Chương 63: Đi Hỏi Không Phải Sẽ Biết Liền Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng đều là Thái Đại nương nói, còn Thi Lạc chỉ nghe.

Thái Đại nương kể rất nhiều chuyện trong thôn của bà, bà kể sau thôn còn có núi Lang Sơn. Nghe nói ở đó có rất nhiều sói, người bình thường không ai dám lên.

-"Trên núi có đồ gì tốt không? Ví dụ như trái cây chẳng hạn?" Thi Lạc nghe thấy Lang Sơn liền hỏi.

Thái Đại nương ngẫm nghĩ: "Có chút táo dại, dâu tây dại, quả hạnh chua, cẩu kỉ, mùa thu còn có cả nho nữa. Nhưng trên núi không có nhiều, vừa chớm vào thu đã bị mọi người hái hết sạch. Trên núi có sói, chỉ trừ những thợ săn giỏi, còn người thường không ai dám lại gần. Người dân chỗ ta thường trồng thêm chút nho, phần lớn đều là tự dựng một cái giá để trồng, cho trẻ con có thêm chút đồ ăn vặt, nho cũng không dễ bảo quản."

-"Không thể phơi khô sao?" Thi Lạc hỏi.

-"Phơi thì có thể, nhưng dù sao cũng không nhiều, hơn nữa nho còn hơi chua. Loại ngon nhất thì chỉ có ở Tây Vực, thông thường cũng hay có người mang đến đây bán. Nhưng thứ đó chỉ có thể làm đồ ăn vặt, không thể lấp no bụng được."

Thái Đại nương nói vô cùng hăng say, thấy Thi Lạc có hứng thú nghe, bà lại nói: "Chủ yếu vẫn và trồng khoai tây, lúa mì và bông. Một thôn ở phía Tây kia có trồng cả táo, nhưng số lượng không nhiều."

Điều này đều là do Lưu Thân trước kia từng kể với bà.

-"Tiểu Thân nhà ta hiểu biết rất nhiều, trước kia nó từng đi bán hàng rong." Khi nói đến Lưu Thân, Thái Đại nương không giấu nổi sự tự hào.

Lúc này Thi Lạc cũng hiểu ra đôi chút, trong đầu nàng đã có kế hoạch.

Khi về viện tử, mái nhà đã sửa xong rồi, Lưu Thân và Lưu Đại Trụ đang ở trong uống trà, Vệ Tông Hi ngồi ở một bên, quả thật khí chất của hắn so với hai người kia hoàn toàn nổi trội hơn.

Lưu Thân thầm đánh giá Vệ Tông Hi, hắn từng gặp qua vô số người, người trước mặt này chắc chắn thuộc tầng lớp phú quý.

Hắn đang dự tính điều gì đó.

Lưu Đại Trụ thì lại suy nghĩ vô cùng đơn giản, làm việc nhiều như vậy, hắn sớm đã cảm thấy đói rồi. Thấy Thi Lạc trở về hắn ngẩng đầu nhìn theo thứ mà nàng đang cầm trong tay.

Còn Lưu Thân, hắn cẩn thận quan sát Thi Lạc, hắn rất chắc chắn hai người này tuyệt đối không phải người thường, ít nhất cũng không phải kiểu bách tính tầm thường như hắn.

Hắn đứng lên nhận lấy đồ trong tay Thái Đại nương: "Nương, không phải đã nói lát nữa con sẽ đi mua sao?"

Lưu Thân biết mẹ hắn không có nhiều tiền, bà chắt góp từng chút một, tất cả là để hắn và Đại Trụ cưới được một nàng dâu.

Lưu Thân cũng rất kiên cường, trước kia hắn từng được đi học, biết được một ít chữ. Sau này khi cha mất, hắn không học tiếp nữa, khi lớn lên thêm một chút liền đi bán hàng rong bên lề đường. Lưu Thân không muốn ở nhà làm nông, nhìn sắc trời để sống. Sau này cảm thấy bán hàng rong không có tiền đồ, hắn xin làm tiểu nhị ở Thiên Hương Lâu, hắn dự định làm vài năm, nói không chừng còn có thể lên làm quản sự, tích cóp chút tiền rồi tự mở một quán nhỏ.

Năm nay Lưu Thân mới chỉ mười bảy tuổi, đối với việc xem mắt hắn cũng không hứng thú lắm. Nhưng vì để mẹ hắn yên tâm, hắn chỉ có thể nghe theo.

Hiện tại gặp được hai người Thi Lạc và Vệ Tông Hi, hắn bất giác đã lưu ý một chút.

Hắn là một thanh niên có dã tâm, không muốn ngốc nghếch ở cái thôn nhỏ này cả đời. Vì vậy khi học tập vô cùng nghiêm túc, làm việc gì cũng chu đáo hơn mọi người.

Hắn cũng vừa nói chuyện cùng Vệ Tông Hi vài câu. Khi Thi Lạc về hai người cũng đã nói xong rồi.

Thái Đại nương thấy Lưu Thân hỏi điểm tâm, bà cười nói: "Đây là món Thi Lạc tự làm."

Lưu Thân nhìn Thi Lạc, nhưng hắn không có vẻ gì ngạc nhiên, dù sao cũng là người phá bảng hiệu của Thiên Hương Lâu, biết làm chút điểm tâm cũng không có gì là lạ.

