức Giáng kiều cưỡi mây múa bút trong tiếng cười của ông mặt trời vô duyên như một baby thời @.

III. Phần 3: PHÙ THỦY LỌ LEM

Tam nữ nhân gian. Giữa mây nước trong veo của Nha Trang huyền ảo, không gian tĩnh lặng đến bất ngờ. Trời tím, biển xanh, cát trắng long lanh như những bụi kim cương tỏa sáng ngời ngời. Những con sóng lừng lững xô bờ trong im lặng, xoáy nước tối đen như mực thoáng chốc hiện ra rồi mất hút. Xa xôi, hoa Hoàng Điệp vàng rực như mùa thu vàng sáng lên trong chân mây tím biếc…nàng thẫn thờ…

              Thành phố biển chìm trong chiều Hoàng Điệp        

               Tôi đứng đợi điều vẫn chưa đặt tên xong …

Mái lá lơ lửng trên bãi kim sa, bàn độc mộc, ghế mây tre thổ cẩm. ba nàng ngồi đối ẩm quanh một chiếc bình pha lê xanh như mắt ngọc. Ba người ba thái cực, ba mầu rượu nồng trong những chiếc ly. Một mầu trắng xanh như ánh trăng lễ nguyên tiêu. Một đỏ sẫm mầu huyết dụ. Một hồng đào ngọt ngào như cánh hoa ngày Nguyên Đán. Gió thổi dịu dàng, tóc mây bay nhẹ, tam nàng  như được tạo thành từ những luồng ánh sáng của lăng kính tam giới. Từ đâu đó, những cánh hoa đào, hoa hồng dại, hoa sữa lấp lánh bay ngang, không gian như tỏa sáng bởi chút hương đa tình.. đa đoan.

Chị là chị cả, uống 3 ly chúc chúng em đi.

 Nữ Nhân áo đen, mắt long lanh sáng như hai ánh sao phản chiếu trên biển nhắc nữ nhân áo trắng sáng như ngọc trai trăm tuôi.

Nữ nhân khoác khăn lông trắng ngà hình con cáo xoay tròn chiếc ly vỗ tay ủng hộ, rượu bức thủy cao vút lên khỏi miệng ly rồi lại hạ xuống.

      Uống vì gì đây, vì những nỗi đau, hay vì sự đa đoan?

Kiều nhân áo trắng trầm trầm, khúc Nghê thường lướt ngang mái cọ, tiếng lửng lơ một cung chơi vơi.

Thôi, chị uống vì những năm tháng ngóng đợi chẳng ngừng trôi, chàng đi mãi nơi muôn trùng dâu bể, mũi tên vàng và cánh cung đơn lẻ ấy chả biết đang ở góc nào.

Nhân gian muôn sự vô thường mà chị, em sống giữa dòng đời em biết, có những người ra đi không trở lại. Họ đặt trong tim chúng mình một cây thập tự, như mang chiếc đinh đóng Chúa trên người… và chúng mình luôn mong ngày cây gỗ ấy nở hoa. Chị đợi đã lâu rồi, ly này uống vì nhân gian có một Hằng Nga, mà có hàng trăm triệu trái tim mơ ước. Những chén quỳnh tương đổ lệ xuống sông, đèn kéo quân vẫn chạy lòng vòng, và tim chị vẫn trống vắng, đơn côi, nhớ nhung như ngày ấy.

Kiều nhân áo mầu bóng đêm nhẹ nhàng. Tiếng pha lê reo nho nhỏ, nữ thân khăn lông cáo nhẹ cười:

Từ buổi xa mẹ về với đời, chi cả vẫn mang mãi trong lòng một nam nhân - Thiên nhân. Thương nhớ đã đầy như trùng khơi, dâng tràn như thủy triều. Nhưng quạ đen không thay nổi mặt trời, chút lỗi lầm ấy có thể là hoài niệm, vậy mà thiên địa vô tình, dòng đời vô lối, người xa xưa mãi chẳng trở về.

