Chương 61: Lưu Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí giữa hai người yên lặng đến đáng sợ, trong không khí đều là hơi thở của đối phương, cả viện tử im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Rất lâu sau đó, Vệ Tông Hi thu tay về, hắn nói: "Thi Lạc, ta đói rồi."

Thi Lạc thở phào, nàng biết để Vệ Tông Hi tin tưởng là rất khó, nhưng may là hắn không giết nàng. Đương nhiên không loại trừ khả năng hắn sẽ tạo ra sự cố để nàng chết một cách yên lặng.

-"Ăn sủi cảo nhé?" Nàng hỏi.

-"Được." Vệ Tông Hi không có gì khác thường.

Thi Lạc thay đồ rồi ra ngoài, mua nửa cân thịt, một bó rau cải trắng rồi về nhà.

Cả buổi sáng nàng ở trong bếp bận rộn hòa bột, làm nhân, gói bánh.

Buổi trưa khi nấu xong sủi cảo, cả hai người ăn vô cùng ngon miệng, ngay cả nước bánh Vệ Tông Hi cũng uống hết.

Thi Lạc cười hắn: "Tiểu Vương gia, ai không biết còn tưởng ta ngược đãi ngươi đó."

Vệ Tông Hi nhìn nàng, nàng vẫn là bộ dạng đó, bát đã ăn hết sạch rồi.

Hai người đều không nhắc đến chuyện lúc sáng, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy.

Nhưng Thi Lạc hiểu rõ, tất cả đã khác trước rồi.

...

Sau khi mấy người Thái Đại nương ra ngoài, thợ mộc Lí vẫn quay lại nhìn viện tử nhà Thi Lạc vài cái.

Thái Đại nương nói: "Tam tử, cô nương tốt vẫn còn rất nhiều, sau này đại nương sẽ giới thiệu cho con một người."

Đây chỉ là lời khách sáo của bà, cũng là lời ngầm nhắc nhở thợ mộc Lí.

Thợ mộc Lí vẫn đơ như gỗ gật đầu: "Đa tạ, ta biết rồi."

Thái Đại nương cũng không nói thêm nhiều nữa. Đi đến đầu ngõ thợ mộc Lí nói: "Đại nương, con muốn vào trong thôn mua vài thứ, gần tối chúng ta gặp nhau ở cổng thành."

Thái Đại nương gật đầu, nói một tiếng "Được".

Sau khi tạm biệt Thái Đại nương, thợ mộc Lí vẫn hồn vía lên mây, vừa ra khỏi đầu ngõ liền gặp Chung Tú Linh đang đi ở ngoài về. Từ xa Chung Tú Linh đã nhìn thấy hắn từ nhà Thi Lạc đi ra nên không khỏi hiếu kì, hắn đến đó làm gì?

Hơn nữa nam nhân này cũng được xem là không tệ.

Chung Tú Linh giả vờ như bị bò dọa, sợ hãi ngã xuống đất.

Thợ mộc Lí giật mình, vội vã chạy tới. Nhìn thấy vị cô nương yểu điệu bị ngã, khuôn mặt hắn lại đỏ lên.

-"Cô không sao chứ?" Hắn căng thẳng đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.

-"Không sao." Chung Tú Linh bộ dạng yếu ớt bám vào xe đứng dậy.

-"Cô nương, vô cùng xin lỗi đã làm cô nương sợ hãi." Thợ mộc Lí lại xin lỗi.

Chung Tú Linh lắc đầu, bộ dạng vô cùng thiện lương, hòa nhã: "Không sao, ta cũng không bị thương."

Nói xong ánh mắt nàng hơi chuyển: "Vị Đại ca này từ nhà Thi Lạc đi ra sao?"

Thợ mộc Lí sững lại, lập tức gật đầu.

Chung Tú Linh hoài nghi: "Huynh đến nhà Thi Lạc làm gì?"

Đột nhiên thái độ nàng lạnh lùng khiến thợ mộc Lí không hiểu, nhưng hắn vẫn nói: "Thi cô nương đã đặt làm ghế ở chỗ ta."

Nói xong hắn nghiêng đầu, vô cùng tự hào nói: "Ta là thợ mộc."

Chung Tú Linh cười nói: "Vậy chắc là đặt cho Vệ Đại ca, Thi Lạc muội muội đúng là đổi tính thật rồi, trước kia nàng lại không như vậy."

Thợ mộc Lí ngạc nhiên: "Trước kia nàng làm sao?"

Hỏi xong hắn mới thấy không đúng, hắn hỏi quá nhiều rồi. Nhưng Chung Tú Linh lại có vẻ như không phát hiện ra điều gì, thở dài nói: "Trước kia Thi Lạc muội muội..."

Chung Tú Linh bắt đầu kể danh tiếng "lẫy lừng" trước kia của Thi Lạc, rồi lại thêm mắm thêm muối. Nàng lắc đầu bộ dạng vô cùng thương xót: "Thi Lạc muội muội lại tự nhiên đối tốt với Vệ Đại ca, ta hơi lo lắng nàng đã làm chuyện gì đó có lỗi với Vệ Đại ca. Dù sao chuyện giữa nàng và Cổ tú tài, cả cái thôn này ai cũng đều biết, ây..."

Thợ mộc Lí rất lâu mới định thần lại, hắn quay đầu nhìn về hướng nhà của Thi Lạc, tấm lòng yêu thích dạt dào giờ đã biến thành phẫn nộ.

