Chương 75: Ngươi Nghe Lầm Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Tông Hi thấy nàng giả ngu giả ngơ, nheo nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, không tiếp tục nói đề tài vừa rồi, nói: "Ta đói rồi."

-"Ừm?"

Thi Lạc lên tiếng, nhảy xuống đất, đang định ra cửa lại quay lại nhìn Vệ Tông Hi, cảnh cáo nói: "Sau này nếu không được ta cho phép thì không được vào phòng."

Vệ Tông Hi lại mặt dày cười nói: "Chúng ta là phu thê, không phải sao?"

-"Không phải."

Thi Lạc nói xong xoay người đi đến phòng bếp.

Ngày hôm qua có dư chút gà đĩa lớn, nấu chút mì nữa là xong, Thi Lạc làm xong, thấy Vệ Tông Hi vẫn chưa ra liền đi đến phòng hắn tìm, lại phát hiện không có ai. Nàng hoài nghi đứng yên trong chốc lát, đi vào phòng nàng, thấy Vệ Tông Hi yên vị ngồi uống trà.

Thi Lạc: "..."

Nàng định nói gì đó, cảm thấy Vệ Tông Hi hôm nay có chút quái dị.

-"Ăn cơm thôi!"

-"Được!"

Vệ Tông Hi buông chén trà đi theo nàng ra.

Hai người yên lặng ăn cơm, ăn xong, Thi Lạc đang định thu dọn chén đũa, Vệ Tông Hi bỗng nhiên nói: "Thi Lạc, hôm qua ngươi nhắc đến mượn xác hoàn hồn, là có ý gì?"

-"Choang!"

Chén đũa rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa.

Thi Lạc ngẩng đầu nhìn Vệ Tông Hi, đôi mắt hắn đen nhánh thâm trầm nhìn chằm chằm nàng.

Hắn dường như nhìn ra được đáy mắt nàng có chút hoảng loạn, xem ra đúng là sự thật rồi.

Vệ Tông Hi có chút hưng phấn.

-"Ngươi...ngươi nghe lầm rồi, ta nào có nói!" Thi Lạc không nhớ rõ tối hôm qua nàng đã nói gì, làm cái gì, tửu lượng của nàng cũng được coi là khá được, ai biết rượu Tây Bắc cổ đại lại nặng như vậy, uống hai ly liền không nhớ rõ gì.

Nàng còn nói ra chuyện quan trọng như vậy?

Thi Lạc thật muốn cho mình một cái bạt tai, nhưng nàng không thể, hiện tại việc nàng cần phải làm là, như thế nào mới có thể làm Vệ Tông Hi không nghi ngờ?

-"Ta không nghe lầm, ta vẫn chưa già, tai vẫn còn rất thính." Vệ Tông Hi lại nói.

Thi Lạc: "..."

Thi Lạc ngồi xổm xuống định nhặt mảnh bát vỡ trên mặt đất, nhưng nàng quá luống cuống, không cẩn thận bị cắt vào tay, nàng đau nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

-"Làm sao vậy?" Vệ Tông Hi nhìn đến vết thương trên tay nàng, nhíu mày.

-"Không cẩn thận bị đứt tay!" Hốc mắt Thi Lạc đều đỏ lên, từ nhỏ nàng sợ nhất là đau.

Vệ Tông Hi nhìn vết thương nhỏ như móng tay, không biết nên an ủi thế nào, hắn cảm thấy nếu nói chuyện chậm một chút, vết thương kia có lẽ sẽ không có, chỉ là nhìn hốc mắt Thi Lạc đỏ lên, hắn lại hoài nghi, chẳng lẽ thật sự rất đau?

Phải chăng cảm giác đau của nữ nhân và nam nhân không giống nhau?

Đúng, nhất định là như vậy, nữ tử đều nhu nhu nhược nhược, gió thổi qua liền ngã.

-"Ta xem xem!" Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc đưa tay cho hắn, Vệ Tông Hi nhìn, sau đó nói: "Ta muốn nói...thật sự không nghiêm trọng, nhưng khả năng thật sự rất đau, băng bó một chút nhé?"

Thi Lạc gật gật đầu, bộ dáng đáng thương: "Ừ!"

Vệ Tông Hi: "..."

Ý thức của Vệ tiểu Vương gia hôm nay thay đổi rồi, cho dù hắn băng bó dường như không nhìn tới miệng vết thương.

Sau khi băng bó xong, hắn nói: "Ngày mai là khỏi!"

-"Ừ!" Thi Lạc gật gật đầu, nhìn trên mặt đất có vài mảnh bát vỡ, đôi mắt đầy nước mắt đảo quanh.

Vệ Tông Hi: "..."

-"Được, ta đi rửa bát!" Vệ Tông Hi bất đắc dĩ nói.

Thi Lạc gật gật đầu, nhu nhược đáng thương nói: "Ta đây về phòng đây."

-"...Được!"

Thi Lạc vào phòng, lúc này mới thở phào che đi sự kinh ngạc.

May mắn nàng thông minh, nếu không Vệ Tông Hi sẽ không bỏ qua việc mượn xác hoàn hồn kia.

