Chương 25: Kiếp Trước Ngươi Là Bóng Bay Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng chưởng quỹ vừa thấy Châu Tư Ý đến liền thả lỏng hơn: "Thiếu gia, chính là hắn."

Vốn dĩ Châu Tư Ý định giải quyết ôn hòa chuyện này, nhưng nhìn thấy Thi Lạc tại đây, sắc mặt hắn không được tốt nói: "Nói với hắn, những món này tuy chúng ta không làm được, nhưng nếu hắn muốn phá hoại, Thiên Hương Lâu chúng ta sẽ không bỏ qua."

Bạch Tu Viễn liếc nhìn Châu Tư Ý: "Ngươi làm như vậy chẳng khác gì tự ép bản thân vào đường cùng, nhỡ đâu nàng biết làm....."

-"Chỉ với nàng ta?"- Châu Tư Ý cười trào phúng: "Đúng là ta đã xem thường nàng ta quá."

Châu Tư Ý cười lạnh: "Ta đoán, do nàng và Vệ tiểu Vương gia không sống được cuộc sống khổ cực, nên mới muốn đến đây ôm lấy chân ta."

Bạch Tu Viễn suy nghĩ, với tính cách của tam tiểu thư Thi Lạc, việc như vậy chắc chắn sẽ dám làm ra, chẳng phải mấy hôm trước nàng còn phải bán cả trâm hay sao?

Nhưng cũng có khả năng là không phải, hắn không quản được những việc này, hắn chỉ muốn đến xem kịch hay thôi.

Tiểu nhị chạy đến truyền lại lời nói của Châu Tư Ý, vẫn nghĩ như vậy có thể dọa được Thi Lạc.

Không nghĩ đến Thi Lạc lại bật cười: "Nếu đã không làm được thì phá bỏ bảng hiệu đi, nói những lời đe dọa này làm gì?"

Khiêu khích!

Sắc mặt Châu Tư Ý càng trầm xuống nhìn Thi Lạc, nói với Đồng chưởng quỹ: "Để hắn làm, nếu không làm được thì đưa đến quan phủ."

Bạch Tu Viễn không nói gì, nhưng hắn cảm thấy Châu Tư Ý có chút hơi quá rồi.

-"Vệ tiểu Vương gia kia là người không thể thiếu đó."

Châu Tư Ý nói: "Là do nàng ta tự tìm đường chết, ta không quản được."

Bạch Tu Viễn lại im lặng.

Tiểu nhị truyền lại lời cho Thi Lạc.

Thi Lạc cười lạnh, nàng vừa rồi đã chú ý đến phương hướng mà tiểu nhị đi đến, biết rõ Đồng chưởng quỹ ở nhã phòng lầu hai, vốn dĩ nàng định bàn đến chuyện hợp tác. Nếu đối phương đã không chừa lại mặt mũi như vậy, nàng cũng không khách khí nữa. Dù sao nàng và Vệ Tông Hi cũng đã thảm hại như vậy rồi, Hoàng đế luôn muốn giết hai người, còn phải sợ cái Thiên Hương Lâu cỏn con này sao?"

So với chết đói, Thiên Hương Lâu thật sự không tính là gì.

Vả lại, với thân phận của hai người, Hoàng đế còn không hạ lệnh xử tử, còn ai dám đồn đoán linh tinh?

Thi Lạc đứng dậy đối diện với nhã phòng ở lầu hai nói: "Nghe nói Thiên Hương Lâu là tửu lâu lớn, ở cả Đại Chu này đều có cửa hàng nhỏ trực thuộc. Vốn nghĩ rằng ông chủ đã có thể làm ăn lớn như vậy chắc chắn sẽ có tấm lòng nhân ái, không ngờ cũng chỉ tầm thường như vậy, trước cửa treo bốn tấm bảng hiệu, không làm được món ăn lại muốn đưa khách đến quan phủ."

Những người xung quanh tuy không rõ chuyện gì, nhưng nghe Thi Lạc nói vậy đều đồng loạt nhìn lên lầu hai, hơn nữa mọi người cảm thấy Thi Lạc nói rất đúng.

Nếu đã treo bốn tấm bảng thì phải chuẩn bị sẵn phương pháp để ứng chiến với người khác, ngươi không làm ra được món gì liền muốn đem người vào quan phủ, làm gì có đạo lí như vậy.

Châu Tư Ý ở lầu hai tức đến trắng bệch mặt, hắn cười lạnh, bước ra từ nhã phòng cùng Thi Lạc mặt đối mặt.

Thi Lạc không nghĩ rằng chủ quán lại là một nam nhân anh tuấn đến như vậy, có chút sững lại.

Phản ứng này của Thi Lạc trong mắt Châu Tư Ý giống như nàng đang cố ý bày ra thủ đoạn, muốn thu hút sự chú ý của hắn, dù sao nữ nhân này cũng chỉ đến như vậy thôi.

-"Vị tiểu ca trên lầu, nếu ngươi là chủ quán thì hãy xuống đây nói chuyện, đứng cao như vậy là không để những khách nhân như chúng ta vào mắt sao?"

Thi Lạc lại nói to một câu. Vô cùng khiêu khích.

Châu Tư Ý thề hôm nay sẽ dạy cho ả một bài học đắt giá, một nữ nhân không biết trời cao đất dày, không tuân theo đạo đức phụ nữ như vậy thì phải nhốt chuồng thả sông.

Hắn từ trên lầu đi xuống, đến bên cạnh Thi Lạc.

Thi Lạc cười nói: "Những món này rốt cuộc có thể làm hay không?"

Châu Tư Ý thấy nàng cười càng cảm thấy chán ghét, nữ nhân này chắc chắn đang chế diễu hắn.

-"Mở quán làm ăn đã không sợ người đến làm loạn, nếu vị....tiểu ca này đã gọi món, Thiên Hương Lâu ta năng lực không hơn người nên không làm được, nhưng...."

Ánh mắt hắn sắc xảo nhìn Thi Lạc: " Nếu vị tiểu ca này chỉ đang tùy hứng nói vài tên món không có thật, quán chúng ta liền phải phá bảng hiệu, như vậy quả thực quá giống trò đùa trẻ con rồi."

Cái Thi Lạc cần chính là điều này.

-"Nếu đã gọi món, thì ta chắc chắn từng ăn qua, không chỉ từng ăn, với phương pháp làm ra ta cũng biết đôi chút."

Nàng nói xong liền quay ra nói với mọi người: "Các vị, để chứng minh ta không phải kẻ lừa đảo đến phá hoại danh tiếng của vị chủ quán này, bây giờ ta sẽ làm một món, nếu thực sự làm được ra thì mời Thiên Hương Lâu hãy dám nhận lỗi và phá tan bảng hiệu đi."

Mọi người gật đầu tầng tầng lớp lớp.

Châu Tư Ý nhìn chăm chăm nàng hận không thể đào hố trên người nàng vậy.

Thi Lạc vô cùng không thích tính cách này của Châu Tư Ý, sự việc lớn đến như vậy, còn không phải do hắn không biết xử lí sao? Còn nhìn nàng như vậy, quả thật là quá hẹp hòi rồi.

Nàng cũng trừng mắt lại nhìn hắn, trong lòng nghĩ lát nữa sẽ có thời gian cho ngươi tức, bây giờ đã tức giận thành như vậy, kiếp trước ngươi là bóng bay sao(*)?

(*): tức giận trong tiếng Trung là: 气, còn bóng bay là: 气球

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net