Chương 45: Chung Tú Linh Bị Đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc đơ người ra Chung Tú Linh cũng định thần lại, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, nàng tức giận nhìn về phía người kia.

Không phải ai khác chính là biểu tẩu của nàng Vương Hạnh Hoa. Vương Hạnh Hoa lớn hơn nàng vài tuổi, dáng người to béo, vạm vỡ, bàn tay vừa to vừa dày nên cái tát vừa rồi vô cùng đau đớn.

-"Con tiện nhân hồ ly tinh, mau giao Lưu Trung ra đây."

Vương Hạnh Hoa vừa mở miệng đã chửi: "Biểu tử thối, dám ăn cắp ngay trước mặt lão nương. Một khuê nữ chưa xuất giá lại đi ngủ cùng tướng công của người khác, ngươi không thấy ghê tởm hay sao, con đê tiện."

Vương Hạnh Hoa càng chửi càng tức, lại nghĩ đến Lưu Trung vẫn chưa về nhà nàng tức đến run người. Nàng đã sớm không thuận mắt Chung Tú Linh rồi, suốt ngày chỉ lén lút với tướng công nàng, trước kia có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ thì hay rồi, Lưu Trung lớn gan không về nhà, mà con tiện nhân này vẫn còn dám đến đây, là muốn khiêu khích hay sao?

Giọng Vương Hạnh Hoa vừa phát ra liền vang đi rất xa, đúng lúc này lại là giờ rỗi rãi khi ăn cơm xong, lại là trên đường nên rất nhiều người, rất nhanh đã quây lại thành một vòng xung quanh.

Vương Hạnh Hoa cũng chỉ mong như vậy, nàng túm lấy cổ áo Chung Tú Linh: "Tiện nhân, mau giao tướng công của ta ra đây."

Sức lực của nàng vô cùng lớn, Chung Tú Linh lúc này giống như con gà nhỏ bị nhấc lên vậy. Vốn dĩ vừa bị đánh nên trong lòng nàng đã ngùn ngụt lửa giận rồi, bây giờ lại bị chỉ vào mặt mà chửi nữa, nàng tức đến run người. Nhưng vẫn khăng khăng không nói ra chuyện Lưu Trung ở nhà Vương viên ngoại.

Những người xung quanh nghe thấy tiếng chửi của Vương Hạnh Hoa thì cũng hiểu đại khái sự tình. Bây giờ thấy Vương Hạnh Hoa nhấc lên một tiểu cô nương yêu kiều nhỏ nhắn, so với Vương Hạnh Hoa, những người đàn ông ở đây đều cảm thấy có hứng thú.

Nếu bọn họ là tướng công của Vương Hạnh Hoa thì cũng sẽ vụng trộm với tiểu cô nương này.

-"Vương Hạnh Hoa, ngươi đừng có nói láo, ta không câu dẫn biểu ca, mẹ ta làm y phục cho huynh ấy, nhờ ta mang đến đây."

Chung Tú Linh che mặt ủy khuất, giọt nước mắt long lanh rơi xuống, bộ dạng thê thảm đáng thương, khiến mọi người không nhịn được mà có chút thương xót.

Vương Hạnh Hoa ghét nhất loại nữ nhân như thế này, nàng túm lấy cổ áo Chung Tú Linh: "Tặng y phục? Này con điếm, mày lừa ai? Mau giao tướng công tao ra đây. Nếu không hôm nay lão nương sẽ đánh chết ngươi."

-"Biểu tẩu, ta thật sự không phải, ta vẫn chưa xuất giá. Tối qua vẫn luôn ở bên mẹ, không nhìn thấy biểu ca đâu. Tỷ đừng có làm nhục muội như vậy." Chung Tú Linh khóc lóc kể lể.

Những người xung quanh lại tin lời nàng nói vài phần, cộng với dáng vẻ đáng thương kia, trong lòng mọi người có chút nghiêng về phía Chung Tú Linh.

-"Người phụ nữ này làm sao vậy, không phân phải trái mà đã đánh người." Một công tử trẻ tuổi nói.

-"Đúng thế, người ta đã nói tối qua luôn ở bên mẹ, ngươi có chứng cứ chứng minh tướng công ngươi ở nhà người ta không?"

-"Đúng thế đúng thế, bản thân xấu xí như vậy chẳng trách tướng công ra ngoài vụng trộm. Nói không chừng tướng công ngươi đang ở thanh lâu nào đó ngủ rồi, ha ha."

-"Ha ha ha..."

Cả một nhóm người cười ầm lên.

Vương Hạnh Hoa nghĩ thầm, thực ra Lưu Trung thỉnh thoảng cũng hay uống cùng đám bạn bè xấu không về, nên lúc sáng nào cũng không chú ý. Sau khi ăn trưa xong nàng ra ngoài đi dạo nghe thấy có người xem một vở kịch gì đó mà biểu ca biểu muội vụng trộm với nhau, bức chết vợ cả, chiếm đoạt tài sản của nhà vợ cả. Cụ thể là ai nói thì Vương Hạnh Hoa không biết, lúc đó không biết sao Vương Hạnh Hoa lập tức nghĩ đến Chung Tú Linh và Lưu Trung.

Con hồ ly tinh Chung Tú Linh này vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì, Lưu Trung cũng là một kẻ bỉ ổi không kém, không kiểm soát được thắt lưng quần của mình. Lỡ như hai bọn họ ở cùng nhau...

