Chương 13: Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụ vương..." Lạc Khải tỉnh dậy gọi trong mơ hồ.

Khổng Thăng thở dài một tiếng, bước đến ngồi bên cạnh nhi tử, "Phụ vương ở đây, ngươi lại làm sao vậy? Đang yên đang lành uống rượu làm gì?"

"Phụ vương." Lạc Khải giống như nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt hời hợt lại hướng Khổng Thăng nhìn chằm chằm, bàn tay thon dài mảnh khảnh vươn ra, nắm lấy cánh tay người, nhưng lực đạo vô cùng yếu ớt.

Khổng Thăng không biết xuất phát từ đâu, lập tức bế nhi tử ôm vào trong lòng xoa dịu như dỗ dành một tiểu hài ba tuổi. Lạc Khải vùi mặt vào ngực phụ thân nhà mình, lặng lẽ rơi nước mắt.

Rất nhanh, cảm nhận được thân thể nhi tử run lên, một mảnh y phục phía trước ươn ướt khiến Khổng Thăng hoảng sợ, nhìn đứa nhỏ trong lòng.

"Bảo bối, ngươi sao lại khóc rồi?" Vương gia đau lòng nhẹ nhàng xoa đầu nhi tử, đứa nhỏ này chưa từng uống rượu bao giờ, tại sao uống xong lại khóc vậy?

Lạc Khải khẳng khái khóc một trận thật lâu, khóc đến thở không nổi nữa, Khổng Thăng hết cách dỗ cách thế nào y cũng không chịu nín, đột nhiên, Lạc Khải ngước đôi đã sắp sưng đỏ trên gương mặt tuấn tú đỏ ửng nhìn Khổng Thăng, sau đó lại gục đầu vào lòng hắn.

"Bảo bối, trong lòng ngươi khó chịu sao? Có chuyện gì phải nói với Bản vương có nghe không?" Khổng Thăng lại nhẹ nhàng vỗ về, chỉ một ánh mắt của hài tử này, chứa bao nhiêu ủy khuất cùng mất mác, nhìn đến tim hắn cũng muốn xoắn lại, lồng ngực vô thức khó chịu.

"Tiểu Khải, có nghe Phụ vương nói không?" Khổng Thăng xoa lưng hài tử trong lòng, âm thanh vô cùng ôn nhu nói. "Ngươi như thế này là muốn lấy mạng Bản vương rồi. Đừng khiến ta đau lòng nữa có được không? Tiểu bảo bối?"

"Phụ vương." Lạc Khải vẫn vùi đầu trong lòng hắn không hề nhìn người mà khẽ gọi một tiếng.

"Sao?" Khổng Thăng nhẹ giọng đáp lại.

"Phụ Vương về sau... người đừng tuỳ tiện bỏ rơi con nữa..." Lạc Khải âm thanh khẽ khàng mang theo hơi rượu vẫn còn vương lại. Đứa nhỏ như vớt từ vò rượu ra này, hình như là lần đầu tiên say.

Khổng Thăng nghe thấy trong lòng đột nhiên đau xót, vỗ về hài tử nhà mình, "Bản vương làm sao nỡ bỏ rơi ngươi..."

"Năm đó... Người để Hoàng thượng mang ta đi... Lạc Khải nghĩ, người không cần con nữa..." Lạc Khải âm thanh lại nức nở đến bật khóc.

Khổng Thăng thở dài, thì ra chuyện năm đó đứa nhỏ này vẫn ghi nhớ trong lòng.

"Con..." Thiếu niên kia mặc dù đã trưởng thành vẫn khóc đến lợi hại, khiến người ta xót xa. "Con làm đủ mọi cách chỉ để được trở về tìm người hỏi rõ... người lại... không để ý đến con."

Y không nói, cũng không quản Khổng Thăng khi đó mang y ra trút giận dã man như thế nào, y chỉ buồn tâm, Phụ vương sau đó không hề nhìn đến y.

