Ăn Năn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tác giả xin... rũ bỏ mọi trách nhiệm nếu hình tượng trầm ổn uy vũ của Triển hộ vệ bị ảnh hưởng bởi đoản văn này hic.  Mong quý độc giả cân nhắc trước khi đọc! :)]

[Re Án Lôi Đình Nộ - Bao Thanh Thiên 1993]

"Triển hộ vệ!"

"Dạ, Đại Nhân?"

"Cậu chuẩn bị theo ta đến Tướng Quốc Tự thăm Đại Minh đại sư!"

"Đại Nhân, học trò cũng muốn có cơ hội đàm đạo với Đại Minh đại sư..." Công Tôn Sách vừa mở lời, đã bị cái lắc đầu kiên quyết của Bao Công chặn lại.

"Tiên Sinh, việc trong ngoài của Khai Phong Phủ còn phải nhờ Tiên Sinh coi sóc. Vương Triều!"

"Dạ, Đại Nhân?"

"An nguy của Công Tôn tiên sinh giao lại cho cậu. Nếu có chuyện cấp bách có thể sai nha dịch đến chùa báo cho ta cùng Triển hộ vệ."

"Đại Nhân," Công Tôn Sách đưa mắt nhìn nhanh sang Triển Chiêu, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành "Đại Nhân chuyến này định ở lại Tướng Quốc Tự bao lâu?"

"Nhanh nhất cũng phải đôi ba ngày!" Chút tiếu ý lộ ra trong mắt Bao Công "Tiên Sinh không cần phải lo lắng!"

Công Tôn Sách trong lòng phiền muộn. Triển Chiêu hôm trước trên công đường đã dùng một thế liên hoàn cước khiến Sài Văn Ý tiểu Tương Dương Vương hồn bất phụ thể bất tỉnh hôn mê. Công Tôn Sách sau đó liền lập tức tương kế tựu kế, sai Trương Long Triệu Hổ phối hợp cùng Liên Hoa tiểu cung chủ diễn một màn oan hồn đòi nợ. Một cước kia của Triển Chiêu đã thành công đá ra được một bản cung khai tội trạng từ Sài Văn Ý.

Hôm ấy Bao Đại Nhân ngoại trừ vỗ kinh đường mộc quát một câu "Triển hộ vệ hành vi quá đáng", thì cho đến giờ vẫn chưa "xử trí" Triển Chiêu.

Cái gọi là "xử trí" của Bao Đại Nhân tùy lỗi nặng nhẹ mà thỉnh thoảng cũng bao gồm cắt lương bổng hay dụng hình, nhưng thông thường nhất vẫn là bắt kẻ phạm lỗi bế môn tư quá. Chỉ là mấy ngày này Khai Phong Phủ công vụ bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian ngủ Triển Chiêu còn không có. Chuyện bảo chàng đóng cửa ở trong phòng không ra ngoài thật sự bất khả thi.

Mệt nhọc một khoảng thời gian, cuối cùng trời xanh vẫn là có mắt. Sài Văn Ý hôm qua tuy thoát được Long Đầu Đao, nhưng không thoát được thiên lý lôi đình, bị sét đánh chết ngay trước đại môn Khai Phong.

Hôm nay, Bao Công lập tức có tâm tình mang Triển Chiêu đi Tướng Quốc Tự, lại nhất định không cho phép Công Tôn Sách đi theo.

Triển hộ vệ, sợ là chuyến này lành ít dữ nhiều.

***

Tướng Quốc Tự thanh cảnh sâm nghiêm, hậu viện lại càng tĩnh mịch. Triển Chiêu đặt kiếm xuống bàn đá, vươn vai duỗi người khoan khoái.

"Tiểu sư phụ, đây là cái gì?" Triển Chiêu nhíu mày, nhìn các vật trên tay chú tiểu.

"Cha của thí chủ sai mang tới!"

"Cha ta?"

"Người đang đàm đạo cùng sư phụ ta chẳng phải cha thí chủ sao?!"

"Đó là Bao Đại Nhân."

Tiểu sư phụ linh lợi bước ngang qua Triển Chiêu đi vào phòng bày các thứ lên bàn "Này là kinh sách, thí chủ phải đọc cho xong trong vòng một canh giờ. Sau một canh giờ sư phụ ta sẽ cùng cha của thí chủ đến đây luận bàn."

Triển Chiêu bĩu môi chán ghét liếc ngọn roi nằm khiêu khích bên cạnh chồng kinh sách "Tiểu sư phụ, thứ này ta không cần!"

"Thí chủ," tiểu sư phụ nhìn Triển Chiêu vẻ thương hại "chuyện cần hay không hình như không đến lượt ngươi quyết định đâu!"

"Nói vậy là sao?"

"Đã nói là sau một canh giờ sư phụ cùng cha của thí chủ sẽ đến đây. Nếu thí chủ không trả lời được khảo nghiệm của họ, thì tất nhiên sẽ bị phạt rồi! Roi, còn có thể dùng vào việc gì nữa chứ!"

Triển Chiêu mím môi nheo nheo mắt. Khẩu khí của tiểu sư phụ khiến chàng vừa bực vừa buồn cười, bỗng nhiên lại muốn trêu chọc một chút "Tiểu sư phụ, ngươi là người xuất gia, có phải nên phổ độ chúng sinh không?"

