Chương 14: Chung Tú Linh xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy một cô nương nhỏ nhắn, tầm mười bảy mười tám tuổi, bộ đồ mặc trên người so với những cô nương nhà nông có thể nói là tốt hơn một chút, khá xinh đẹp, chỉ là phần đuôi mắt có hơi nhếch lên một chút, khiến người nhìn cảm thấy có chút cay nghiệt. Ánh mắt của nàng ta nhìn Vệ Tông Hi khiến Thi Lạc có chút không thoải mái.

Thi Lạc thu nạp kí ức của nguyên chủ đều là từng mảng kí ức chứ không liền mạch, vả lại còn là bị động. Chẳng hạn như lúc này, nếu vị trước mặt này không xuất hiện, thì trong kí ức nàng chắc chắn sẽ không có người này, nhưng hiện tại nàng đã nhớ lại rồi.

Chung Tú Linh, nhà ở ngõ bên cạnh, cách nhà Thi Lạc khoảng năm sáu hộ gia đình.

Chung Tú Linh năm mười bốn tuổi đã từng định hôn với một hộ gia đình, nhưng chưa qua cửa thì vị hôn phu đã bị bệnh mà chết. Năm trước cũng định hôn một lần nữa, nhưng vị hôn phu ở ngoài buôn bán lại bị thổ phỉ giết, chết luôn bên ngoài.

Người trong thôn đều nói Chung Tú Linh khắc phu, nhà khá giả chắc chắn sẽ không chịu cưới nàng, nhà có điều kiện thấp hơn thì nàng ta lại không vừa ý, nên cứ ở vậy đến bây giờ.

Sau này khi Thi Lạc và Vệ Tông Hi tới, một tiểu cô nương mới biết yêu, mặc kệ Vệ Tông Hi có tàn phế hay không, hắn lại có một vẻ ngoài đẹp, cộng với danh tiếng của Thi Lạc.......

Chung Tú Linh ném ánh mắt lên trên người Vệ Tông Hi, cảm thấy Vệ Tông Hi thật anh tuấn. Mặc dù tàn phế, nhưng cũng có thể xem xét được. Cha của Chung Tú Linh có mở một quán mỳ nhỏ trên đường, đôi vợ chồng già cũng chỉ có một khuê nữ là Chung Tú Linh, dù có nhiều tiền hay không cũng đều rất yêu chiều nàng. Nếu đã không thể gả đi được thì tuyển một người về ở rể cũng không phải là không có khả năng. Nhưng với Vệ Tông Hi, hai ông bà không vừa ý, một người tàn phế không người thân, trên người không có tài sản gì lại muốn ông bà gả khuê nữ cho? Có nằm mơ cũng không được......

Nhưng Chung Tú Linh lại vô cùng si mê Vệ Tông Hi, chỉ thích vẻ ngoài của hắn, hai ông bà không làm gì được, Chung Tú Linh còn làm loạn lên vô số lần với cha.

Dòng kí ức này tuôn ra như nước chảy, Thi Lạc lập tức nhớ lại rồi. Trước kia mối quan hệ của Vệ Tông Hi và nguyên chủ kém như vậy cũng một phần do Chung Tú Linh nhúng tay vào, sau này còn giới thiệu tú tài cho Thi Lạc, nói người tú tài này mới hợp với nàng. Nguyên chủ là một người ngu ngốc, liền nghe lời ngay, thậm chí còn vô cùng thích tên tú tài, do đó mới gào khóc đòi gả cho hắn, đợi tú tài đạt được công danh rồi, nguyên chủ sẽ làn phu nhân của quan.

Lúc trước nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay của Vệ Tông Hi, bây giờ Thi Lạc cũng nhớ lại. Là năm đó, Chung Tú Linh đến đây giúp đỡ việc nhà, đun một nồi nước sôi, bảo nguyên chủ đẩy Vệ Tông Hi tới, khi vừa tiến vào cửa, Chung Tú Linh ngáng chân nguyên chủ, nguyên chủ không đứng vững, chủ ý của Chung Tú Linh là muốn bỏng chết Thi Lạc, như vậy Vệ Tông Hi sẽ bỏ nàng. Không ngờ rằng Vệ Tông Hi thấy nguyên chủ sắp ngã liền đưa tay đỡ nàng. Một nồi nước, một nửa đều đổ vào tay Vệ Tông Hi.

Đương nhiên, những sự việc tương tự vẫn còn rất nhiều.

Thi Lạc nhíu mày, vô thức nhìn xuống cánh tay Vệ Tông Hi, lại quay đầu nhìn về phía Chung Tú Linh, ánh mắt lạnh buốt sắc nhọn.

Chung Tú Linh giật mình, sao đứa ngốc này hôm nay lại nhìn mình như vậy?

Nàng ta có chút chột dạ, lập tức cười: "Thi Lạc muội muội, sao vậy? Trên mặt ta có gì sao?"

Trong lòng Thị Lạc cười lạnh, nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đơn thuần này, ai không biết lại tưởng là một tiểu thư nhã nhặn của phú gia nào đó. Hóa ra lại là đóa bạch liên hoa có độc.

Thi Lạc thậm chí còn cảm thấy Chung Tú Linh này thật sự có thiên phú, nếu không một tiểu cô nương nhỏ bé, sao có thể có tâm tư ác độc như vậy, còn giả trang tốt như vậy nữa.....

Vô tội?

Thi Lạc mỉm cười, thu liễm lại sắc mặt: "Chung tỷ tỷ, tỷ đem thứ gì đến vậy?"

Chung Tú Linh thấy nàng khôi phục lại vẻ hòa nhã với nàng ta như trước kia trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên vẫn là đứa ngốc.

Trong giỏ của Chung Tú Linh không hề có đồ gì cho Thi Lạc, nàng ta đi thẳng về phía Vệ Tông Hi ngồi xuống, nhìn thấy đống xương gà trên bàn, lập tức ngạc nhiên: "Hôm nay muội cũng hầm gà sao?"


Lời của Vưn: hí hí cuối cùng tiểu tam cũng xuất hiện, cùng chào đón màn dạy dỗ đậm chất "zang hồ" của Lạc đại ca nào ><. Nhớ để lại bình luận và vote cho pé Vưn chăm chỉ nhaaaaa :'>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net