Chương 6: Xa tận chân trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Thăng lại ngồi qua giường bảo nhi tử nằm qua chân mình rồi kéo quần đứa nhỏ xuống. Do hiệu quả của dược liệu, mông chỉ còn lại phiến hồng hồng. Khổng Thăng cũng phải cảm khái tài nghệ Thường Nguyệt Hạ quả nhiên phi phàm. Nghĩ rồi hắn rót một lọ dược ra tay, thoa thoa lên hai mông nhi tử.

Lạc Khải không có cảm giác nhiều, loại dược này không nóng không lạnh khiến y không biết là gì, quay đầu lại hỏi, "Phụ vương, đó là gì vậy?"

"Giúp ngươi đỡ đau một chút." Khổng Thăng trả lời qua loa. Lúc nãy Thường Nguyệt Hạ nói với hắn, dược này ở Đại Sâm rất ưa dùng, thoa lên rồi trong lúc đánh sẽ cảm giác được ba phần đau đớn bảy phần khoái lạc, nhưng chỉ có tác dụng nửa canh giờ, hết thời gian đau đớn sẽ trở lại mười phần, còn tuỳ vào thể chất người chịu đòn, có khi sẽ đau đớn gấp bội.

Bốp bốp bốp

Khổng Thăng thoa thuốc xong đã lập tức đánh đánh xuống, hắn không muốn lãng phí nửa canh giờ này.

Lạc Khải chỉ cảm giác nghĩa phụ đánh mình, nhưng cũng chẳng mấy đau đớn như hôm qua nữa, ngược lại hai mông vừa nóng vừa ngứa ngáy, khi bị đánh khiến y cảm giác dễ chịu. Nghĩ đến lời nghĩa phụ hỏi hôm qua, khi bị đánh có hứng thú không? Hình như đã có một chút rồi. Y phơi mông hưởng thụ từng bàn tay đánh xuống, giống như gãi trúng chỗ ngứa, lại có hơi đau đau, cảm giác rất đặt biệt.

Khổng Thăng cười thầm trong bụng, dáng vẻ nhi tử lúc này đáng yêu quá, khiến hắn chỉ muốn mang mông đứa nhỏ ra đánh nát. Lực đánh càng lúc càng mạnh, người ngoài nhìn vào cũng sẽ thấy đau thay đứa nhỏ này. Mặc dù Lạc Khải không cảm giác đau nhưng không có nghĩa mông không có phản ứng, hai phiến mông bị đánh trở lại màu đỏ bầm, thậm chí còn khủng khiếp hơn hôm qua.

Khổng Thăng xoa xoa một chút hai cái mông đã sưng to gấp bội, cảm xúc căng cứng nhất định đã chứa không ít máu bầm, bụng nghĩ lát nữa phải giúp đứa nhỏ nặn một chút. Lại cảm khái độ đàn hồi hai mông thật tốt, đánh rất đã tay.

"Phụ vương." Lạc Khải kéo kéo tay áo Khổng Thăng, "Con đau quá..."

Lạc Khải đột nhiên cảm thấy thật đau, như bị gậy gộc đánh vào, càng lúc đau càng dữ dội.

Khổng Thăng nghe y nhắc mới ý thức được, đánh lâu như vậy, đã hết nửa canh giờ rồi. Nhưng hắn vẫn chưa muốn ngưng, dục vọng càng lúc càng dâng trào, khoái cảm trong người hắn cũng tăng lên mấy phần, vì thế ôn nhu vuốt lưng nhi tử, "Chịu khó một chút, không lâu nữa."

"Ưm." Lạc Khải bị đau đớn làm cho khó chịu, hơi cong lưng, mông lại càng dâng lên cao khiêu gợi.

Khổng Thăng lại nhịn không được đánh xuống. Tiếng bốp bốp vang vọng cả căn phòng, kèm theo đó là tiếng khóc nấc vì đau của hài tử.

"Phụ Vương." Lạc Khải đau đớn vùng vẫy lật người lại ngay trên người Khổng Thăng, "Con đau quá, đừng đánh nữa mà..."

Khổng Thăng nhìn đứa nhỏ lại khóc đến đỏ cả mắt, trong lòng lại đau xót, ôm nhi tử vào lòng dỗ dành, "Được rồi, không đánh nữa, không đánh nữa."

