5. Tuyết Phủ Vạn Lý Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết tháng ba vẫn rơi...

"Tiểu vương..."

Triệu Hổ không đợi Triển Chiêu dứt lời, đã giậm chân mếu máo "Đã nói không được gọi đệ như thế!"

"Hổ Tử," Triển Chiêu bất đắc dĩ đành chiều theo, dùng tên cũ huynh đệ chàng thường dùng để gọi Triệu Hổ trước kia khi còn ở phủ Khai Phong "Đệ ở lại, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời vương gia!"

"Triển đại ca, huynh cũng phải tự chiếu cố mình!" Triệu Hổ một tay dụi mắt, một tay vươn ra dúi vào ngực Triển Chiêu một bức thư "Địch thiếu phó gởi cho huynh, nói là sẽ có ích!"

Triển Chiêu trong một khắc đã ngỡ thư kia đến từ phụ thân. Từ hi vọng đến tuyệt vọng, cũng chỉ trong chớp mắt. Chàng thu thập tâm tình, vỗ vai tiểu đệ "Đệ, nhớ phải sang thăm cha ta thường xuyên, có biết không?"

Có tiếng hừ giận dỗi sau lưng "Ngươi trước giao cha ngươi cho ta, sau đó lại giao cho Vương Triều Mã Hán, bây giờ lại giao cho Triệu Hổ, rốt cuộc là ngươi có ý gì?"

"Chuột!" Triển Chiêu thở dài "Ngươi!"

"Ngươi không tin ta!"

"Ta tất nhiên tin ngươi! Ta..."

"Đừng cãi nhau nữa!" Mã Hán không kiên nhẫn xen vào mắng một câu "Hai ngươi, bây giờ đã là lúc nào rồi?"

Bạch Ngọc Đường bĩu môi "Lúc nào chứ! Chỉ là tiễn con Mèo đi một chuyến ra biên quan chơi, các người lại mặt nhăn mày nhó ủy ủy mị mị! Thật khó coi chết được!"

Vương Triều hắng giọng. Còn có cả Công Tôn tiên sinh ở đây. Con Chuột hỗn láo này có phải đang gom cả tiên sinh vào mà dè bỉu?

Chuột trắng áng chừng cũng đã nhận ra mình hơi quá lời, chột dạ trộm liếc sang Công Tôn Sách. "Thôi đi thôi đi, trời lạnh đó, các người còn không mau đưa tiên sinh về đi!"

***

"Đi đi!" Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu vẫn còn đang ngẩn ra trông theo bóng Vương Mã Trương Triệu đang hộ tống Công Tôn Sách hướng cổng thành trở về.

Tuyết đã rơi càng lúc càng dày.

Nhân dáng, đã càng lúc càng mờ ảo...

"Đi thôi!" Bạch Ngọc Đường nhắc lại, dùng bọc vải trong tay qua loa phủi tuyết trên yên của Bạch Long "Tuyết thế này, ngươi còn không đi sẽ không kịp hội họp với Dương Văn Quảng. Đừng để cái tên nhỏ mọn đó có cớ hoạnh họe ngươi!"

Triển Chiêu muốn cười, lại không cười nổi, tiếp lấy dây cương của Bạch Long "Ngươi mới nhỏ mọn!"

"Ta tất nhiên có quyền nhỏ mọn!" Bạch Ngọc Đường mặt không đổi sắc, sóng vai đi bên cạnh "Nhưng người của Dương Gia mà nhỏ mọn, ta thấy chướng mắt!"

"Bạch Ngọc Đường," Triển Chiêu ngẩng đầu, hoa tuyết rơi cả vào trong mắt "Ngươi ở lại, nhất định phải chiếu cố cha ta cùng tiên sinh thật tốt!"

"Mèo, ngươi gọi cả tên họ ta ra sẽ làm ta nổi hết gai ốc đó!" Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi, câu bông đùa nhàn nhạt trôi vào trong gió, tan mất.

"Chuột," Triển Chiêu sau một lúc yên lặng, lại lên tiếng "Nếu có động tĩnh, nhớ đưa cha ta cùng tiên sinh lập tức rời kinh thành!"

"Ngươi đã dặn ta 30 lần rồi!" Chuột bạch bực mình "Ngươi còn dặn nữa ta sẽ quên sạch, có tin không ?!"

"Nhưng mà..."

"Đã biết đã biết, ta không được khinh suất, phải xem an nguy của cha ngươi cùng tiên sinh làm trọng!" Bạch Ngọc Đường thiểu não ngắt lời "Ngươi thì phong quang rồi, một đường ra biên quan chơi. Ta vì cái gì lại phải đồng ý giúp ngươi ở lại kinh thành lén lén lút lút?"

"Ngươi chẳng phải là chuột sao?"