-"Thi Lạc nói đưa cho hai đứa mang đi xem mắt ngày mai." Thái Đại nương rất có hảo cảm với Thi Lạc.

Lưu Thân trịnh trọng nói: "Đa tạ."

-"Ta phải cảm ơn mọi người, nếu không có hai người, lần sau mưa nhà ta lại bị ướt nữa."

Thi Lạc khách khí nói, hơi nheo mắt nhìn Lưu Thân, trong lòng nàng có chút tính toán.

Ở đây nàng không có ai thân cận, tuy quen biết những người tốt này, nhưng Thái Đại nương quá ngay thẳng, Lưu Đại Trụ lại quá khô khan. Lưu Thân này rất có tiền đồ, nhưng hắn lại là tiểu nhị của Thiên Hương Lâu, vì vậy cần phải khảo sát một chút.

Mấy người nói thêm vài câu, sắc trời cũng không sớm nữa, Thái Đại nương đứng dậy cáo từ. Thi Lạc biết bọn họ vội về, nên không giữ lại, sau khi tiễn mấy người họ đi, nàng trở lại viện tử.

Cả khoảng sân náo nhiệt vừa rồi bây giờ đã yên tĩnh trở lại, Thi Lạc có chút không quen, đặc biệt hiện tại còn một mình đối mặt với Vệ Tông Hi.

Nàng lấy bột đậu đỏ mà mình tự làm ra, đưa cho Vệ Tông Hi hai cái: "Ta làm đó, ăn thử đi."

Vệ Tông Hi nhìn thấy kí hiệu của Diêu Kí trên gói bánh, hắn liền hiểu ra Lão Tam đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng hắn rất hiếu kì Thi Lạc đã làm ra món điểm tâm gì, hắn mở gói bánh ra nhìn thấy bột đậu đỏ tươi xốp bên trong, cảm thấy rất có khẩu vị.

Vệ Tông Hi lấy ra một cái, bánh vừa đưa vào miệng đã tan ra, ánh mắt hắn sáng lên, quay lại nhìn Thi Lạc.

Bánh ngon như vậy, trước kia hắn chỉ được ăn trong Vương phủ hoặc trong cung mà thôi, còn phải mời thêm đầu bếp trong cung làm. Hắn không ngờ món bột đậu đỏ đơn giản mà nàng có thể làm ngon như vậy.

Thi Lạc lại đắc ý, trong tay nàng cầm một cái, trên miệng vẫn đang ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Thế nào tiểu Vương gia? Ngon hơn bánh đậu đỏ trước kia của ngươi phải không?"

Hiếm khi Vệ Tông Hi mới để nàng đắc ý, hắn gật đầu: "Làm thế nào?"

Thi Lạc nói ra cách làm một lượt, Vệ Tông Hi hỏi: "Trong điểm tâm có thể cho mỡ lợn?"

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.

-"Phải, khi nướng phải quét thêm lòng trắng trứng, tóm lại mỗi trình tự đều không thể thiếu. Đương nhiên độ lửa cũng rất quan trọng."

Vệ Tông Hi tiếp tục ăn, hắn đang định ăn nữa thì Thi Lạc đã cướp nốt chiếc bánh còn lại.

-"Vệ tiểu Vương gia, ăn tham quá thì nhai không kĩ đâu." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi trừng mắt hỏi: "Ngươi làm được bột đậu đỏ, còn muốn bán công thức món ăn nữa không?"

Thi Lạc nhíu mày, nàng vẫn chưa quyết định, trước kia là nàng bán đi bí quyết, nhưng sau khi cảm nhận được mối nguy cơ, nàng bắt đầu nghĩ đến đường lui cho tương tai.

-"Ta muốn hợp tác ăn lợi nhuận." Thi Lạc nhìn Vệ Tông Hi nói.

Vệ Tông Hi ngạc nhiên.

Thi Lạc nói: "Hợp tác cùng Diêu Kí, ta bỏ ra bí quyết, bọn họ có khách và quán, sau khi có tiền lãi thì sẽ chia đôi. Ngươi cảm thấy được không?"

Nếu là người khác thì hắn cảm thấy không ổn, nhưng Diêu Kí là quán của hắn, Thi Lạc là nữ nhân của hắn, nên hắn cảm thấy khá ổn. Dù gì thịt cũng đều ở trong nồi, trước sau thì hắn đều có lợi.

-"Nhưng không biết với thân phận của chúng ta thì Diêu Kí có chấp nhận không? Ngươi thấy thế nào, tiểu Vương gia?" Thi Lạc nhìn vào mắt Vệ Tông Hi hỏi.

Vệ Tông Hi hơi sững lại, hắn nhìn lại nàng, hắn tự nhiên cảm thấy tại giây phút này dường như Thi Lạc đã biết điều gì đó.

-"Ngươi đi hỏi không phải sẽ biết liền sao?" Vệ Tông Hi cụp mắt nói.

-"Vậy ngươi có cần mua bánh đậu đỏ không?"

Thi Lạc vừa nói ra, sắc mặt Vệ Tông Hi tối sầm lại, đáy mắt có vài tia sát ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net