Vỹ Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bao hiền khanh!"

"Hoàng thượng?"

"Khanh theo trẫm đến ngự thư phòng, trẫm còn có chuyện muốn hỏi ý khanh!"

"Thần tuân chỉ!"

Bao Công chân tuy bước theo Tống Nhân Tông Triệu Trinh, lòng dạ đã sớm không còn ở hoàng cung.  Đêm qua ám vệ của Bát Hiền Vương trở về hồi báo, khoái thuyền của Hãm Không Đảo chậm nhất là trưa hôm nay sẽ cập bến Biện Kinh.

Triển hộ vệ, ngươi còn không mau bình an trở về!

***

"Hổ tử," Công Tôn Sách loạng choạng suýt ngã "Cậu chạy đi đâu?"

"Công Tôn tiên sinh," Triệu Hổ túm ngay lấy cánh tay Công Tôn Sách "Ta chính là đi tìm tiên sinh! Tiên sinh đã nghĩ ra kế để cầu Đại Nhân cho Triển đại ca về phủ hay chưa?"

"Hổ tử," Công Tôn Sách bị lắc đến chóng cả mặt, đưa tay còn lại ôm lấy trán "Cậu lắc ta thế này, cho dù ta có kế cũng bị cậu làm rơi mất rồi!"

"Xin lỗi," Triệu Hổ buông tay, mếu máo "Tiên sinh, nói vậy là tiên sinh vẫn chưa nghĩ ra sao? Ta thật nôn nóng muốn gặp Triển đại ca!"

"Cả phủ này," Công Tôn Sách mỉm cười "Ai lại chẳng nôn nóng!"

"Ý tiên sinh," Triệu Hổ hai mắt sáng ngời "là Đại Nhân cũng rất mong huynh ấy trở về?"

"Cậu đừng vội mừng!" Công Tôn Sách lắc đầu chép miệng "Chuyện Đại Nhân mong Triển Chiêu trở về đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên và chuyện hắn có thể bước trở vào Khai Phong như thế nào là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"

"Công Tôn tiên sinh!" Triệu Hổ xịu mặt, lại túm lấy cánh tay Công Tôn Sách mà lắc "Tiên sinh còn không mau mau nghĩ kế đi!"

"Vậy thì lại không cần!"

Triệu Hổ ngẩn ra "Tiên sinh nói thế nghĩa là sao?"

"Bây giờ là giờ gì rồi, cậu không để ý sao?" Công Tôn Sách gợi ý "Thông thường khi tảo triều, chẳng phải giờ này Đại Nhân đã hồi phủ?"

"A!" Hai mắt Triệu Hổ lại sáng rỡ "Ý tiên sinh là Triển đại ca đang ở trong cung sao?"

Công Tôn Sách chỉ gật đầu không nói gì, tiếp tục nhìn Triệu Hổ khuyến khích. Triệu Hổ ngẩn ra một chút, đột nhiên trễ khóe môi "Nhờ hoàng thượng mở kim khẩu, Triển đại ca tất nhiên sẽ thành công trở về phủ. Nhưng làm vậy cũng chính là dùng hoàng thượng bức ép Đại Nhân. Đại Nhân giận sẽ càng thêm giận!"

"Cho nên mới nói, kế thì không cần nữa," Công Tôn Sách xoay người bước đi "Thuốc tiêu sưng thì ta nhất định phải điều chế thêm một chút!"

***

Bao Công, vào lúc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia khi bước vào ngự thư phòng, đã suýt nữa không kìm nổi giọt nước mắt mừng rỡ. Hiện tại, thân ảnh đó ngập ngừng dưới bậc tam cấp, rồi lặng lẽ hạ cả hai đầu gối quỳ xuống.

Bao Công trong lòng buông một tiếng thở dài, trầm giọng hỏi  "Ngươi muốn bổn phủ phạm vào tội khi quân?"

"Triển Chiêu không dám!"

"Lập tức đứng lên cho ta!" Bao Công phất tay áo, xoay người bước vào đại môn Khai Phong phủ.

Vương Triều Mã Hán vội vã tiến đến bên Triển Chiêu, mừng mừng tủi tủi "Đệ còn không mau đứng lên theo chúng ta vào trong? Cả phủ đều ngày ngày mong ngóng đệ trở về!"

***

Công Tôn Sách hai mắt nhòe đi "Ngươi trở về thì tốt rồi. Sao lại nghĩ ra phương pháp ngốc nghếch đến như thế để cứu Đại Nhân?"

"Công Tôn tiên sinh," Triển Chiêu xấu hổ cười cười "Triển Chiêu tự thấy kế đó của bản thân cũng không phải là ngốc lắm!"

Công Tôn Sách cốc lên đầu Triển Chiêu "Cậu hiểu ý ta mà! Nay cậu đã bình an trở về thì tốt, nhưng cậu lại có nghĩ nếu bản thân có mệnh hệ nào, Đại Nhân lại ra sao?"

"Đại Nhân," Triển Chiêu thu lại nét cười, khẽ cúi đầu thở dài "lúc đó đã đuổi Triển Chiêu đi!"