Vương Hạnh Hoa càng nghĩ càng cảm thấy bản thân giống như người vợ cả bị bức chết và chiếm đoạt gia sản trong vở kịch kia, nàng càng nghĩ càng tức giận. Vốn dĩ nàng định đi đến nhà Chung Tú Linh, nhưng lại không biết đường đi. Cuối cùng nổi giận đùng đùng trở về quán, không nghĩ tới vừa mới bước vào liền nhìn thấy con tiện  nhân này ăn mặc lộng lẫy cười giảo hoạt với người làm. Lúc đó Vương Hạnh Hoa nghĩ rằng ả đến đây để khiêu khích.

Nhịn cả một ngày cuối cùng cũng được bộc phát. Thấy vẻ giả vờ đáng thương của Chung Tú Linh, chút nghi ban nãy của Vương Hạnh Hoa liền tan biến hết. Nàng càng ngày càng cảm thấy Chung Tú Linh này chính là hồ ly tinh, nếu không tại sao lại có nhiều đàn ông bị ả hấp dẫn như vậy.

-"Tiểu tiện nhân, đừng tưởng lão nương không biết ngươi định ra chiêu gì. Ngươi lớn như thế này rồi còn chưa xuất giá, chỉ muốn câu dẫn tướng công của người khác."

Nói xong nàng quay ra nói với mọi người: "Mọi người đừng bị tiểu tiện nhân này lừa gạt. Trước kia ả từng có hai vị hôn phu, nhưng đều bị ả khắc chết rồi, loại nữ nhân này động vào ai là người ấy đen đủi."

Mọi người nghe đến hai chữ "khắc phu" liền lập tức lùi ra sau vài bước, ánh mắt nhìn Chung Tú Linh hoàn toàn khác với vừa rồi.

Chung Tú Linh nghiến răng, hai chữ "khắc phu" này giống như hòn đá đè nặng lên nàng. Rõ ràng nàng không làm gì cả, hai người đó do đoản mệnh mà chết, tại sao cứ đổ tội lên đầu nàng?

Nàng đứng dậy, nổi giận đùng đùng: "Vương Hạnh Hoa, đồ con lợn không thể sinh đẻ. Là ngươi mới khắc phu đó, ngươi không chỉ khắc phu mà còn khắc cha mẹ chị em, hơn nữa, ngươi mới là tiện  nhân."

Nếu điểm yếu của Chung Tú Linh là hai chữ "khắc phu" thì điểm yếu của Vương Hạnh Hoa chính là to béo và không sinh được con.

Nàng cùng Lưu Trung thành thân vài năm rồi, ngoài đêm tân hôn Lưu Trung cùng nàng viên phòng thì trước giờ chưa từng động vào nàng, vậy nên làm sao có thể có con được chứ? Hơn nữa Vương Hạnh Hoa cũng biết lí do mà Lưu Trung không thèm động vào nàng, nguyên nhân chẳng phải do nàng không đẹp như con tiện nhân này sao? 

Hai người đều giẫm đạp lên chỗ đau khổ nhất của đối phương.

Hai người đánh cãi nhau giống như đấu gà. Một lúc sau trong tiệm tạp hóa phát ra tiếng đổ vỡ, những người xung quanh lùi ra sau vài bước. Người đứng hàng đầu tiên còn bị mảnh sứ ném vào trúng đầu, sau khi thấy đổ máu mọi người không dám đứng quá gần nữa, lần lượt tránh ra xa để xem.

-"Dừng ngay lại cho ta."

Đột nhiên một âm thanh truyền đến khiến mọi người ngạc nhiên, ngay cả Vương Hạnh Hoa và Chung Tú Linh cũng dừng lại, nhìn thấy Lưu Trung xiêu xiêu vẹo vẹo trở về.

Sắc mặt hắn vàng vọt, quanh mắt có quầng thâm, tinh thần không tốt khiến mọi người vừa nhìn đã biết tối qua hắn đã làm gì.

Mọi người nở nụ cười ý nhị, chuẩn bị xem kịch hay.

Vương Hạnh Hoa chạy đến thấy bộ dạng của Lưu Trung: "Hay lắm Lưu Trung, ngươi nói ta nghe, đêm qua ngươi làm cái gì rồi?"

Chung Tú Linh thấy bộ dạng của Lưu Trung như vậy, đáy mắt hiện lên ý cười, xem ra biểu ca thực sự được việc rồi.

Bước chân Lưu Trung vốn xiêu vẹo, lại nghe Vương Hạnh Hoa chất vấn. Hai mắt hắn tối sầm lại, nghiêng người ngã xuống đất...

-"Bịch..."

Vương Hạnh Hoa kêu lớn: "Tướng công, chàng làm sao vậy, người đâu mau đến đây..."

Người làm trong quán lúc này mới chạy ra đỡ Lưu Trung.

Còn Chung Tú Linh sợ rước họa vào thân, thấy đã đạt được kết quả nên nàng lựa thời cơ liền lẩn đi.

Trên đường về nhà, nàng vừa đắc ý vừa tức giận.

Đắc ý gì cuối cùng cũng xử lí xong ả Thi Lạc rắc rối, Chung Tú Linh nàng không có được, người khác cũng đừng hòng có được.

Tức giận là vì con đàn bà chanh chua Vương Hạnh Hoa kia. Ả dám đánh nàng, còn nói những lời xấu về nàng khiến nàng mất mặt trước mọi người. Nàng chắc chắn sẽ khiến ả gánh chịu hậu quả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net