Em chẳng chịu thế đâu, nhân sinh hữu tâm vô tính, sự ác tà ẩn giữa hào hoa, mỗi sinh linh đều mang khuôn mặt cười. Em thấy thương cho những loài sinh vật, bị so sánh cùng đám nhân tình thế thái này quá. Rắn đâu có độc mà chỉ sinh tồn, hổ báo đâu có thảm sát sinh linh vì chữ nhân chữ nghĩa. Một vua Trụ còn ít, nhân gian này có ai khác Lê ngọa triều. Vậy mà kẻ hung tàn được coi là thánh nhân, những sinh linh thay trời hành đạo lại tiếng đồn muôn thở, nếu còn Trụ vương thì em vẫn hiện sinh. Tiếng nàng trở nên lạnh như tiếng ngân thanh Can tường.

Nữ nhân áo trắng vội giơ hai tay bịt măt, áo đen khúc khích cười. Đắc Kỷ ơi, Chị lại giận rồi, hàng trăm anh hùng mất xác nơi sa trường, sinh linh đồ thán, chúng mình là người, thương người chút đi chị. Đắc Kỷ bật cười, tiếng cười lan ra như những hạt kim cương long lanh:

Chị của em đâu phải là người hả Sao chổi ơi.  bóng Cử vĩ ly hồ hiện thân mờ áo, chớp động rồi biến mất.

Cả ba cười nghiêng ngả, Áo trắng nâng ly quỳnh tương ngọt ngào. Nào chúng mình chúc cho câu: Anh hùng không qua ải mỹ nhân. Tiếng rượu lanh canh trong ly ngọc.

Chị hay gọi em là sao chổi quá cơ, lâu chẳng gặp nhau, sao cứ kêu nickname của em hoài vậy. Nữ nhân áo đen phụng phịu, nàng giả vờ quay mặt đi, hai cô chị xúm vào dỗ dành.

Thôi mà, ngàn năm có lẻ, một chút tương phùng, cho bọn chị thương em chút đi, lúc nữa tam giới cách biệt, em lại bay giữa bụi đường trường, bọn chị làm sao được.

 Để bọn chị rót cho em nhé. Cả hai tíu tít, người nâng người rót, thiếu nữ áo đen phá lên cười. Những cánh hoa mầu tím biến thành một trận mưa hoa ngát hương, lung linh, chao đảo. Thì em ăn vạ chút, phù thủy cơ mà. Tiếng ly reo vui, Tam kiều tay trong tay, mặt hoa ngời sáng.

Khí lạnh đêm trăng, hồn xưa vương vấn. Hằng Nga than thở: Chỉ có em tôi bụi đường lọ lem nét ngọc, sinh kế gian nan. Khen cho câu “ Một hai nghiêng nước nghiêng thành, sắc nguy có một, tài thành họa hai”  Chúng mình chúc nhau Thiên tuế trường tồn sắc mỹ nhân nhé. Nhạc thủy tiên reo vang, sóng Nha trang vẫy vùng bọt trắng, đàn cá chuồn từ đâu hiện về bay ào ạt trong thinh không vắng lặng. Trời vẫn thủy chung tím biếc một mầu.

Nữ nhân áo đen vui vẻ: Nick Sao chổi có cái ý của nó, em thích vì nhiều ý nghĩa, nó làm bay đi những nét giả nhân, những tham vọng đời thường. Họa sát thân đến tự tim người. Phù thủy chúng em chỉ cho họ thấy được tâm can của họ thôi. Người ta thường nhìn thấy những dị nhân xấu xí, bay trên những chiếc chổi rơm cũ kỹ, đọc những câu thần chú hại người. Có ai biết tâm là đau khổ, là lớp bụi tham lam đã phủ kín tim người, mầm độc nẩy sinh từ sự yêu thương bản thân vượt cả đât trời. Những sở hữu, chiếm lĩnh, phủ dưới cái tên trí tuệ đã làm mờ sự khôn ngoan vốn có của tự nhiên sinh thành dưỡng dục. Ấy gọi là Tru tiên dị thế. Những cánh phù du lộng lẫy mọc trên đầm lầy trái tim, che đi lớp bùn sâu tử địa.

Phá đi cung trầm lạc điệu, áo đen Sao chổi bật cười: các chị nhanh buồn quá cơ, ngàn năm có lẻ, hoa tuyết vẫn rơi. Đời nay nhiễm bụi, em vẫn vui cười mà.

Cõi trần duyên muôn chuyện là không, nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net