"Cậu, chẳng lẽ lại không hiểu vì sao Đại Nhân đuổi cậu đi?"

"Tiên sinh, Triển Chiêu tất nhiên hiểu!"

Đại nhân, chính là không muốn liên lụy chàng cùng tất cả người ở Khai Phong phủ. Triển Chiêu đêm đó đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã thấu đáo. Đại Nhân trước khi trục xuất chàng, đã sai Công Tôn tiên sinh đi Hãm Không Đảo, sau đó lần lượt lệnh cho Vương Mã Trương Triệu xuất phủ đi xa. Ngày Đại Nhân bị Hình bộ bắt đi, Khai Phong phủ quả thật đã vườn không nhà trống.

"Đại Nhân không chính miệng sai bảo, nhưng Triển Chiêu tin rằng bản thân không hiểu sai!"

"Cậu hiểu không sai!" Công Tôn Sách chau mày gấp lại thư của Mẫn Tú Tú đặt lên bàn, đoạn bắt đầu kéo vạt áo của Triển Chiêu ra xem xét vết thương "Nhưng Đại Nhân nào muốn cậu bất chấp tính mạng mà gieo mình vào miệng cọp như thế? Cậu không thể dùng nhân sỹ giang hồ từ từ điều tra hay sao?"

Triển Chiêu ngước lên, thần tình có chút ủy khuất "Đại Nhân giận dữ, là vì chuyện này?"

"Triển Chiêu," Hai đầu mày Công Tôn Sách nhíu chặt hơn, nắm lấy cổ tay Triển Chiêu nghe mạch "Ta không ngại cho cậu hay, khi biết được cậu chính là thị vệ thiếp thân bên cạnh Tương Dương vương do hoàng thượng ngự ban, Đại Nhân đã lo lắng đến phát bệnh!"

Triển Chiêu bặm môi, trong mắt đã giăng một màn sương.

"Triển Chiêu, ta nói cho cậu biết điều đó không phải muốn khiến cậu cảm thấy day dứt," Công Tôn Sách thấp giọng khuyên lơn "Ta chỉ mong cậu lần sau trước khi làm gì nguy hiểm, hãy suy nghĩ đến cảm nhận của cha cậu!"

Triển Chiêu giật mình, ánh mắt lướt qua phong thư nằm im lìm trên mặt bàn.

Lư Đại Tẩu thật ra đã nhắc gì với Tiên Sinh?

***

Công Tôn Sách tựa vào bàn chợp mắt một lúc, đến khi giật mình tỉnh lại, đã thấy Bao Công đứng bên giường lặng lẽ nhìn Triển Chiêu đang say giấc.

"Đại Nhân?

"Ta đánh thức tiên sinh sao?"

"Học trò vốn là không định ngủ quên," Công Tôn Sách bật cười khẽ "Chỉ định đợi Triển hộ vệ ngủ rồi sẽ lập tức về phòng!"

"Hắn..." Bao Công ngồi ghé xuống mép giường, đưa tay gạt đi vài sợi tóc rơi trên vầng trán cao bướng bỉnh của Triển Chiêu "bị thương thế nào? Sao lại ngủ say đến vậy?"

"Học trò theo lời Lư phu nhân phối thuốc có kèm thêm mê dược để giảm đau" Công Tôn Sách trở dậy đến bên cạnh Bao Công "Sáng sớm tỉnh dậy sẽ không sao, xin Đại Nhân đừng lo lắng."

"Bị thương ở đâu?" Bao Công hỏi. Triển Chiêu khẽ cựa mình, đôi ngọc bội rơi ra ngoài cổ áo.

Bàn tay Bao Công đang chỉnh đốn mép chăn khựng lại, rồi run rẩy khẽ khàng chạm vào hai mảnh ngọc trong suốt.

***

"Tiên sinh," những ngón tay quanh tách trà vẫn còn run nhè nhẹ "đây lại là tranh gì?"

"Lư Phu Nhân dặn dò trong thư," Công Tôn Sách đáp "Bảo rằng đã tìm được tranh này trong di vật của sư phụ, nhất định phải trình Đại Nhân xem qua!"

"Tiên sinh!" Những ngón tay của Bao Công lại không thể khống chế mà run lên "Tại sao trong di vật của sư phụ Lư Phu Nhân lại có tranh của Châu nhi?"

"Đại Nhân, ngài khẳng định đây là Châu nhi?"

Mắt Bao Công nhòa lệ "Đích thị là nàng. Tranh này do chính nàng trông gương mà họa. Bài thơ này, là do chính bổn phủ đề. Tiên sinh hãy xem!"

"Đại Nhân!" Công Tôn Sách vừa khóc vừa cười "Đại Nhân! Người trong tranh này là sư tỷ của Lư Phu Nhân!"

Cũng chính là thiên kim của Triển gia.

Triển Minh Châu!

***

[Tản Mạn Khai Phong by Chiêu Khang

Published on Wattpad June 2017. All rights reserved.   Xin miễn đăng lại dưới bất kỳ hình thức nào.]

Rất rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ.  Trân trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net