Chương 16: Phong khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba thiếu niên kia chưa bị đuổi học, nhưng bị phạt cấm túc trong học liêu một tháng. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mới nửa tháng sau, ba thiếu niên đã vô cùng tiều tuỵ, hai mắt thâm quầng, ốm đến hốc hác, toàn thân kiệt sức, không còn là ba thiếu niên anh khí tràn đầy thích khi dễ người khác nữa. Bọn họ đến gặp Viện trưởng, xin thôi học.

Thẩm Ngàn và mấy vị phu tử bị doạ sợ một phen, hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ nghe nói là học liêu có quỷ, mỗi đêm đều nghe thấy rất nhiều tiếng động ồn áo quỷ dị, âm thanh đập phá khủng bố, tiếng ma quỷ gào khóc khiến bọn họ không dám ngủ. Trong thức ăn của bọn họ cũng cư nhiên đều là dòi bọ, vừa nhìn đã muốn nôn mửa, buổi sáng không được ăn, tối không được ngủ suốt nửa tháng khiến cho người ta sợ hãi không thôi, không dám lưu lại Thái Học Viện nữa.

Thẩm phu tử nói sẽ điều tra rõ việc này, nhưng ba người khóc nháo thê thảm một trận, chỉ muốn rời khỏi Thái Học, nơi này giống như địa ngục vậy, bọn họ một ngày cũng không muốn lưu lại. Viện trưởng chỉ có thể đồng ý. Sự việc này rất nhanh lọt ra bên ngoài, ai nấy đều bàn tán Thái Học có quỷ, học sinh trú tại học liêu nơm nớp lo sợ.

Lạc Khải hôm nay tâm tình rất tốt, nụ cười luôn treo trên khoé môi khiến gương mặt thiếu niên như ngọc càng thêm câu dẫn.

Khổng Thăng đang xem công văn cũng phải buông xuống đem nhi tử xinh đẹp ôm vào trong lòng, ôm thẳng lên giường, "Bảo bối, hôm nay tâm trạng tốt như vậy?"

"Phụ vương, con hả được giận rồi, cư nhiên lại không một ai phát hiện chuyện này có một nửa quan hệ nào với con. Người thấy con có giỏi không?" Lạc Khải đắc ý cười nói.

"Giỏi đấy. Không hổ là bảo bối của Bản vương." Khổng Thăng đặt nhi tử xuống giường, chầm chậm tháo thắt lưng y, không rõ ý tứ trầm giọng, "Nhưng ngươi hư quá, phải bị phạt." Nói rồi cúi xuống gặm lấy đôi môi xinh đẹp.

Lạc Khải rất thưởng thức mà hưởng thụ, tay đặt nhẹ lên eo Khổng Thăng, ôm chặt. Tư vị ngọt ngào từ khoé môi truyền đến, đầu lưỡi tham lam liếm láp, rồi dần quấn lấy nhau, không muốn tách rời.

Khổng Thăng thuần thục cởi y phục, bế bổng nhi tử lên, chậm rãi xâm nhập. Cảm giác đau đớn và khoái hoạt đồng loạt kéo đến dày vò thân thể thiếu niên. Lạc Khải cả người mềm rũ tựa vào vai phụ thân, đau đến rã rời.

Bốp bốp bốp

"Ưm..." Tiếng bàn tay chạm vào da thịt vang lên chát chúa, Lạc Khải giật mình, y đang nằm trên người phụ thân, phụ thân vẫn còn ở bên trong... thế mà vẫn có thể... đánh mông y.

Khổng Thăng tay dài chân dài, muốn làm gì, thật không chút khó khăn. Chỉ có nhi tử là đang khó chịu quằn quại, bên trong đau đớn, bên ngoài càng đau.

Khổng Thăng giơ tay liền mạnh bạo đánh xuống, bàn tay mạnh mẽ hữu lực, nhi tử trong lòng thân thể run rẩy từng hồi. Hắn đánh thì mạnh nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng xoa lưng bảo bối, âm thanh dịu dàng mềm mại, "Ngoan, đừng sợ, không đau."

Lạc Khải hai tay bấu chặt trên người Khổng Thăng, tại nơi xương quai xanh nhấp nhô của người cắn một cái, thuỷ châu long lanh lăn dài trên mặt, Phụ vương lừa người, rõ ràng là rất đau.

Khổng Thăng đương nhiên cảm nhận được, một tay ôm nhi tử trong lòng, một tay tiếp tục đánh xuống địa phương đã đỏ ửng lên kia, âm thanh mang theo tiếu ý, "Bảo bối hư quá, còn biết cắn người cơ."