Hắn không ngờ được mĩ nhân mà hắn tương tư ngày đêm lại là nữ nhân có danh tiếng bại hoại, nhân phẩm vô cùng thấp như vậy.

Chung Tú Linh vẫn định nói gì đó nhưng thợ mộc Lí đã không muốn nói chuyện nữa, kéo xe bò vội vã đi.

Nàng hơi nheo mắt, xem ra người thợ mộc tầm thường này có ý với Thi Lạc.

Trong lòng Chung Tú Linh vừa vui vẻ vừa tức giận. Vui vì danh tiếng của Thi Lạc lại càng thêm xấu. Còn tức giận là vì, bản thân nàng có chỗ nào kém Thi Lạc chứ, vậy mà thợ mộc Lí lại chỉ nhìn trúng nàng ta?"

Chung Tú Linh đi về phía nhà, trong lúc đi qua cổng nhìn thấy Thi Lạc đang đẩy Vệ Tông Hi đi trong viện tử, trên khuôn mặt hai người đều là sự vui vẻ, nhìn có vẻ vô cùng hòa hợp.

Chung Tú Linh nghiến răng, giậm chân, nàng tức giận về nhà.

...

Qua buổi trưa, Lưu Đại Trụ, Thái Đại nương và một thanh niên trẻ tuổi đã trở lại.

Thi Lạc nhìn người đó một chút, nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng, người đó lại nhìn nàng rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không nói điều gì.

Thi Lạc cũng nhận ra người này, chính là người tiểu nhị thứ hai rót nước cho nàng ở Thiên Hương Lâu khi nàng đến phá bảng hiệu. Thì ra hắn tên là Lưu Thân, hơn nữa lại còn là con trai của Thái Đại nương.

Đúng là quá trùng hợp.

-"Thi Lạc à, Đại nương mang thêm Tiểu Thân tới đây, hai người làm việc cho nhanh." Thái Đại nương vô cùng nhiệt tình giới thiệu.

Thi Lạc gật đầu cười nói: "Cảm ơn Đại nương."

Lưu Thân nhìn quanh viện tử, Vệ Tông Hi đã được Thi Lạc đưa vào ngủ trưa nên không ở ngoài sân. Lưu Thân tưởng rằng nàng chỉ ở một mình, hơn nữa lại còn là nữ nhân.

Hắn bắt đầu tò mò về nàng, người có thể khiến Thiên Hương Lâu suýt phá bảng hiệu lại là nữ nhân. Hơn nữa hắn không ngờ nàng mặt nữ trang cũng rất thuận mắt.

Thi Lạc cũng chú ý đến ánh mắt của Lưu Thân. Qua sự tình lần trước, người làm việc tốt nhất lúc đó có lẽ là Lưu Thân này, Thi Lạc cảm thấy tuy hắn là con nhà nông nhưng không hề bình thường chút nào.

Hai người nhìn nhau, sau đó Thi Lạc cười: "Lưu Nhị ca, ngồi xuống đây uống chén trà."

Lưu Thân bỗng trở lên vô cùng lễ mạo cười nói: "Đa tạ."

Lưu Đại Trụ đã uống vài chén trà rồi, hắn gấp ống tay chuẩn bị làm việc.

Lưu Thân uống đơn giản một ngụm nước, hai người đào bên ngoài đất, bùn và một chút cỏ dại, sau đó lên nhà.

Thi Lạc nghĩ không thể để người ta giúp đỡ không công được, nếu ngày mai huynh đệ Lưu gia đi xem mắt thì cũng nên mua chút điểm tâm gì đó, những thứ khác nàng không hiểu rõ. Nghĩ đến chủ quán nhiệt tình cho nàng mượn ô lần trước, Thi Lạc cầm lấy ô sau đó cùng Thái Đại nương đến quán điểm tâm Diêu Kí.

Nhưng vừa bước vào liền phát hiện bánh bên trong quán vô cùng ít, chỉ còn lại một loại bánh đậu đỏ và một cái bánh đường.

Thi Lạc nhướn mày, những thứ này mà cũng có thể mở tiệm được?

Lão Tam bước đến: "Cô nương, lần này đến là muốn món gì?"

Thi Lạc nói: "Chủ quán, ta đến để trả lại ô, sau đó mua thêm chút bánh, nhưng sao chỗ này của ông lại ít bánh như vậy?"

Lão Tam nhớ lời Lão Tứ nói, chủ tử muốn ông hợp tác với Thi Lạc liền hiểu. Ông vừa mới chuẩn bị xong thì Thi Lạc đã đến rồi.

Khuôn mặt Lão Tam vô cùng buồn phiền: "Thật không giấu gì, vợ của đầu bếp quán ta mới bị bệnh, ông ta về quê rồi, tạm thời vẫn chưa tìm được người thích hợp."

Ông thở dài: "Đầu bếp làm điểm tâm trong thôn Viễn Sơn chỉ có vài người, nhưng tay nghề chẳng ra sao cả."

Thi Lạc suy nghĩ, phía chủ quán Diêu chắc chắn không phải kế lâu dài. Dù sao Diệu Vương cũng không muốn dính đến người phản tặc như Vệ Tông Hi, tuy năm trăm lượng của nàng đã lấy được, nhưng nếu chủ quán Diêu không muốn công thức món ăn của nàng nữa, vậy thì năm trăm lượng kia vẫn phải trả lại, còn chút tiền kia nàng không thể chống cự tiếp được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net