Khổng Thăng cũng biết lần đó bản thân tức giận ngược đãi nhi tử như thế nào, sau khi tỉnh ngộ liền hối hận không thôi. Đứa nhỏ này trước khi ra trận Lạc Viên đã đặc biệt uỷ thác, nhờ hắn cả đời này phải thay y chăm sóc hài tử, đừng để nhi tử chịu thiệt. Xem ra ngày hôm ấy, Lạc Viên đã định trước sẽ xuống Hoàng Tuyền tìm hiền thê của y. Nhưng hắn thế mà lại... để đứa nhỏ của mình chịu thiệt rồi. Làm Thái tử có thể so với làm Tiểu Vương gia sao? Khoảng cách chỉ là một người cha.

Khổng Thăng lại ôm đứa nhỏ của mình trong lòng, "Phụ vương xin lỗi. Sau này sẽ không bỏ rơi Tiểu Khải nữa. Ngươi đừng khóc."

"Con thật ra... yêu người nhiều lắm..." Những tiếng nức nở cuối cùng chính là những lời nói thật lòng. Nam An Vương ngơ ngẩn ôm người trong lòng, càng ôm càng chặt, giống như muốn đem thân thể nhỏ bé này hoà vào trong thân thể huyết nhục, vĩnh viễn không bao giờ tách rời.

Lạc Khải khóc đến mệt mà ngủ quên mất. Khổng Thăng thở dài, sau này tuyệt đối không cho nhi tử uống rượu nữa, say rồi sẽ nhớ đến chuyện đau lòng.

. . .

Đến khi Lạc Khải hoàn toàn tỉnh táo thì trời cũng đã tối. Từ chỗ của y có thể nhìn thấy Khổng Thăng vẫn đang yên ổn ngồi xem văn kiện, liền không khỏi cau mày.

"Phụ vương, trời khuya rồi, người còn chưa nghỉ ngơi?"

Khổng Thăng ngẩng đầu nhìn nhi tử vừa khóc lóc thê thảm giờ lại là một bộ dạng quân tử nhã nhặn không khỏi buồn cười, đừng nói là đều quên hết rồi đi, vì thế liền thăm dò hỏi.

"Còn ngươi thì sao? Ngủ đến giờ này, trong người cảm thấy thế nào?"

"Cảm giác..." Lạc Khải chớp mắt, "Không có gì đặc biệt. Có chuyện gì sao?

Khổng Thăng nhịn cười quan sát y.

"Phải rồi Phụ vương, lúc sáng Mộc Đình bọn họ đến. Người đi đâu cả rồi?"

"Đều về nhà cả rồi."

Lạc Khải gật đầu hiểu rõ, lại xoay mặt nhìn hướng khác gãi cằm. Còn đang trong tình trạng suy nghĩ liền bị Khổng Thăng kéo một cái, mất thăng bằng ngã vào lòng hắn. Lạc Khải trừng mắt nhìn, Khổng Thăng tay nhéo má y, nghiến răng hỏi, "Bảo bối ngươi thật sự quên rồi hay cố ý qua mặt Bản vương vậy? Mông lại ngứa à?"

Lạc Khải liền gạt tay hắn ra, xoa xoa cái mặt bị nhéo có chút đau rồi, liếc mắt nhìn người ta, bĩu môi, "Người lúc nào cũng nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống con vậy. Khiến người ta cảm thấy sợ hãi."

Khổng Thăng nhịn không được bật cười, "Ngươi sợ hãi? Là sợ hãi hay sung sướng vậy? Bản vương chẳng qua là thoả ý ngươi, người chịu thiệt là ta mới phải."

Lạc Khải tức giận hừ một tiếng, "Rõ ràng mỗi lần người chịu thiệt đều là con."

"Được rồi." Khổng Thăng nhìn nhi tử, "Ngươi đừng nói lãng sang chuyện khác, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng."

Lạc Khải xụ mặt thở dài một tiếng, "Người nếu biết rõ rồi còn hỏi con làm gì? Xem con làm trò cười sao?"