Lạc Khải được phụ thân ôm rồi lại khóc nức nở, y thật sự đau lắm, đau muốn chết đi, lúc đầu rõ ràng không đau lắm, thế nhưng càng lúc đau càng dữ dội.

Lạc Khải đưa tay xoa mông, mông lúc sáng vừa lặn đi một chút giờ lại bị đánh sưng trở lại, y vì hai mông nhỏ vừa thương vừa xót.

Khổng Thăng dỗ nhi tử một lúc rồi đặt y xuống giường, "Mông bị tụ máu bầm rồi, ta giúp ngươi nặn một chút."

"Đừng!" Lạc Khải liều mạng bảo vệ mông, y lúc trước từng bị thương, cánh tay bị bầm, lúc nặn máu bầm thì đau đến chết đi.

"Ngoan, nghe lời." Khổng Thăng gỡ tay y ra, dịu giọng nói, "Phải nặn máu bầm mới nhanh tiêu sưng được, nếu không ngày mai người làm sao chịu tiếp?"

Lạc Khải nghe đến ngày mai liền sợ hãi rơi nước mắt, "Phụ vương..."

Khổng Thăng dùng lực đè mạnh một chút, cả cơ thể hài tử cũng run rẩy theo. Lạc Khải vừa quấy vừa nháo, vừa khóc vừa la. Đến khi nặn máu bầm xong thì cả hai phụ tử đều đẫm mồ hôi.

Lạc Khải mím môi muốn khóc, Khổng Thăng ân cần thoa thuốc rồi lau người cho y xong mới ôm nhi tử dỗ ngủ. Lạc Khải cả buổi tối hôm ấy đều nước mắt chảy dài, nằm trong lòng nghĩa phụ vừa khóc vừa mếu, mục đích chính là trận đòn ngày mai y chịu không nổi nữa đâu.

Khổng Thăng dỗ dành thật lâu, cuối cùng vừa thương vừa xót mà bất lực đồng ý, dời lại năm ngày sau. Hài tử mới chịu yên ổn ngủ.

. . .

"Hoàng đệ hôm nay tâm trạng không tốt sao?" Khổng Nghi đặt xuống một quân cờ nhẹ giọng hỏi Khổng Thăng, "Lạc Khải ở nhà cũng không ngoan à?"

"Không có a." Khổng Thăng nhìn chăm chăm bàn cờ đã sắp không còn chỗ đặt quân, hắn trầm tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nới hạ cờ, bàn cờ chớp mắt đã vơi hơn nửa, "Hài tử ở nhà vẫn rất nghe lời."

Khổng Nghi nhướng mày, nước cờ của Khổng Thăng quả nhiên tinh tường, có thể chuyển nguy thành an, chuyển bại thành thắng, không hổ là đại tướng trường cột của Đại Vũ.

"Xem như đệ lợi hại, nhi tử cũng thích ở với đệ hơn là với trẫm." Khổng Nghi vừa thu lại mấy quân cờ vừa nói.

"Lạc Khải từ nhỏ là do đệ nuôi lớn, tính tình của nó đệ hiểu rõ. Đứa nhỏ này khá cứng đầu cố chấp." Khổng Thăng mỉm cười đáp.

"Được rồi, nhi tử là của đệ, trẫm không giành với đệ." Khổng Nghi chán nản nói. Bộ dạng của Khổng Thăng rõ ràng là đắc ý ra mặt, có nhi tử thì hay lắm sao? Năm sau bảo Hoàng hậu sinh cho ta một đứa.

"Hoàng tẩu long thai vẫn ổn chứ?" Khổng Thăng hỏi thăm một chút, nghe nói lần trước Hoàng hậu bị Lạc Khải làm cho động thai.

"Đã không vấn đề gì nữa." Khổng Nghi lắc đầu nói, "Nhưng thái y bảo có thể lại là khuê nữ."

Khổng Thăng nhịn cười muốn khổ, Hoàng huynh này của hắn không biết đã có bao nhiêu khuê nữ rồi, hiện tại chỉ cần một đứa nhi tử vừa xuất thế khẳng định sẽ được lập Thái tử ngay lập tức.

"Khuê nữ cũng tốt." Khổng Thăng cười cười, "Ngoan ngoãn lại dịu dàng."

Khổng Nghi biết rõ tên này cười mình liền trừng hắn, "Đệ thì biết cái gì, có giỏi thì tìm một nữ nhân về tự mình sinh xem."

