Chương 48: Nữ Nhân Độc Ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối khách đến Câu Lan Viện không ít. Rất nhanh bọn họ đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của một nam nhân. Tất cả mọi người đều lắc đầu, đúng là có những người có thú vui thật kì lạ.

Cộng với việc mỗi lần Vương viên ngoại làm chuyện đều không cho phép ai làm phiền, thế nên cả Câu Lan Viện không một ai đi xem. Cho đến sáng sớm, Lưu Trung hét to, khuôn mặt thống khổ chạy từ trong phòng ra ngoài, hắn hoàn toàn suy sụp rồi.

Lưu Trung cảm thấy đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn. Đồng thời người cảm thấy bị sỉ nhục cũng là Vương viên ngoại, liều thuốc kia dường như đã lấy đi của ông nửa cái mạng. Sau khi thanh tỉnh lại, phát hiện người kia là Lưu Trung, Vương viên ngoại càng thêm giận dữ. Hai người đơ người một lúc rồi bắt đầu đánh đấm lẫn nhau...

Khi kể chuyện này ra Lão Tứ vô cùng phấn chấn.

Vệ Tông Hi nhìn ông một cái.

Lão Tứ ngưng lại, tưởng rằng bản thân đã gây ra hoạ gì, không dám tiếp tục nói. Không nghĩ tới Vệ Tông Hi lại không trách ông, mà còn nhàn nhạt nói một câu: "Làm tốt lắm."

Lão Tứ thầm thở phào.

Vệ Tông Hi lại hỏi: "Ngươi đột ngột đến đây có việc gì?"

Lão Tứ nói: "Chủ Tử, thuộc hạ nhận được tin Lí Như Nghiên sẽ đến Vinh Thành."

Vệ Tông Hi cười lạnh: "Nàng ta đến làm gì?"

Lão Tứ nói: "Nghe nói là đến du ngoạn, nhưng Vinh Thành chẳng có nơi nào để chơi cả."

Lão Tứ không nói tiếp.

Vệ Tông Hi cuối cùng cũng biết vị quý nhân từ kinh thành đến đây mà chủ quán Diêu từng nói với Thi Lạc là ai rồi.

-"Đi cùng có những ai?" Vệ Tông Hi hỏi.

Lão Tứ nói: "Chủ tử thật thông minh, đi cùng còn có Tấn vương Lí Tông Diên."

Nói xong ông phân tích thêm: "Du ngoạn chỉ là cái cớ che mắt người ngoài, mục đích thật sự của Tấn vương thuộc hạ không rõ, nhưng mục đích của Tuệ Ninh công chúa Lí Như Nghiên có lẽ chính là chủ tử. Dù sao nàng ta cũng là..."

Vệ Tông Hi nhìn ra màn đêm đen tối cười lạnh: "Nàng ta? Đến cười nhạo ta sao? Hay muốn nối lại tiền duyên với ta?"

Lão Tứ không dám tiếp lời.

Vệ Tông Hi nói: "Khi nào bọn họ đến?"

-"Một tháng sau."

-"Ta biết rồi."

Vệ Tông Hi cười lạnh.

Lí Tông Diên, Lí Như Nghiên, Châu Quý phi, Châu gia...

...

Thi Lạc không bị Vệ Tông Hi ảnh hưởng đến cảm xúc, ngược lại cảm thấy vô cùng hăng hái. Nàng về phòng suy nghĩ công thức món ăn rồi viết ra giấy, chuẩn bị ngày mai đưa cho chủ quán Diêu.

Làm xong việc, nàng đi đun nước, tắm rửa qua một chút. Sau đó đến gõ cửa phòng Vệ Tông Hi.

-"Ta đun nước rồi, ngươi có muốn tắm không?" Thi Lạc hỏi.

Vệ Tông Hi đang suy nghĩ mọi chuyện, mối thù hiện lên sống động ngay trước mắt. Tâm trạng đang vô cùng bí bách liền bị Thi Lạc làm gián đoạn, hắn thu lại cảm xúc, đang định nói không, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó.

-"Có."

Thi Lạc bê nước vào thấy hắn đang ngồi bên cạnh bàn, không rõ đang nghĩ điều gì.

Thi Lạc đặt nước xuống bên cạnh chân hắn, sau đó ngồi đối diện hắn.

Vệ Tông Hi ngưng lại, nhìn nàng một cái: "Ngươi muốn xem ta rửa chân?"

Thi Lạc gật đầu: "Ta có lời muốn nói."

-"Điều gì?"

Thi Lạc nói: "Những điều ta nói hôm nay đều là sự thật. Ngươi phải tin ta."

Vệ Tông Hi ngẩng mặt nhìn nàng. Ánh mắt nàng kiên định, đầy sự chân thành. Hắn tránh mặt đi: "Ngươi muốn nói với ta điều này sao?"

-"Ừ."

Thi Lạc gật đầu, sau đó nói: "Đợi khi đến Nam Việt rồi, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất chữa chân cho ngươi."

-"Sau đó thì sao?" Vệ Tông Hi hỏi.

Sau đó?

Thi Lạc chưa từng nghĩ qua. Nhưng hiện tại Vệ Tông Hi hỏi nàng, trong chốc lát nàng không biết trả lời thế nào.

Vệ Tông Hi tự cởi tất, đặt chân vào trong chậu nước. Thi Lạc không tránh đi, nàng ngồi bên cạnh hắn, đợi hắn rửa xong, đang chuẩn bị đi đổ nước.

-"Thi Lạc." Vệ Tông Hi đột nhiên gọi.

Thi Lạc quay lại.

Vệ Tông Hi nhìn nàng, lại hỏi: "Ngươi là ai?"