"Nói cái gì?"

Triển Chiêu xoa xoa vầng trán vừa bị Bạch Ngọc Đường dùng chuôi Họa Ảnh gõ vào. Bạch Ngọc Đường không nghe Triển Chiêu trả lời, khi quay sang lại bị biểu tình của Triển Chiêu làm cho hoảng hồn "Ta hơi mạnh tay, ngươi cũng không cần phải khóc!"

Triển Chiêu nghiến răng nhắm giày Bạch Ngọc Đường đạp vào một đạp. Chuột Bạch nhảy cẫng lên la oai oái "Không khóc sao ngươi lại bày ra cái vẻ mặt khó coi như vậy?"

Triển Chiêu không vội đáp, chỉ đạp tuyết cùng Bạch Ngọc Đường đi thêm một lúc. Bạch Ngọc Đường chẳng mấy chốc đã mất kiên nhẫn "Mèo, ngươi nghi ngờ ai, nói đi!"

"Ý ngươi ra sao?"

"Nam Cung Gia!" Bạch Ngọc Đường quả quyết

"Tại sao?"

"Đơn giản. Cha ngươi không biết nhưng Đinh lão tặc biết!"

"Đừng gọi Đinh Đại Nhân như vậy..."

"Hắn bán đứng ngươi, không gọi là Đinh lão tặc chứ gọi bằng gì?" Bạch Ngọc Đường cự lại "Ngươi đừng có ngắt ngang nữa, ta sẽ quên! Ta nói đến đâu rồi?"

"Cha ta không biết nhưng Đinh Đại Nhân biết, nghĩa là Nhan Đại Nhân không biết nhưng có người khác báo cho Đinh Đại Nhân!"

"Người báo tin chỉ có thể từ hai nơi, Thiên Ba Phủ hoặc Nam Thanh Cung!" Bạch Ngọc Đường búng tay, lại bất cẩn làm rơi chiếc bọc vải "Nhan Tra Tán không biết nghĩa là không phải Thiên Ba Phủ lộ ra!"

"Và người duy nhất có mặt ở Nam Thanh Cung sáng hôm đó ngoại trừ huynh đệ Dương gia và phụ tử Bát Vương Gia, thì chỉ có Nam Cung Gia!" Triển Chiêu theo phản xạ nhặt bọc vải lên, tiếp lời Bạch Ngọc Đường "Chính Hổ tử xác nhận đúng không?"

"Nam Cung Gia đã hiềm khích ngươi từ mấy năm trước," Bạch Ngọc Đường lơ đãng tiếp lại chiếc bọc kia ôm vào ngực "Bây giờ có cơ hội tốt như vậy để đạp ngươi một đạp, tất nhiên phải chụp lấy rồi!"

"Chuột!" Thanh âm lo lắng của Triển Chiêu khiến Bạch Ngọc Đường ngừng lại ngẩng lên nhìn "Ngươi... lại mang cả hành lý theo là ý gì?"

"Cái này sao?" Bạch Ngọc Đường giơ ra vật trong tay mình "À ta quên, là tàm ti nhuyễn giáp con Rồng nhát gan kia bảo ta giao cho ngươi đó!"

"Hoàng thượng giao cho ta?" Triển Chiêu bán tín bán nghi "Không phải ngươi tự tiện trộm ra chứ?"

"Ta có trộm, nhưng không có trộm nhuyễn giáp." Chuột lắc đầu "Ta trộm thứ kia trong phòng phụ thân ngươi thôi!"

Triển Chiêu giật thót mình lần thứ hai "Ngươi trộm cái gì trong phòng phụ thân ta?"

Bạch Ngọc Đường nhún vai vô tội "Ngươi tự xem đi, ta không theo ngươi nữa, ta phải về xem Nam Cung Gia còn giở ra trò gì!"

"Chuột!" Triển Chiêu vội vã "Đừng vọng động!"

"Ta biết ta biết, chuyện Quân Khí Giám quan trọng hơn, liên quan lớn chứ gì?" Chuột giậm chân "Ta cấm ngươi lải nhải nữa! Lập tức lên đường đi!"

"Chuột!"

"Lại chuyện gì nữa?" Bạch Ngọc Đường dấm dẳn.

"Ta biết ngươi luôn muốn ta gọi ngươi một tiếng ca ca!"

"Phải!" Chuột hào hứng xoay người, nhưng một lần nữa lại bị Triển Chiêu dọa đến nhảy nhổm. Khi đáp xuống lại bị lớp tuyết trơn làm cho suýt ngã nhào "Ngươi quỳ ta làm cái gì? Đứng lên! Tổn thọ ta hết!"

"Bạch Ngọc Đường, nếu Triển Chiêu hôm nay đi không về, xin ngươi niệm tình ta gọi ngươi bằng ca ca, nhất định phải chiếu cố cha ta!"

