Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người ăn hết mười năm cái bánh bao, bốn bát cháo, tổng cộng là hết ba mươi tư đồng, Thái Đại nương như cảm thấy tiếc thứ gì đó, cứ luôn thở dài.


Khi Thi Lạc nhắc bà ăn đi, bà mới không nói gì nữa.

Thi Lạc đã ăn ở nhà rồi nên bây giờ chỉ ăn một bát cháo, còn lại đều đưa hết cho Lưu Đại Trụ. 

Đúng với suy nghĩ của nàng, lượng đồ mà Đại Trụ ăn tỷ lệ thuận với hình dáng cơ thể hắn.

Sau khi mấy người ăn xong ngon lành, Thi Lạc mới lấy tờ giấy trong áo ra, loại giấy này vô cùng đắt, đương nhiên Thi Lạc cũng không ngốc đến mức phải mua loại giấy này, đây là giấy mà hôm qua viết công thức cho chủ quán Khương còn thừa lại.

Nàng phác họa đơn giản chiếc ghế lăn rồi đưa cho thợ mộc Lý.

Thợ mộc Lý nhìn qua một lát liền ra hiệu có thể làm được.

Thi Lạc mỉm cười: "Ta còn muốn thêm một vài thứ."

Vốn dĩ Thi Lạc định vẽ luôn ra, nhưng khả năng vẽ của nàng có hạn, nên nàng đành từ bỏ, chuyển sang miêu tả bằng lời.

Thợ mộc Lý không nói nhiều, chỉ gật đầu cho nàng tiếp tục nói.

Thi Lạc nói hết yêu cầu của mình rồi hỏi: "Có thể làm được không?"

Thợ mộc Lý nhếch mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy yêu cầu như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn Thi Lạc, nàng có khuôn mặt trắng ngần, tú lệ, mái tóc đen dài, ăn mặc cũng không tệ, nàng trông có vẻ khác với những cô nương trong thôn, giống như một tiểu thư trong kinh thành hơn. Vì hắn ngồi gần nàng nên có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng.

Mặt thợ mộc Lý bất chợt đỏ lên, may mà làn da hắn ngăm đen nên không nhìn được ra.

-"Có thể." Hắn nói xong lại bổ sung: "Cha ta có thể làm. Nhưng phải cần chút thời gian."

Thi Lạc cười: "Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn Lý Đại ca."

Thợ mộc Lý gật đầu, hắn thấy nàng cười lên rất đẹp, đột nhiên lại cảm thấy như vậy mới gọi là nữ nhân. Nếu hắn có thể cưới được một người như nàng, hắn nhất định sẽ rất yêu thương nàng, sẽ không để nàng phải làm bất cứ việc gì.

-"Thứ này dành cho ai dùng?"- Thợ mộc Lý lại hỏi.

Dù sao hắn cũng biết được Thi Lạc làm thứ này chắc hẳn để cho người có đôi chân không hoàn hảo dùng.

-"Một người thân của ta."- Thi Lạc gõ xuống bàn, nàng không muốn người ngoài biết chuyện gia đình mình.

Thợ mộc Lý cũng không hỏi thêm gì.

-"Khi nào có thể làm xong?"- Đây là điều Thi Lạc quan tâm nhất, dù gì Vệ Tông Hi cũng rất nặng, nếu phải cõng hắn thêm vài ngày nữa, eo nàng sẽ gãy mất. 

Thợ mộc Lý suy nghĩ một lát rồi đáp: "Khoảng nửa tháng."

Thi Lạc gật đầu, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của nàng là được, nửa tháng cũng là rất nhanh rồi.

Ăn xong, Thi Lạc cọc trước một trăm đồng. Hôm nay Thái Đại nương phải đi thăm con trai đang làm việc trong kinh thành, nên sau khi tạm biệt Thi Lạc liền rời đi. 

Thi Lạc lại mua thêm vài thứ, bọc thành vài túi nhỏ, sau đó liền đi đến quán y phục hôm qua.

Chủ quán vừa nhìn thấy nàng đã rất nhiệt tình hỏi muốn mua thứ gì.

Thi Lạc nói ra kích cỡ của giày, rất nhanh chủ quán đã lấy ra một đôi. Thi Lạc ngắm nghía, đây là một đôi ngoa tử (*Ngoa tử: giày có phần cổ cao như ủng), chế tác cũng rất đẹp. Nhưng Vệ Tông Hi không thể bước đi được, mua ngoa tử cũng không có tác dụng gì.

-"Còn loại khác không?"- Nàng hỏi.

Chủ quán gật đầu, lấy ra hai đôi giày vải ở bên cạnh, đều được chế tác thủ công.

-"Những đôi này đều là của người dân quanh đây chế tác. Không đáng giá bao nhiêu, nếu cô nương muốn mua, chỉ cần hai mươi đồng là đủ rồi."

Thi Lạc quan sát, đúng là chế tác không tệ. Nếu ở hiện đại, đồ thủ công như thế này tốn không ít tiền mới mua được, bây giờ lại chỉ có giá hai mươi đồng...

Nàng rất vui vẻ thanh toán, rồi cầm lấy giày đang định rời đi.

Đội nhiên nhớ ra gì đó nàng mới hỏi: "Có giày đế thấp không?"

Chủ quán ngạc nhiên: "Giày đế thấp?" 

Chưa từng nghe thấy ai mua giày lại muốn mua loại đế thấp. 

Nhưng rất nhanh ông định thần lại: "Cô nương muốn đặt làm phải không?"

Thi Lạc miêu tả ra yêu cầu, chủ quán sững lại vài giây: "Dép lê?"