Thi Lạc sững lại, không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu này. Nàng có chút hoảng loạn, nàng nói úp mở: "Ta là Thi Lạc, chứ còn là ai nữa?"

Đáy mắt Vệ Tông Hi chợt loé lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh hắn đã che kín lại.

-"Không có gì, ngươi ra ngoài đi. Ngày mai ta muốn ngủ nhiều một chút, không cần gọi ta."

Thi Lạc ra khỏi phòng, không nhịn được mà quay lại nhìn phòng hắn một cái. Hắn đã tắt đèn đi ngủ rồi.

Thi Lạc thở dài, nàng rất muốn nói cho hắn sự thật, nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.

Thi Lạc có chút hiểu ra tại sao hắn cũng chưa tin tưởng nàng rồi. Nàng quay về phòng mình.

Vệ Tông Hi ngồi bên cửa sổ, đợi Thi Lạc trở về phòng. Hắn mở cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, tâm trạng hắn có chút phức tạp.

Thi Lạc không tin hắn, như vậy cũng tốt, hắn cũng không tin nàng. Hai người họ cuối cùng cũng không đi cùng một con đường. Có lẽ đợi hắn giải quyết xong việc này, hắn sẽ cho nàng một con đường sống, đây có lẽ là kết quả tốt nhất mà hắn cho nàng rồi.

Gió đêm hơi lạnh, khuấy động giấc ngủ của không ít người.

Thi Lạc bị Thi Hoa kêu đến tỉnh giấc, nàng động đậy cái eo lười biếng, hít  một ngụm không khí trong lành rồi thở ra. Sau đó mới ra khỏi phòng.

Nàng nhìn qua căn phòng tối đen của Vệ Tông Hi, không có động tĩnh gì. Nàng nhớ đến lời hắn nói tối qua, không cần gọi hắn dậy.

Thi Lạc cảm thấy hơi buồn, nàng có thể cảm nhận được sự xa cách tối qua của Vệ Tông Hi. Điều này khiến nàng rất không thoải mái.

Thi Lạc đi vào bếp, bữa sáng Vệ Tông Hi cũng không ăn, Thi Lạc dù sao cũng phải ăn một chút. Đợi mặt trời hoàn toàn mọc lên nàng mới ngồi bên lồng gà cho Thi Hoa ăn. Nhưng không hiểu tại sao, Thi Hoa không thèm nhìn đồ ăn mà Thi Lạc đưa đến, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhìn Thi Lạc, ánh mắt vô cùng khinh thường?

Thi Lạc tức giận ném đống lá thức ăn vào mặt Thi Hoa: "Ngay cả gà cũng là cái đức hạnh này, lão nương quá rảnh nên mới bón cho các ngươi."

Thi Lạc quay người về phòng thu dọn đồ đạc, hôm nay nàng phải đi tìm chủ quán Diêu để lấy năm trăm lượng kia.

Đợi nàng lấy được tiền về sẽ ném vào khuôn mặt lạnh lùng kia của Vệ Tông Hi. Xem hắn còn châm chọc, coi thường nàng không.

Hứ!

Thi Lạc thay đồ xong, trước khi đi còn cố ý nhìn phòng Vệ Tông Hi rồi hứ một cái, sau đó mới rời đi.

Sau khi nàng đi, Vệ Tông Hi mới ra. Hắn đã tỉnh dậy từ rất sớm rồi, chỉ là không muốn đối mặt với Thi Lạc. Hắn chán ghét Thi Lạc của trước kia, nhưng lại không dám đối mặt với Thi Lạc của hiện tại, nàng đã khiến hắn mất kiểm soát với cảm xúc rồi.

Vệ Tông Hi tự nói với bản thân. Mặc kệ nàng là ai cũng đều chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của hắn thôi. Chỉ là một cảnh vật trên con đường báo thù của hắn mà thôi.

Hắn lạnh mặt, tự mình đến phòng bếp mới phát hiện không có một thứ gì ăn, ngay cả ly nước nóng cũng không có.

Vệ Tông Hi hứ một tiếng, ra khỏi phòng bếp. Chân của hắn vẫn chưa động đậy được, bò được nửa đường, vừa mệt vừa đói. Hắn ngẩng đầu nhìn, sắp đến trưa rồi, chắc Thi Lạc đã đi Tụ Tiên Lâu, nói không chừng sẽ ăn cơm ở đó rồi mới về...

Vệ Tông Hi ngồi bên ngoài, mặt trời chiếu xuống khiến hắn càng cảm thấy buồn bực. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn ra cổng, nhưng nhìn trái nhìn phải thì Thi Lạc vẫn chưa trở về.

Vệ Tông Hi lại vào bếp định tự làm món gì đó, nhưng có câu "Do xa nhập kiệm nan" (Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn). Trước kia hắn có thể tạm bợ thế nào cũng được.

Nhưng dạo này đều là Thi Lạc nấu ăn, tay nghề của nàng khá tốt, món ăn đều là những món trước kia Vệ Tông Hi chưa từng ăn qua. Vệ Tông Hi nhớ lại những món trước kia mà mình làm, tự nhiên lại cảm thấy không có khẩu vị muốn ăn nữa.

Hắn đến bên vại nước, uống hai ngụm nước lạnh, càng uống lại càng cảm thấy đói hơn.

Thi Lạc, hay lắm, mấy ngày trước còn thành khẩn thề rằng sẽ chăm sóc hắn thật tốt, hôm qua còn nói những lời dễ nghe như vậy, hôm nay lại muốn bỏ đói hắn. Nữ nhân độc ác này!

Vệ Tông Hi không biết đang tức giận với Thi Lạc, hay là tức giận bản thân nữa.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net