"Tất nhiên," tiểu sư phụ hùng hồn trả lời

"Nếu đã vậy," Triển Chiêu mỉm cười "Chi bằng tiểu sư phụ cứu ta trước đi!"

"Cứu ngươi?" Tiểu sư phụ dài giọng, đưa mắt nhìn Triển Chiêu từ đầu xuống chân, rồi lại từ chân lên đầu "Cứu như thế nào?"

Triển Chiêu ghé lại thì thầm một chút vào tai chú tiểu. Tiểu sư phụ cau mày suy nghĩ một hồi "Không được đâu, nếu bị phát hiện thì ta cũng bị họa lây đó. Sư phụ ta rất nghiêm, mà cha ngươi nhìn cũng rất đáng sợ!"

"Nếu như bị phát hiện, ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả. Tiểu sư phụ ngươi không cần lo!"

***

Đại Minh đại sư cười ha hả, đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn lưu lại một câu "Triển thí chủ, ngươi ngộ tính rất cao!"

Triển Chiêu trong lòng âm thầm thở phào một hơi "Đại sư đi thong thả!" Phía sau Bao Công khẽ hắng giọng "Triển Chiêu, cậu thực sự đã đọc hết kinh sách?"

"Dạ..." Triển Chiêu bất an nhìn những ngón tay của Bao Công đang đặt hờ trên ngọn roi "à..."

"À nghĩa là có hay là không?"

"Đại Nhân," Triển Chiêu xịu mặt "Đại Minh đại sư cũng đã khảo nghiệm qua rồi..."

"Đại sư là đại sư," Bao Công quắc mắt "Hiện tại là ta đang hỏi chuyện ngươi!"

Triển Chiêu mở miệng định nói dối qua cửa, nhưng cuối cùng cũng hạ mi mắt thở hắt ra "Triển Chiêu chưa có đọc qua! Luận bàn với Đại Minh đại sư, là dựa vào những gì Triển Chiêu cho là đúng!"

"Giữa công đường đánh tiểu vương gia, theo ngươi, là đúng hay là sai?"

"Đại Nhân!"

"Bước lại đây!"

"Đại Nhân," Hai mép tai Triển Chiêu nóng phừng lên "Triển Chiêu hôm ấy chỉ vì tình thế cấp bách cho nên không kịp suy xét."

"Ta lại không cho là vậy. Ngươi ngày hôm đó bước vào công đường là để làm gì, ngươi có còn nhớ?"

Triển Chiêu lại hạ mi mắt "Thuộc hạ đến để báo tin Dương Trung đã bị người ám toán mà mất mạng."

"Tâm tình ngươi lúc đó thế nào, ngươi lại có còn nhớ?"

"Thuộc hạ đối với Sài Văn Ý, nộ khí xung thiên," Giọng Triển Chiêu nhỏ dần "Chỉ hận không thể..."

"Chỉ hận không thể một kiếm thống khoái mà trừ hại cho bá tánh, ta nói có đúng hay không?"

Triển Chiêu mím môi không đáp. Bao Công gằn giọng "Vì thế nên vừa thấy Sài Văn Ý xuất thủ với Dương Gia Bảo, ngươi liền mượn cớ tình thế cấp bách mà ra tay. Ta nói như vậy, có oan cho ngươi hay không?"

"Đại Nhân, Triển Chiêu..."

"Lúc ra tay, ngươi có từng nghĩ nếu tiểu vương gia bỏ mạng vì một cước của Triển hộ vệ Khai Phong phủ, thì hệ lụy sẽ như thế nào?"

Triển Chiêu cúi đầu, mồ hôi rịn ra trên thái dương, hai vành tai như đã bị lửa thiêu cháy "Là Triển Chiêu nóng nảy khinh cuồng, suýt nữa liên lụy Đại Nhân cùng Khai Phong Phủ!"

"Hôm nay ta nhờ Đại Minh đại sư tặng ngươi kinh sách, vốn dĩ mong ngươi từ trong kinh sách tìm hiểu được cách tĩnh tâm." Bao Công thở dài, đứng dậy bước đến bên cánh cửa sổ đang mở rộng hướng ra hoa viên "Thế mà ngươi không những không đọc, ngược lại còn kiêu ngạo ỷ tài học của bản thân để qua mặt cả đại sư!"

Triển Chiêu nghe được sự phiền muộn trong ngữ điệu của Bao Công, trong lúc lòng dạ đang áy náy không yên, lại chợt nghe hơi gió. Chàng vội vã tung người đến, một tay đẩy Bao Đại Nhân sang một bên, tay kia dùng vỏ kiếm đánh bạt đi ám khí.

Tiểu sư phụ, chỉ luyện tập một canh giờ công phu đã khá như vậy, thật đáng khen.

Nhưng chỉ sợ là Triển Chiêu phụ công ngươi cứu giúp rồi.

Đóng lại cửa sổ, Triển Chiêu bước đến bên trường kỷ, lặng lẽ nằm sấp xuống.

***

[Công lực của tác giả có hạn thôi, nên đành dừng tại đây.  Quý vị độc giả thỉnh dùng công đạo trong lòng mà quyết định xem Bao Đại Nhân có nên xuống tay hay không nhé :P]

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyen2u.net/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net