"Ư..." Lạc Khải cắn đến nghiện, mặc dù bị đau vẫn không yếu thế, rướn người tại cổ phụ thân không nhân nhượng cắn một ngụm.

Khổng Thăng phì cười một tiếng, "Đúng là tiểu cẩu." Sau đó càn khôn xoay chuyển, đem nhi tử đặt lại bên dưới thân.

"A..." Lạc Khải bất ngờ nằm ngửa ra giường, mông vừa bị đánh đau va đập mạnh, đau đớn truyền đến não.

Khổng Thăng cúi đầu, nơi yết hầu di chuyển của nhi tử gặm lấy, dần dần di chuyển xuống, mang nhi tử gặm sạch.

Một đêm hoan lạc.

Hôm sau, Vương gia không lên triều, Tiểu Vương gia không đến lớp.

。。。

Tháng sáu là thời khắc giết người nhất trong năm, nóng đến bốc hỏa. Tâm tình đám học sinh trong thư viện cũng không thoải mái gì. Thái Học bào ba lớp kín đáo nghiêm trang cũng chỉ còn một lớp mỏng manh. Nếu Lâm Tiêu phu tử nhìn thấy, nhất định sẽ nhảy dựng lên mắng, "Không có lễ giáo, không ra thể thống gì, làm nhục tư văn,..." Nói chung vẫn là bị lôi ra giảng cho một tràng đạo lý. Rất may cho Thiên Thanh thư viện ngay từ ngày đầu tiên Lâm phu tử đã bị Lạc Khải chọc giận bỏ đi rồi, không bao giờ muốn bước vào cái thư trai này nửa bước.

Tuy nói vậy nhưng một đám thư sinh cổ hủ ở Thái Học Viện vẫn luôn tuân thủ quy tắc kín cổng cao tường, chỉ có nhóm võ sinh ở Thiên Thanh là tự do phóng đãng.

Giờ nghỉ buổi trưa hôm ấy Ân Phúc mang thật nhiều dưa hấu đến Thiên Thanh thư viện, nói Vương gia sai bảo chia cho mọi người cùng ăn chủ yếu là vì Khổng Thăng lo nhi tử hắn nóng bức.

Một đám thiếu niên chia dưa ăn đến vui vẻ thì Bạch Tử Kính từ ngoài đi vào. Bởi vì đang trong giờ nghỉ, học sinh nhìn thấy hắn cũng ngạc nhiên, Lạc Khải lấy một miếng dưa mới đưa đến, "Nghĩa phụ, mời dùng."

Bạch Tử Kính tự nhiên nhận lấy cắn một miếng, cảm khái dưa vừa ngọt vừa mát a.

"Phu tử, có chuyện gì sao ạ?" Tiêu Hoài Ninh bước lên hỏi, bình thường nếu không có việc Bạch Tử Kính cũng không đến giờ này.

"Ừm, có việc." Bạch Tử Kính gật đầu nói, "Có chỉ thị từ trong cung, tháng sau sứ thần Yến Quốc đến, mang theo một đội túc cầu thiếu niên, muốn thi đấu với Đại Vũ chúng ta. Hoàng thượng ra lệnh chuẩn bị, lựa chọn một đội hình túc cầu hai mươi người. Từ ngày hôm nay đi vào luyện tập, vì thế các ngươi tạm thời chỉ lo luyện tập túc cầu là được, những thứ khác đều tạm ngưng."

Đám thiếu niên nghe xong đều tròn mắt, lời này trọng điểm chính là, bọn họ từ bây giờ chỉ cần luyện võ không cần học văn nữa.

Túc cầu là một trò chơi của thiếu niên luyện võ, bọn họ phải dùng chân giữ một trái cầu mây, phối hợp đồng đội, cạnh tranh đối thủ, chỉ cần đưa được cầu mây vào khoảng không giữa hai cây cột của đối phương xem như ghi điểm, cùng lúc đó cũng phải ngăn chặn đối phương đưa cầu mây vào cột của mình.

Trò chơi này chủ yếu để người học võ rèn luyện đôi chân, các môn phái dạy võ hay thao luyện binh sĩ đều sẽ đem túc cầu vào luyện tập. Đương nhiên, lớp võ sinh Thái Học Viện thỉnh thoảng cũng sẽ chơi.