Thi Lạc gật đầu: "Chính là loại đi trong nhà, đêm muốn dậy đều có thể đi, rất thuận tiện."

Chủ quán nheo mắt, cảm thấy suy nghĩ của Thi Lạc không tồi, ngay lập tức gọi chủ quán của quán giày bên cạnh sang.

Chủ quán là một phụ nữ gọi là Hỉ Nương hơn bốn mươi tuổi, nhìn là biết rất sắc sảo, vừa nghe qua suy nghĩ của Thi Lạc liền lắc đầu: "Người nghèo không thể dùng được, bọn họ phải làm việc cả ngày nên không thuận tiện, cũng không có ai nhàn nhã ở nhà. Còn người nhà quyền quý à..."

Hỉ Nương do dự một chút rồi nói: "Nếu để lộ chân ra, nhỡ bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm."

Bà nói rất khéo léo.

Lúc này Thi Lạc mới ý thức được rằng bản thân đã quên không suy nghĩ đến yếu tố thời đại này.

Nàng cười gượng: "Là do ta chưa nghĩ thấu đáo."

Hỉ Nương lắc đầu: "Không sao, ngươi thật có ý tưởng." 

Thi Lạc lại cảm thấy bà rất biết nịnh người. 

Hỉ Nương lấy từ quán bên cạnh đến hai đôi giày đế thấp đưa cho nàng: "Coi như ta tặng ngươi."

Thi Lạc nhận lấy cười hì hì cảm ơn.

Nàng vừa bước ra ngoài, một người khác cũng vừa tiến vào.

Hỉ Nương và chủ quán Liêu nhìn thấy chủ nhân tiến vào liền cười vui vẻ tiếp đón. 

Bạch Tu Viễn hỏi: "Nữ nhân vừa rồi đến đây mua giày?"

Chủ quán Liêu gật đầu, còn nói hết những ý tưởng của Thi Lạc ra.

-"Ý tưởng rất tốt, huống hồ nếu là buổi tối đi thì sẽ có một số người muốn mua."

Hỉ Nương gật đầu: "Ta sẽ cho người dùng ít gấm thừa làm thử vài đôi xem có thể bán được không."

Bạch Tu Viễn gật đầu, Tam tiểu thư Thi gia này, đúng là ngày càng thú vị rồi.

Hắn vừa từ chỗ Châu Tư Ý đến, từ sáng sớm Châu Tư Ý đã tức giận đập vỡ hai chiếc cốc rồi. Nguyên nhân là vì Tụ Tiên Lâu đối diện không chỉ có món mì trộn khiến hắn phải phá bảng hiệu hôm qua, mà còn có thêm vài món mới, vừa rẻ lại vô cùng ngon.

Từ buổi sáng sớm, ngoài cửa Tụ Tiên Lâu đã đông như trẩy hội, không chỉ chật ních người, số người đặt đồ trước cũng không ít, khiến Thiên Hương Lâu không có bóng người.

Châu Tư Ý tức giận, nói muốn cho Thi Lạc một bài học.

Bạch Tu Viễn không muốn thấy hắn tức giận. Theo suy nghĩ của Bạch Tu Viễn, sự việc hôm qua là do Châu Tư Ý không biết cách giải quyết, Thi Lạc vốn dĩ muốn hợp tác cùng họ, vậy mà hắn lại đắc tội khiến nàng rời đi, người ta bán lại công thức cho Tụ Tiên Lâu như vậy cũng không có gì sai cả.

Hơn nữa Bạch Tu Viễn cũng không muốn dính đạn nên mới quay về đây, không ngờ lại gặp Thi Lạc, nhìn bộ dạng của nàng không biết Châu Tư Ý có tức phát điên lên không.

Tâm trạng Bạch Tu Viễn rất tốt, tuy Châu Tư Ý là bằng hữu lâu năm của hắn nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh. Mấy năm này Bạch gia hắn luôn bị Châu gia chèn ép, mọi người trong nhà sớm đã bất mãn rồi.

Chỉ là không ngờ Tụ Tiên Lâu đã ra tay nhanh như vậy?

Bạch Tu Viễn vui vẻ nhìn bọn họ cấu xé nhau, đến lúc nào đó bản thân sẽ là ngư ông đắc lợi.

Nghĩ đến đây hắn liền mỉm cười, chủ quán Liêu và Hỉ Nương vẻ mặt khó hiểu, không biết hắn cười điều gì.

-"Cô nương vừa nãy đi đâu rồi?"- Bạch Tu Viễn hỏi.

Chủ quán Liêu đáp: "Nghe nói muốn đi mua vải."

Chủ quán Liêu nói xong, Bạch Tu Viễn đã đi ra ngoài rồi.

Chủ quán Liêu vuốt râu: "Công tử như vậy là ý gì?" 

Hỉ Nương cười nói: "Còn có ý gì chứ? Đương nhiên là nhìn trúng cô nương kia rồi."

Chủ quán Liêu lắc đầu: "Cô nương kia có người trong lòng rồi."

Hỉ Nương lúc này mới nhớ ra, Thi Lạc vừa mua giày của nam nhân.

-"Hôm qua cũng mua ba bộ y phục, đều là của nam nhân trẻ tuổi."

Hỉ Nương nhìn chủ quán Liêu: "Công tử chắc cũng đi mua vải rồi nhỉ?"

-"Không sai, đi mua vải rồi."

Hai người nói xong, không hiểu sao lại thở phào một hơi.

Công tử à, người đừng có ở địa bàn của chúng ta mà đi thích một người đã có chồng nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net