"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường miệng lưỡi xưa nay đều trơn tru, vậy mà vào lúc này lại á khẩu không biết nói gì "Ta... ta..."

"Ngũ Ca!"

"Ngươi đừng có gọi bậy!"

"Sao?" Triển Chiêu bị tiếng quát của Bạch Ngọc Đường làm cho ngây ngốc "Tại sao?"

"Mèo... ngươi... ngươi cũng nói ta ham chơi chóng chán," Bạch Ngọc Đường thở hổn hển "Ta tuy đáp ứng sẽ chiếu cố cha ngươi một thời gian, nhưng ta sẽ chán."

"Ca..."

"Ca cái gì mà ca, gọi ta là Chuột!"

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì mà nhưng! Ngươi còn không đi sớm về sớm." Bạch Ngọc Đường đạp chân, bạch y trong chốc lát hòa vào trong làn mưa tuyết, chỉ còn thanh âm vọng lại "Cha ngươi ngươi hãy mau trở về mà tự phụng dưỡng, đừng có bán cái cho ta!"

Triển Chiêu ngẩng mặt.

Thiên địa đều trắng xóa đến mơ hồ...

***

Thành Nghi Dương nằm ở mạn bắc của Hoài Thủy. Hai ngàn tinh binh của Dương Văn Quảng hạ trại trên một ngọn đồi ven sông, ngoài thành nửa dặm. Lúc Triển Chiêu đến, mặt trời chỉ mới vừa xuống núi chưa non nửa.

Triển Chiêu biết mình không trễ.

Chàng cũng hiểu Dương Văn Quảng đang dùng chàng để thị uy. Trong số hai ngàn khinh kỵ này, chỉ có chưa đến năm trăm quân là Dương Gia Quân, còn lại đều vừa được chuyển từ Mã Quân Thương Châu về kinh thành. Dương Văn Quảng tuy có kinh nghiệm sa trường, nhưng dẫu sao vẫn là tướng trẻ, lại chưa hề trấn nhiệm Thương Châu.

Muốn thị uy, còn có gì tiện hơn là một Điện Tiền Ty Chỉ Huy Sứ bị truất phế, hiện tại lại phạm quân quy? Nhất tiễn song điêu, vừa có thể dằn mặt Triển Chiêu, lại có thể ra oai với hơn một ngàn năm trăm Thương Châu quân lạ mặt.

Triển Chiêu tuy đoán biết Dương Văn Quảng sẽ đi nước cờ này, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng vào lúc một mình bị trói dưới cột cờ trung quân, trong lòng chàng vẫn không khỏi nổi lên một hồi tư vị.

Đắng chát!

//

"Mèo, nếu ta là ngươi, ta thà là một kiếm chém chết Phạm Thuần Lễ (*), sau đó vất hết cái mớ quan ấn vô dụng này. Trở lại giang hồ, ung dung tự tại!"

"Chuột, giết một Phạm Thuần Lễ sẽ có một Thuần Lễ thứ hai. Vả lại, ta còn có cha ta!"

"Đơn giản thôi! Mang cha ngươi đi theo!"

"Ngươi thử cho ta xem đi!"

"Ta mới không dại dột!"

//

Dương Văn Quảng đứng trong trướng trung quân, cau mày nhìn nét cười nhàn nhạt thoáng qua rồi bất ngờ tiêu thất trên môi Triển Chiêu.

Hắn vui vẻ sao?

Kỳ lạ!

***

(*) Phạm Thuần Lễ: con trai thứ ba của Đại Thần Phạm Trọng Yêm, nhân vật có thật, nhưng chi tiết tất nhiên là hư cấu. Xin miễn khảo cứu ạ 😶

Tuyết tháng ba vẫn rơi, nên lớp của CK bị hủy. Nhàn cư, tất sẽ vi bất thiện. Mọi người đọc truyện "vui vẻ" nhé!

Updated 07/2018: Tuyết... hết rơi rồi ạ, nên tác giả cũng không có hứng. Ngoại trừ đổi địa danh ma Thành Quan sang Nghi Dương, chương này không có gì thay đổi.

Updated 12/2018: Lại đến một mùa đông mới, mà công cuộc chỉnh sửa truyện của mình thì vẫn... ưm... 😖

Updated 04/2020 giữa tâm dịch Covid19, một ngày u ám khi số ca bệnh nơi đây vừa vượt mốc mười vạn, và con số "tử thương" đã mấp mé sáu ngàn. Mình cần một nơi để tạm quên hiện thực. La Thành Tiểu Long gì đó đều dường như chưa đủ công lực. Mèo đỏ, ta lại đành đến gây sự với ngươi đây!

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyen2u.net/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net