Nhóm Lạc Khải chơi rất giỏi, một phần là vì võ công bọn họ cao, một phần nữa là vì bọn họ hiểu ý đối phương. Túc cầu là trò chơi yêu cầu tính đồng đội cao, võ công cao nhưng cô lập cũng vô dụng, ngược lại khinh công không tốt cũng khó mà đứng vững.

"Bởi vì Thái Học vẫn còn hai lớp võ sinh lớn hơn các ngươi, nên mọi người bây giờ là cùng nhau luyện tập, nhưng năm ngày sau sẽ thi đấu một trận chọn ra đội hình chính thức." Bạch Tử Kính nói, sau đó nhìn sang Lạc Khải, âm trầm nhướng mi, "Mọi người đều được tham gia, ngoại trừ Tiểu Vương gia."

"Tại sao?" Không ngoài dự đoán của hắn, Lạc Khải bất mãn kêu lên.

"Đây là ý của Vương gia và Hoàng thượng, ngươi là Hoàng thân quốc thích, không thể tham gia." Bạch Tử Kính tiếc nuối nhìn nghĩa tử, hắn biết đứa nhỏ này thích chơi đùa cũng rất hiếu thắng, đấu túc cầu với Yến Quốc chuyện lớn như vậy mà không cho y tham gia thì chính là cực hình đối với y rồi, đứa nhỏ này khẳng định sẽ buồn bực cho coi.

"Không cho ngươi tham gia nhưng ngươi vẫn có thể luyện tập." Bạch Tử Kính lại an ủi thêm một câu.

"Khác nào cho nhìn mà không cho ăn?!" Lạc Khải lại bất mãn lần nữa.

Bằng hữu của y đều đồng cảm nhìn y, thiệt thòi cho ngươi rồi, Tiểu Vương gia.

。。。

"Phụ vương..."

"Phụ vương ~"

"Phụ vương!!!"

"Ngươi bám theo ta cũng vô dụng, quy tắc đã có từ lâu rồi." Khổng Thăng bất đắc dĩ nhìn nhi tử không ngừng vờn qua vờn lại bên người mình, mấy chục tiếng "Phụ vương" vẫn còn ong ong trong đầu hắn đây.

"Như vậy không công bằng! Con cũng muốn chơi!" Lạc Khải đập bàn một cái dữ dội, đến cả Khổng Thăng cũng giật mình, "Vì cái gì mọi người đều được chơi còn con thì không?"

"Bản vương lúc nhỏ cũng không được chơi mà." Khổng Thăng cố gắng để đồng cảm với con trai, nhưng thật ra hắn đã đi đánh giặc từ nhỏ, lúc đó căn bản không có thời gian chơi. Còn nhỏ hơn nữa... Tiên đế nhìn hắn rất không vừa mắt, hắn thật không dám tưởng tượng bản thân sẽ giống như Lạc Khải lượn qua lượn lại bên người Phụ hoàng hắn gọi một mấy tiếng sến súa thế này. Không bị đánh cũng bị nhốt lại.

"Con không giống người." Lạc Khải tỏ ra ghét bỏ, "Con cũng không phải Hoàng tộc gì."

"Ngươi là nhi tử của Bản vương, sao lại không phải?" Khổng Thăng cau mày nhìn Lạc Khải trước mặt, đứa nhỏ này hình như bị chiều đến kiêu căng rồi.

"Con mới không cần làm con của người nữa!" Lạc Khải giận dỗi kêu gào, "Cái này không được cái kia cũng không được, có gì hay chứ?!"

Khổng Thăng nghe thấy nháy mắt đen mặt, "Ngươi nói cái gì?"

Lạc Khải bây giờ mới nhìn tới sắc mặt phụ thân liền biết mình lỡ lời rồi, lập tức câm miệng, nhưng bản tính kiêu ngạo và bất mãn trong lòng khiến y càng không phục. Y còn nhỏ, còn ham vui, nhìn mấy người Mạc Mộc Đình ai cũng đều có cơ hội thể hiện còn mình thì không, y không cam tâm.

"Ngươi dám nói lại một lần nữa!" Khổng Thăng lần đầu tiên nổi giận với nhi tử như vậy, không cần làm con của hắn nữa? Không muốn làm nhi tử của hắn nữa? "Làm nhi tử của Bản vương ngươi thiệt thòi lắm đúng không?"

Lạc Khải bị mắng ủy khuất mím môi, đứng im không dám nói lời nào.