Khổng Thăng nhướng mày, "Bản vương chính là thích xem dáng vẻ làm trò cười của ngươi."

"Phụ vương." Lạc Khải kéo dài giọng nói, "Nhi tử hôm nay lấy rượu của người đãi bằng hữu, người đỉnh đỉnh đại danh Nam An Vương khoan hồng đại lượng, sẽ không chấp nhất một ít rượu đó với nhi tử chứ?"

Khổng Thăng không biết nói gì nhìn y, "Ngươi đây là đang nhận lỗi với Bản vương, trách Bản vương ngày thường quá nhân từ với ngươi sao?"

"Vương gia đại nhân đại lượng." Lạc Khải chắp tay nói, "Tiểu nhân sao có thể trách ngài."

Khổng Thăng bị y chọc phải bật cười, hài tử này thật không biết lớn nhỏ, nhưng vẫn dung túng không chấp y, "Được rồi, ngươi nói sao cũng được. Nhưng sau này không cho ngươi uống rượu nữa."

"Vì sao?" Lạc Khải bất mãn lên tiếng, y tuy là lần đầu thử, nhưng cảm giác rất không tồi.

"Ngươi không nhớ được sau khi uống rượu mình đã làm gì à?"

"Con làm gì?" Lạc Khải nghiêng đầu hỏi.

"..." Khổng Thăng thâm trầm nhìn nhi tử một chút, đôi mắt xinh đẹp dần híp lại, mỉm cười gật gật, "Ngươi sẽ không muốn biết mình đã làm gì đâu. Nhưng sau này đừng để Bản vương lại nhìn thấy, nếu không sẽ lập tức cho ngươi ăn roi."

"Người không nói lý." Lạc Khải bĩu môi, "Con không phục, sau này vẫn cứ uống đấy, roi của người không doạ được con."

Khổng Thăng nhướng mày ý vị thâm trường nhìn nhi tử nhà mình, "Tiểu tử ngươi lá gan càng lúc càng to nhỉ? Ngươi không muốn dùng mông để ngồi đúng không? Ba ngày không đánh liền ngứa ngáy! Bản vương muốn xem thử có doạ được ngươi hay không!"

Khổng Thăng vừa nói vừa kéo nhi tử đứng dậy lôi vào phòng trong. Lạc Khải liền hoảng sợ vùng vẫy, "Người làm thật à? Ngày mai con còn phải đi học."

"Quản ngươi đi học hay không? Bản vương muốn giáo huấn nhi tử cũng không cần xem ngày." Khổng Thăng hung bạo đẩy nhi tử lên giường, ra lệnh, "Cởi quần ra! Nằm xuống!"

Lạc Khải còn muốn phản kháng Khổng Thăng đã xách roi đến, là ngọn roi mây đen óng vừa to vừa dài, thứ này sát thương rất lớn, có thể đánh bầm mông như chơi, Lạc Khải hoảng loạn phát hiện, phụ thân dường như không có ý đùa. Y phục còn chưa kịp cởi Khổng Thăng đã giúp y một tay. Bởi vì lúc nãy vừa ngủ dậy chỉ mặc một bộ lý y mỏng manh, quần bị người ta cởi bỏ, thân thể trắng nõn lại phơi bày.

"Nằm yên!" Khổng Thăng nghiêm giọng ra lệnh.

Lạc Khải buông xuôi, đánh thì đánh đi, dù sao cũng không phải lần đầu, đành ngoan ngoãn nằm im chịu trận.

Chát chát chát

Khổng Thăng vừa giơ roi liền đánh xuống, lực đạo không mạnh không nhẹ, có thể thấy được ba vệt đỏ nhưng không đến nỗi bầm.

Lạc Khải lặng lẽ nghe tiếng từng roi từng roi một đánh xuống, da dày thịt béo cỡ nào nào mà chẳng biết đau. Nhưng y lại chỉ là một thiếu niên ốm yếu mỏng manh mặc dù vẫn luôn được nuôi cho béo tròn đầy đặn, Khổng Thăng mới đánh hơn mười roi hai chân đã bắt đầu run rẩy. Y im lặng giấu mặt vào lòng bàn tay, thân thể gắng gượng chịu đựng. Chỉ cảm giác roi đánh xuống càng lúc càng mạnh, phía sau thân một mảng đau rát.