"Đệ đã có nhi tử rồi, cũng không cần phiền phức như vậy." Khổng Thăng xua tay đáp, "Phải rồi Hoàng huynh, việc sinh tự này, huynh có thời gian thì vẫn nên đi chùa bái phật cầu phước, may ra sẽ linh nghiệm đấy." Hắn chậc chậc hai tiếng, "Không chừng là do huynh nghiệp chướng quá nặng."

Khổng Nghi cắn răng tức giận, giơ tay nhéo má đệ đệ, "Nghiệp chướng của trẫm nặng bằng đệ sao? Đệ mới là người ở ngoài chiến trường chém giết không gớm tay."

Khổng Thăng che mặt nói, "Đệ chém giết còn không phải vì huynh sao? Tội nghiệt cả thảy đều tính cho huynh."

"Tiểu tử này, đệ..." Khổng Nghi tức giận chỉ hắn.

Khổng Thăng lập tức bỏ chạy, "Muộn rồi, đệ phải về nhà với nhi tử. Hoàng huynh cáo từ."

Nam An Vương bỏ đi rồi để lại Hoàng đế tức đến cắn răng cũng không làm gì được hắn.

. . .

"Phụ vương!"

Khổng Thăng vừa xuống kiệu còn chưa bước vào phủ đã thấy nhi tử đứng trên mái nhà gọi vọng xuống. Khổng Thăng nhíu mày nhìn lên, "Ngươi ở trên đó làm gì? Cẩn thận ngã."

"Người lên đây!" Lạc Khải gọi to.

Khổng Thăng phi thân nhảy đến bên cạnh nhi tử, vỗ đầu y, "Ngươi bị thương không nghỉ ngơi đàng hoàng leo lên đây làm gì?"

Lạc Khải xoa đầu bĩu môi, "Người ta ở trong nhà buồn chán mà."

"Buồn chán?" Khổng Thăng nhướng mày vỗ vỗ cái mông còn sưng của y, "Vậy có phải Bản vương nên đánh cho ngươi không xuống nổi giường mới hết buồn chán đúng không?"

"Phụ vương, đừng!" Lạc Khải vừa che mông vừa chỉ về phía xa, "Người nhìn xem, đó là cái gì?"

Khổng Thăng nhìn theo hướng y chỉ, là một toà lâu cao vút tận trời đang được xây dựng, hắn nhìn đến ngẩng ra một lúc mới nhớ đến, "Nơi đó hình như là Tiêu Diêu Lâu."

"Tiêu Diêu Lâu?" Lạc Khải tròn mắt hỏi.

"Ngươi không nhớ sao?" Khổng Thăng xoa tóc y, "Kinh thành đệ nhất lâu. Lúc nhỏ vẫn thường đưa ngươi đến đó ăn, năm nay xem ra lại xây lớn hơn."

"A!" Lạc Khải đột nhiên nhớ ra, "Là nơi có bán thịt cua thật ngon ấy."

Khổng Thăng cười cười, tay lại không yên phận cứ xoa chỗ này nắn chỗ kia Lạc Khải, đã xoa đến eo đứa nhỏ.

"Đúng vậy, lúc trước ngươi rất thích đến đó ăn cua. Khi nào nó xây dựng xong Bản vương mua một ít cho ngươi ăn."

"Được! Phụ vương người nhớ giữ lời." Lạc Khải tươi cười vui vẻ.

"Đương nhiên!" Khổng Thăng nhướng mày hỏi, "Còn bây giờ xuống dưới được chưa?" Hắn là đang lo mái nhà dốc đứa nhỏ này sẽ trượt chân ngã mất, một tay đã ôm thật chặt y trong lòng rồi.

Lạc Khải lưu luyến nhìn khung cảnh kinh thành một vòng nữa, hoàng thành Đại Vũ quốc vô cùng xa hoa, biệt trang biệt phủ rộng lớn vô số, nóc nhà Vương phủ, cũng không mấy cao.

"Nếu đứng ở tầng cao nhất của Tiêu Diêu Lâu ấy nhất định có thể nhìn được toàn cảnh kinh thành xinh đẹp nhất rồi." Lạc Khải có chút không vui nói. Tiêu Diêu Lâu cách Vương phủ không xa, nhưng y cả đời cũng không đến đó được.