Khổng Thăng nhìn y một bộ dáng ương ngạnh bướng bỉnh, lửa giận không biết để đâu cho hết, hằn giọng từng chữ, "Ngươi muốn chơi túc cầu thôi đúng không? Chỉ cần Bản vương từ ngươi, ngươi liền có thể tự do chơi. Sau này cũng không cần gọi ta là Phụ vương nữa."

Lạc Khải lần này, bị doạ thật rồi. Nhìn Khổng Thăng tức giận rời khỏi phòng, thời khắc cánh cửa đóng sầm một tiếng, Lạc Khải vẫn còn cứng đờ người không nói được tiếng nào.

Trong lòng y dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có, giống như hoảng sợ lại giống như mất mát, mà cảm giác sợ hãi này lại có phần quen thuộc. Chính là ba năm trước, y mỗi ngày ở Đông Cung chờ đợi Nghĩa phụ đến thăm mình. Cũng chính là lúc y gây hoạ vừa được trả về Vương phủ, Khổng Thăng trách phạt nặng nề mà không thèm để tâm đến y. Tất cả những cảm giác này đều chỉ có một ý nghĩa, chính là Phụ vương... dường như không cần y nữa rồi.

Lạc Khải ngồi đờ đẫn nhìn về cánh cửa đang kép chặt, nhìn thấy một lúc, nhìn thật lâu, đến khi trời sập tối lúc nào cũng không hay biết.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng của Ân Phúc, "Tiểu Vương gia, nô tài đến dọn cơm tối."

Lạc Khải lúc này mới giống như sực tỉnh, xoa tâm mi đáp lời, "Vào đi."

Ân Phúc đẩy cửa đi vào, phía sau là vài nha hoàn bưng thức ăn bày ra bàn, Lạc Khải nhìn bàn ăn phát hiện, thiếu đi một cái bát, và một phần ăn.

Nha hoàn xong việc lập tức lui xuống, Ân Phúc tinh vi phát hiện sắc mặt Lạc Khải đã tối sầm lại.

"Tiểu Vương gia, ngài dùng thong thả, nô tài lui xuống trước."

"Phụ vương đâu?" Lạc Khải ngẩng đầu vội hỏi.

"Vương gia dặn ngài dùng cơm trước." Ân Phúc từ tốn đáp.

"Ta hỏi, Phụ vương đang ở đâu?" Lạc Khải cau mày hỏi lại.

Ân tổng quản nhịn không được thở dài, "Vương gia đang ở trong thư phòng cũ."

Lạc Khải ngẩn người, thư phòng cũ, là thư phòng trước kia Khổng Thăng vẫn thường dùng, sau khi có Trích Tinh Lâu, đã không đến đó nữa.

"Tiểu Vương gia, thứ cho nô tài nhiều lời. Ngài và Vương gia có phải đang cãi nhau không? Hôm nay nhìn cả hai người đều không được tự nhiên, hạ nhân trong phủ thở cũng không dám thở mạnh nữa là." Ân Phúc thở dài một tiếng lại thao thao bất tuyệt.

"Ngươi lui đi." Lạc Khải lên tiếng đuổi người đang lải nhải.

"Nô tài cáo lui." Ân Phúc chỉ đành hành lễ đi ra.

Lạc Khải trong lòng trống rỗng, trong đầu lại hỗn độn, y nhớ Phụ vương của y. Trời tối rồi, ba năm nay đều là Phụ vương ôm y ngủ, hôm nay một mình nằm trên cái giường rộng lớn, không cách nào chợp mắt được. Tiểu Vương gia không tiếng động rơi nước mắt.

Y biết sai rồi, những lời đó y không nên nói với Phụ vương, y sao có thể nói mình không cần làm nhi tử của người nữa. Y sao có thể chỉ vì một trận túc cầu mà ân đoạn nghĩa tuyệt với Phụ vương. Y là đứa nghịch tử bất hiếu, bây giờ nhớ Phụ vương rồi, cũng không dám đi tìm người.

"Vương gia." Ân Phúc hầu bên cạnh Khổng Thăng xem công văn bẩm tấu, "Cơm nước ba ngày nay Tiểu Vương gia đều chưa từng động đến, cũng không có ra khỏi Trích Tinh Lâu."

26/8/2021
=======================

Ui, hôm nay tui mới để ý, hôm qua đã là tròn một tháng phụ tử Vương gia ra mắt rồi. Không nhớ ăn mừng nên hôm nay bonus thêm một chương tặng mọi người. Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu thích và ủng hộ cho truyện của tui nhiều lắm nha!!!

🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net