Chương 9: Một Bữa No Nê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Tông Hi ngồi trên ghế, có thể nhìn thấy thấp thoáng Thi Lạc đang ở trong bếp bận rộn. Ánh mắt của hắn ngày càng trầm xuống.

Hắn không tin một con người trong khoảng thời gian ngắn lại có thể thay đổi nhiều như vậy, nghĩ đến sự việc ban sáng Thi Lạc rơi xuống nước, hắn rõ ràng cảm nhận được nàng đã không còn hô hấp nữa, không ngờ sẽ tỉnh lại, lại còn biến thành con người như hiện tại...

Hoặc là Thi Lạc đang có toan tính ngầm gì đó, đang tìm cách trả thù hắn, nhưng bản thân hắn đã thành thế này rồi, nàng ta còn trả thù thế nào được nữa.

Còn một khả năng nữa, đó là người này là một người hoàn toàn khác.

Vệ Tông Hi nghĩ đến khả năng này, trong lòng thầm giật mình, lập tức liền lắc đầu, vừa rồi hắn đã nhìn qua, trên cánh tay của Thi Lạc vẫn còn vết bớt, như vậy chắc chắn vẫn là nàng ta....

Nhưng liệu có khả năng khác không? Một người dù có giả trang thế nào thì cũng không thể thay đổi được tác phong và hành vi chứ?

Trừ khi là mượn xác hoàn hồn?

Vệ Tông Hi không tin vào mấy chuyện ma quái hoang đường này, vì vậy hắn đã loại bỏ khả năng này, rốt cuộc hắn vẫn nghĩ Thi Lạc đang có âm mưu ngầm, hoặc là những người kia muốn hại hắn lại chuẩn bị làm điều gì rồi.

Thi Lạc ngâm nga hát, đun mì lên, trộn 2 phần rau, một quả dưa chuột, một chút rau chân vịt, nàng nuốt nước miếng, chờ đợi một bữa ăn no nê, hoàn toàn không biết rằng, Vệ Tông Hi ngoài kia xém chút nữa là phát hiện ra bí mật của nàng.

Mặt trời dần xuống núi, trong viện tử không nóng không lạnh, vừa đẹp. Thi Lạc khiêng cái bàn nứt trong phòng ra sân, đặt mì và đồ ăn lên bàn, rồi lại khó khăn đẩy Vệ Tông Hi đến bên bàn, nàng đã đói đến hoa mắt rồi.

-"Có thể tự ăn được không?"- Thi Lạc đưa bát cho Vệ Tông Hi. Vệ Tông Hi gật đầu.

Thi Lạc cầm đũa lên bắt đầu ăn, ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Vệ Tông Hi thuận tay trái, dùng tay trái ăn cơm không có vấn đề gì.

Ăn miếng thứ nhất, cảm giác đầu tiên là rất ngon, sợi mì dai chắc, canh khá thanh đạm, ăn cùng với  dưa cải có cảm giác giống như mỹ vị vậy.

Vệ Tông Hi cầm chiếc đũa, rất lâu rồi hắn mới được ăn bữa cơm như vậy.

Ba năm trước hắn từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhìn cha mẹ chết thảm không thể chôn cất họ được, bản thân lại gãy hai chân, những kẻ ngày trước nịnh bợ hắn thì bây giờ lạnh nhạt, nhẫn tâm. Vệ Tông Hi đã nếm trải tận cùng của đau khổ, trước giờ đã không còn rơi một giọt lệ nào nữa, vậy mà bây giờ hắn ăn mì trong bát này, hốc mắt lại đỏ lên.

Thi Lạc đã ăn xong một bát, thấy Vệ Tông Hi cầm đũa không động đậy, nàng hỏi: "Không hợp khẩu vị sao, ngươi không thích ăn mì ?"

-"Không phải !"

Vệ Tông Hi nói xong thì ăn như hổ đói, rất nhanh đã ăn xong một bát mì vào bụng, hắn đẩy bát trên bàn.

Thi Lạc buồn cười, lại lấy thêm cho hắn một bát. Cả hai người chẳng ai chê ai cách ăn uống. Rât nhanh liền ăn hết sạch mì và đồ ăn trước mặt.

Thi Lạc xoa xoa bụng vừa lòng thoả dạ, quả nhiên không có vấn đề gì là không giải quyết được với một bữa ăn no.

Tâm trạng Vệ Tông Hi cũng không nặng nề như trước nữa.

Hai người im lặng một lát, Thi Lạc đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, phòng bếp vẫn còn lửa, thuận tiện đun một ít nước lát nữa rửa chân tay. Quần áo lúc sáng Thi Lạc rơi xuống nước vẫn chưa thay, bây giờ sớm đã khô rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Thi Lạc nhìn Vệ Tông Hi, y phục hắn cũng đã bị bẩn hết rồi.

Chờ nước sôi, Thi Lạc tranh thủ sắp xếp lại những đồ mà hôm nay mua, chén trà có bốn cái, hình dáng cũng không tệ, có điều nhìn hơi đơn điệu một chút.

Thi Lạc đưa một chiếc cho Vệ Tông Hi: "Cái này cho ngươi !"

Vệ Tông Hi chần chừ một chút rồi nhận lấy, nhìn chén trà đơn điệu trong tay, ánh mắt hắn rũ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net