"Đừng buồn nữa." Khổng Thăng ôm nhi tử trong lòng an ủi, chuyển chủ đề nói, "Buổi trưa ngươi đã ăn cơm chưa? Không đói bụng sao?"

Lạc Khải ngước mặt lên nhìn hắn, dẫu dẫu môi, "Có đói chút."

"Vậy đi ăn cơm thôi." Khổng Thăng cười cười ôm nhi tử nhảy khỏi nóc nhà.

. . .

"Ưm... Phụ vương... đừng đè nữa... đau chết mất!" Lạc Khải rên rĩ, Khổng Thăng lại đem cái mông sưng của y ra nhào nặn một hồi.

"Ngoan, đừng động, thêm một chút nữa mai sẽ hết sưng." Khổng Thăng vỗ lưng xoa dịu y một chút rồi lại tiếp tục mạnh tay đè nặn khiến hài tử la oai oái.

Mất gần nửa canh giờ thời gian, Lạc Khải nằm rũ rượi trên giường ánh mắt căm phẫn nhìn Khổng Thăng. Vị vương gia này có vẻ rất vui, khoé môi không hạ xuống được, ngắm nhìn gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của y, xoa xoa mái tóc nhi tử rồi nhẹ nhàng hôn lên thái dương y, không quên ghé tai thì thầm, "Bảo bối, dáng vẻ của ngươi lúc này thật sự rất câu dẫn ngươi có biết không?"

Lạc Khải không biết vì sao lại đỏ mặt, giận dỗi giơ chân đá vào chân Khổng Thăng một cái. Lực đạo không mạnh, chân liền bị người ta đè lại, nghĩa phụ y nở nụ cười thất đức, "Hư quá đi, phải bị phạt."

。。。

Ngày hôm sau Lạc Khải tỉnh dậy cả người ê ẩm, phía sau truyền đến một trận đau nhức khiến y nhíu mày, vừa xoay người muốn ngồi dậy thì va thẳng vào lòng người ta.

Khổng Thăng dụi mắt, "Dậy rồi sao?"

Lạc Khải xoa xoa thắt lưng có chút mỏi, "Người không lên triều sao?" Ngày thường hắn thức dậy bên cạnh đã trống trơn rồi, Nghĩa phụ tảo triều rất sớm.

Khổng Thăng mơ màng cười đến híp mắt, "Quần thần Đại Vũ triều sau đêm đại hôn sẽ được nghỉ ba ngày, ngươi biết vì sao không?"

"Vì sao?" Lạc Khải cũng mơ hồ hỏi lại.

"Hoàng huynh của ta lo lắng bọn họ dục cầu bất mãn nên cho thêm ít thời gian." Khổng Thăng cười nói.

Lạc Khải phút chốc đỏ mặt, chui tọt vào trong chăn. Khổng Thăng bất cười ha há kéo y ra, "Đừng trốn, Bản vương cũng không muốn bất mãn."

"Người biến thái à?" Lạc Khải chăn trùm kín đầu. Đêm qua Nghĩa phụ rất không an phận không những đánh y mấy cái còn thăm dò nơi nhạy cảm của y. Mặc dù cảm giác rất quái lạ, nhưng lại đau đớn khó chịu, cùng xấu hổ.

"Đứa nhỏ này." Khổng Thăng lật chăn tìm nhi tử, "Dám nói Bản vương như thế? Càng lúc càng hư hỏng, không thể không phạt ngươi."

Khổng Thăng lôi y ra được rồi lại kéo quần y xuống, nhìn trái đào bầm dập đến đáng thương của nhi tử nhà mình trong lòng xót xa, đứa nhỏ mày đã là ngày thứ tư mông không được lành lặn rồi, có chút không nỡ. Lạc Khải nghĩ nghĩa phụ lại muốn đánh y, liền cắn răng nhắm mắt chịu đựng, nhưng đổi lại Khổng Thăng chỉ thoa cho y chút dược tiêu sưng và giảm đau, nước thuốc chạm vào da thịt có cảm giác mát lạnh thoải mái, Lạc Khải rất hưởng thụ cảm giác này.

4/8/2021
==================

"......................."

Tác giả hôm nay không có gì muốn nói, chỉ muốn xin ngôi sao nhỏ ⭐️ ⭐️ ⭐️ Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net