Chương 27: Tháo Bảng Hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Thanh toán."

Thi Lạc nói với tiểu nhị: "Ta đã mượn dùng phòng bếp của tiệm, còn dùng cả nguyên liệu ở đây, nửa lượng bạc này không cần thối lại. Còn tấm bảng hiệu....."

Thi Lạc cười: "Dù sao làm người cũng phải biết khoan dung, tuy Thiên Hương Lâu đã ức hiếp khách nhưng ta cũng không thể không biết phép tắc được, nên bỏ qua đi."

Nói xong nàng xách hộp đồ ăn đi ra cửa.

Châu Tư Ý siết chặt bàn tay, khuôn mặt xám xịt, nhìn theo phương hướng Thi Lạc rời đi.

Nàng nói muốn bỏ qua? Như vậy còn quá đáng hơn cả phá bảng hiệu, nàng đang tự dẫm nát thể diện của hắn trên mặt đất thì có.

Đồng chưởng quỹ cũng thử một miếng, cảm thấy không tệ. Hơn nữa vừa rồi vị tiểu ca này còn nhắc đến vài món khác nữa, bọn họ đều chưa từng nghe qua. Nếu có thể giữ tiểu ca lại đây để mua lại công thức nấu ăn thì Thiên Hương Lâu chắc chắn sẽ đứng đầu toàn quốc.

-"Công tử, không giữ lại vị tiểu ca này sao?"

Châu Tư Ý cười lạnh: "Không cần!". Hắn không tin rằng nếu không có Thi Lạc, Thiên Hương Lâu sẽ phải đóng cửa.

-"Bảng hiệu thì tính sao?"- Đồng chưởng quỹ hỏi.

Châu Tư Ý hừ lạnh: "Còn không mau đi tháo xuống, không làm ra món còn treo bảng hiệu gì chứ?"

.......

Thi Lạc ra khỏi cửa. Vốn dĩ nàng định bán lại công thức nấu ăn cho Thiên Hương Lâu, nhưng tại vì người chủ quán trẻ tuổi kia khiến người khác không vui vẻ nổi. Loại người hẹp hòi như vậy, hợp tác với hắn chắc chắn sẽ không có điều gì tốt lành. Sau này chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, vả lại Thi Lạc cảm thấy người này có địch ý với nàng, nhưng như vậy cũng rất bình thường, nàng đã đến đó làm loạn, người ta không có địch ý mới lạ.

Nhưng may là trong thôn không phải chỉ có một tửu lâu là Thiên Hương Lâu. Hơn nữa nếu thực sự không có tửu lâu mua công thức của nàng, cùng lắm là nàng sẽ chịu khổ một chút để tự mình làm ăn, như vậy cũng đủ cho cuộc sống của nàng và  Vệ Tông Hi

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thi Lạc cũng tốt hơn rồi.

-"Vị cô nương này xin hãy dừng bước."

Đột nhiên có một âm thanh cắt ngang.

Thi Lạc quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng phía sau nàng.

Thi Lạc nghi hoặc quay lại nhìn, xung quanh không có ai, tiếng "cô nương" này là đang gọi nàng sao?

Thi Lạc bị nhìn thấu nhưng cũng không tỏ ra ngượng ngùng, cười nói: "Đại thúc, ông tìm ta có việc sao?"

Người đàn ông trung niên cười đáp: "Kẻ nhỏ bé này họ Khương, là chủ của Tụ Tiên Lâu."

Khóe miệng của Thi Lạc nở ra nụ cười, tự nhiên hiểu ra ý tứ của người kia.

-"Chủ quán Khương muốn mua phần đồ ăn này sao?"- Thi Lạc giơ hộp đồ ăn trong tay lên.

Chủ quán Khương gật đầu: "Mười lượng bạc, trước tiên ta muốn mua lại phần đồ ăn này, nhân tiện muốn mời cô nương đến quán trà phía trước, không biết cô nương có thể nể mặt ta mà đồng ý không?"

-"Đương nhiên!"

Chủ quán Khương nở nụ cười, ông rất muốn giao thiệp với những người thông minh. Hôm nay Thi Lạc đến Thiên Hương Lâu làm cái gì, nếu ông mà không hiểu thì chính là tên ngốc rồi.

Tiếc là Thiên Hương Lâu ngu ngốc, không biết lượng sức người khác.

Hai người đi đến quán trà gần đó, tìm một vị trí trang nhã ngồi xuống.

Thi Lạc đưa hộp đồ đến cho chủ quán Khương, ông ăn vài miếng cảm thấy rất vừa ý, sợi mì dai ngon, tuy gia vị đơn giản nhưng kết hợp với sợi mì lại vô cùng ngon miệng.

Chủ quán Khương chớp chớp mắt.

Thi Lạc cười nói: "Món mì trộn này giá thành của nguyên liệu làm ra chỉ có giá vài đồng.Món đồ này ăn ngon nhất vào mùa hạ, lại có nguyên liệu tại chỗ, hơn nữa...."

Thi Lạc cười giảo hoạt: "Hôm nay nó cũng được tính là có tiếng tăm rồi, nhất định có rất nhiều người muốn biết món ăn khiến Thiên Hương Lâu phải phá bảng hiệu là gì, chủ quán Khương có cảm thấy món ăn này đột nhiên rất đáng giá không?"

Chủ quán Khương cười đáp: "Chỉ có như thế này thì vẫn chưa đủ, dù sao cũng chỉ là một món bình dân, không thể so với những món cao cấp."

Thi Lạc nói: "Chủ quán Khương biết tại sao Tụ Tiên Lâu không bằng Thiên Hương Lâu không?"

Nàng đã nghe ngóng tất cả các tửu lâu trong thôn, lớn nhất là Thiên Hương Lâu và Tụ Tiên Lâu, không giống với Thiên Hương Lâu, Tụ Tiên Lâu vắng lặng hơn rất nhiều.

Chủ quán Khương nói: "Là vì Thiên Hương Lâu có vị đầu bếp cao tay Vương Trùng Cửu, các quán nhỏ của họ cũng đều có đồ đệ của Vương Trùng Cửu."

Thi Lạc lắc đầu: "Đúng, nhưng không phải tất cả."

Chủ quán Khương nhìn Thi Lạc, một đứa nhỏ mười mấy tuổi, lời nàng nói ra có cảm giác trưởng thành không phù hợp với tuổi. Đặc biệt khi nàng nói chuyện rất tự tin, khiến người khác vô thức mà muốn nghe.

-"Ta rất muốn nghe chi tiết."- Chủ quán Khương rót cho Thi Lạc một chén trà.

Thi Lạc uống một ngụm mới chậm rãi mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net