Thi Lạc nằm ở trên giường, miệng vết thương hơi đau, nhưng rất nhỏ, hoàn toàn có thể chịu được, nàng nghĩ đến vết thương trước kia của Vệ Tông Hi, đã phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ?

Sau đó lại nghĩ đến chuyện tối qua, nàng tỉ mỉ nghĩ qua một lần, ở giữa có chút đứt đoạn, không nhớ nổi điều gì, chẳng lẽ là khi đó nói?

Thi Lạc nhíu mày, không biết nàng đã nói như thế nào, có nói cái gì khác không, Vệ Tông Hi có phải bắt đầu hoài nghi nàng? Vừa rồi là hắn đang thăm dò nàng sao?

Thi Lạc kinh ngạc ngồi dậy.

Hắn hoài nghi nàng, hắn nhất định hoài nghi nàng rồi...

Trong lòng Thi Lạc tràn đầy thấp thỏm, vết thương nhỏ như thế này, trốn một lát thì được, nhưng thời gian dài thì không thể.

Đến trưa, nàng đi ra, Vệ Tông Hi ngồi ở chỗ râm mát chơi với Thi Hoa, mí mắt cũng chưa nâng lên nói: "Còn đau không?"

Thi Lạc căng da đầu đi tới: "Cũng đỡ rồi, không đau như vậy nữa!"

-"Miệng không đau nhỉ?" Hắn hỏi.

Thi Lạc ngẩn ra, nhất thời không hiểu hắn có ý gì.

-"Chúng ta nói chuyện đi?" Hắn nói.

Thi Lạc lúc này mới hiểu được, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Tông Hi một cái, nghĩ thầm cái bánh trôi ngoài trắng nhân đen này, sao lại độc miệng như vậy chứ?

-"...Được!" Thi Lạc nói.

-"Phòng ngươi hay là phòng ta?" Hắn hỏi.

-"Ngươi..."

-"Vậy đi phòng ngươi!" Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc bị chặn họng, cảm thấy hắn đang cố ý.

Hai người vào phòng Thi Lạc, sau khi đóng cửa lại, Vệ Tông Hi mới nói: "Ta đồng ý cho ngươi gia nhập vào bọn ta!"

Thi Lạc nói: "Không phải ngươi đã sớm đồng ý sao?"

-"Đó chỉ là thử, hiện giờ mới là thật sự đồng ý!"

Thi Lạc nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy nàng không cần lo lắng bất cứ lúc nào sẽ bị Vệ Tông Hi giết nữa.

-"Ồ!"

Thi Lạc không cần biết là thử hay là đồng ý, thật sự cũng không có gì khác nhau, rốt cuộc nàng vẫn là bị động tiếp nhận.

Vệ Tông Hi nói: "Trước tiên ngươi làm tốt quán điểm tâm, nếu có thể, ngươi lại chỉ đạo mặt khác nữa."

-"Ồ!"

Thi Lạc gật đầu.

Vệ Tông Hi không thích thái độ của nàng, nói: "Ta phái người đi Lang Sơn, phát hiện ở đó có không ít đá tiêu, chỉ là nếu động tĩnh quá lớn sẽ không tránh được sự hoài nghi của mọi người!"

Thi Lạc ngẩn ra, nhìn Vệ Tông Hi một cái.

Vệ Tông Hi hoàn toàn không ngượng ngùng, hắn nói: "Ngươi có biện pháp gì hay không?"

Thi Lạc suy nghĩ mới nói: "Ta từng hỏi Thái Đại nương, Lang Sơn hoang tàn vắng vẻ, các ngươi có thể lặng lẽ đi!"

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Thôn Viễn Sơn tình thế phức tạp, nhiều đá tiêu như vậy rất khó tránh hoài nghi, nếu có người phát hiện, chúng ta sẽ phiền toái."

Thi Lạc gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Vệ Tông Hi, thấy hắn nhìn chằm chằm mình, nàng vui vẻ: "Ngươi có chủ ý?"

Vệ Tông Hi gật đầu: "Ta có một nhóm thuộc hạ cũ, ta dự định cho hắn nhận thầu miếng đất đó ở Lang Sơn, sau đó cho người lén vận chuyển về đây."

Thi Lạc gật đầu: "Đây là  một ý hay!"

Ngay sau đó nàng nhìn thoáng qua Vệ Tông Hi: "Vì sao ngươi lại nói cho ta biết điều này?"

Vệ Tông Hi nói: "Đương nhiên là coi ngươi như người của mình!"

Thi Lạc cảm thấy cái  câu "người của mình" chân thật đến đáng sợ.

Như vậy có phải đang nói rõ nàng và Vệ Tông Hi đang ở cùng trên một chiếc thuyền? Hơn nữa, nàng đã biết bí mật của hắn, nếu nàng dám phản bội hắn, sẽ bị diệt khẩu?

-"Xem ra ngươi nghĩ thông rồi." Vệ Tông Hi nheo mắt nhìn nàng nói.

Thi Lạc gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net