Khổng Thăng thấy nhi tử không động, nhưng sau mông đã phủ một mảng đỏ tươi ngang dọc, thầm nghĩ có phải mình ra tay nhẹ quá hay không? Vì thế liền tăng lực đạo, tốc độ cũng tăng đột ngột, roi phía sau như phong ba vũ bão, tới tấp quất vào mông trần nho nhỏ.

Lạc Khải bị làm cho hoảng hồn, một trận đau đớn khủ khiếp đột ngột kéo đến, dây thần kinh trong não phản ứng chậm một nhịp, hơn mười roi nữa liền oằn mình co rút. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu tỉ tê tha thiết.

Khổng Thăng một lượt đánh hơn ba mươi roi, mông nhỏ hài tử bây giờ đã hằn lên những vết bầm đau đớn. Lạc Khải khóc không thành tiếng, thân thể nghiêng ngã không nằm thẳng nổi nữa, co người nỉ non khóc.

"Sao vậy?" Khổng Thăng giọng ôn nhu hỏi.

Lạc Khải nằm cong như con tôm, hai mắt đẫm lệ, mái tóc dài buông xoã càng thêm xinh đẹp, khiến người ta đau lòng thương xót.

"Phụ vương, con đau..." Lạc Khải nhỏ giọng nói.

Khổng Thăng khẽ cười nhìn nhi tử, "Ngươi biết đau rồi? Lúc nãy mạnh miệng thế nào? Bây giờ đã doạ được ngươi chưa?"

Lạc Khải ủy khuất bĩu môi, "Người không nói lý. Không chơi đánh liên tục như thế."

"Bản vương không phát huy hết uy lực của roi mây, ngươi làm sao biết sợ?" Khổng Thăng buồn cười nhìn hài tử nhà mình, "Bây giờ có nghe lời hay không?"

"Nghe." Lạc Khải chán nản xoa mông đau nhức, "Người nói con đều nghe cả, nhưng người đừng đánh con nữa mà, mai con làm sao đến lớp."

"Cho ngươi nghỉ một ngày." Khổng Thăng khẳng khái nói.

Lạc Khải bĩu môi, "Đã nghỉ nhiều ngày rồi, còn nghỉ nữa Bạch nghĩa phụ sẽ không nhìn mặt con mất. Con còn muốn xin lỗi người ta đàng hoàng."

"Bạch nghĩa phụ của ngươi đương nhiên sẽ không trách ngươi." Khổng Thăng ngồi xuống bên giường vuốt tóc nhi tử, "Lần trước Bản vương nói chuyện với hắn, hắn vẫn hiểu rõ tính tình của ngươi. Năng lực là thật, tài trí là thật. Nhưng nhiều năm không tiếp xúc với người ngoài, tự tin một chút cũng chỉ là bản năng, mà trong mắt người khác lại thành ra cao ngạo. Hiện tại ngươi xem như đã được phóng thích, nhưng ở bên ngoài không giống ở Vương phủ. Cho dù Phụ vương ngươi có thần thông quảng đại thế nào cũng không thể thời thời khắc khắc trông chừng ngươi. Sau này phải thu liễm nhiều hơn có biết không?"

"Phụ vương..." Lạc Khải giương mắt chân tình nhìn Khổng Thăng, "Lạc Khải nguyện ý cả đời ở lại Vương phủ bồi người."

Khổng Thăng nghe thấy bật cười, "Nói bậy cái gì? Ngươi bồi Bản vương mười bảy năm nay còn chưa đủ sao? Sau này để Bản vương bồi ngươi!"

20/8/2021
======================

Tại sao mí người đều muốn Tiểu Khải ăn đòn vậy TwT dừa lòng mí người chưa QAQ
Thả sao cho ta đi ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net