046 ai hạ mị dược?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Tiểu Dung

Beta : Ụt Ác Từ Pé

Một hàng bốn người Lâm Cẩn Du nhấc bước rời đi. Sau đó, lúc bốn người sắp tới trước cửa miếu Hoa An Tự, thì đối diện có hai nữ tữ khuê các mang theo nha hoàn thướt tha hướng các nàng mà đến.

Lúc trước xuyên không, Lâm Cẩn Du không thường xuyên xuất môn, danh viện kinh thành cũng nhận thức không nhiều lắm, bởi vậy, hai người trước mặt này nàng tất nhiên là không biết .

Nạp Lan Uyển Thanh liền bất đồng, nàng tuy là công chúa thứ xuất, lại tốt xấu cũng là công chúa một quốc gia, nhận thức danh viện lại rất nhiều, hai người mới xuất hiện này nàng đều biết, một vị là thiên kim Trung Thư thị lang Trần Tư Tư, một vị còn lại là thiên kim Tô Tiêm Nhi của lễ bộ thượng thư.

Trần Tư Tư kia vừa thấy Nạp Lan Uyển Thanh cùng Lâm Cẩn Du khóe môi liền giương lên, đối với Nạp Lan Uyển Thanh nói:

"Uyển Thanh công chúa, người thế nào tự hạ thân phận đi cùng người như thế vậy?"

Tô Tiêm Nhi phụ họa nói:

"Đúng vậy, loại nữ tữ dường như không có trinh tiết ấy chứ, lại còn có mặt mũi xuất môn?"

Nạp Lan Uyển Thanh nghe vậy, đôi mi thanh tú nhăn lại:

"Hai người các ngươi làm sao dám nói chuyện như thế?"

Trần Tư Tư bắt đầu khinh thường lườm Lâm Cẩn Du một cái:

"Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Hiện tại kinh thành ai không biết chuyện của nàng ta?"

"Đúng vậy, nếu ta là nàng, đã sớm thắt cổ tự sát rồi."

"Hai người các ngươi im miệng! Đến xin lỗi nhanh!"

Nạp Lan Uyển Thanh nhân sinh lần đầu tiên tức đến độ muốn bạo phát.

Trần Tư Tư như nghe thấy chuyện cười, xuy thanh nói:

"Xin lỗi? Uyển Thanh công chúa, người đang đùa đi?"

Nạp Lan Uyển Thanh còn muốn nói cái gì đó thì lại bị Lâm Cẩn Du cầm tay :

"Uyển Thanh, chúng ta đi."

Người cặn bã như thế, mắng các nàng nàng cũng sẽ cảm thấy bẩn, cho nên, trực tiếp không nhìn!

Nạp Lan Uyển Thanh tức giận đến ngực phập phồng không ổn định, Lâm Cẩn Du cũng là một mặt thản nhiên.

Bọn họ lướt qua nhau, Tô Tiêm Nhi tức nói:

"Thật sự là xúi quẩy, vừa ra khỏi cửa liền gặp ngôi sao chổi như vậy."

"Trở về nhất định mình phải thắp hương lạy trời, để tránh dính sao chổi mới được."

Hai người nói xong xoay người lả lướt mà đi, nhưng mà, khi vừa nhấc bước, chỉ cảm thấy không trung truyền đến một cỗ sát khí nồng đậm.

"Trời !"

Trần Tư Tư xoay người một cái liền nhìn thấy một mặt nạ hoàng kim ở trước mắt lóe ra chùm tia sáng chói mắt, đang lúc kinh hách, nàng lấy tay ôm ngực lui ra phía sau mấy bước.

Tô Tiêm Nhi chậm hơn nàng một bước, nhưng cũng thấy được cái nam tử quỷ mị cách các nàng không xa.

Người nam tử ngồi ở phía trên xe lăn kia, hắn tuy rằng không thể đứng thẳng, nhưng, quanh thân hắn phát ra khí thế như núi hà bàn bao la hùng vĩ, làm cho người chung quanh vốn là so với hắn cao lớn hơn đều thua chị kém em.

"Trời, là người hay quỷ a?"

Trần Tư Tư kinh hồn chưa ổn định, hai tay run run kéo tay Tô Tiêm Nhi bước nhanh đi trước, thân ảnh gầy nhanh chóng biến mất ở bên trong đám người.

Nam tử mặt quỷ thấy thân ảnh hai người biến mất, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt như không tha thứ, tay nắm giữ xe lăn cầm siết chặt như bàn thạch.

"Diệp ca ca, huynh làm sao vậy?"

Bạch y nữ tử đứng ở bên cạnh nam tử mặt quỷ đang cảm giác được độ ấm bên cạnh đột nhiên giảm cực nhanh, mắt trừng lớn hỏi.

Nam tử mặt quỷ chuyển mắt nhìn về phía bạch y nữ tử, ẩn ẩn mở miệng nói:

"Chỉ Lăng, muội về sau tiếp tục lừa gạt mẫu phi, làm cho mẫu phi lo lắng cho muội, đừng trách ta không nhớ tình cũ sai người đem muội về Đông Lâm đấy."

Bạch Chỉ Lăng nghe vậy trong mắt chậm rãi ngấn lên nước mắt:

"Diệp ca ca, hay là huynh cho muội theo huynh đi, như vậy liền giải quyết xong mà?"

Môi mỏng mặt quỷ nam tử hé mở, vô tình mà trả lời:

"Không."

"Muội mặc kệ, muội chỉ biết là muội thích huynh, muội sẽ cùng huynh ở chung......"

Bạch Chỉ Lăng rất không phân rõ phải trái khóc to lên.

Ánh mắt nam tử mặt quỷ đông lạnh, đang muốn mở miệng nói chuyện liền thấy một nam tử thị vệ phi thân mà đến, người nọ quỳ xuống đất thỉnh an nói:

"Chủ tử, Vương gia đã hồi phủ."

"Hồi phủ!"

Nam tử mặt quỷ nghe vậy không hề để ý tới Bạch Chỉ Lăng, chỉ ấn một cái nút trên xe lăn, xe lăn kia liền tự động hướng phía trước xoay tròn mà đi.

Bạch Chỉ Lăng khóc sướt mướt theo ở phía sau hắn.

= = = = = = = = = = Ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = = =

Hôm sau, Lâm Cẩn Du vẫn như cũ, thu thập trang điểm tốt xong liền nghe Hân Nhi ở trong viện kinh ngạc kêu:

"Tiểu thư, tiểu thư, trong kinh thành lại xảy ra chuyện lớn rồi."

Thính Vũ đã ở trong viện làm việc, chợt nghe thấy thanh âm của Hân Nhi thì cả kinh nói:

"Hân Nhi, ngươi tiểu quái đừng kích động lớn như vậy, bên trong kinh thành này còn có thể phát sinh chuyện kinh thiên động địa gì đây?"

Tiểu thư nhà nàng một lần chuyện lớn kia đã nghe rợn cả người, hay là còn có người làm chuyện càng tốt hơn nhỉ?

Lâm Cẩn Du lúc này cũng mở cửa phòng ra, nàng hướng dưới tàng cây hoa đào đi đến, vừa đi vừa hỏi:

"Có chuyện lớn gì, ngươi không ngại đến nói cho ta nghe một chút xem?"

"Tiểu thư, người có biết Trần Tư Tư cùng Tô Tiêm Nhi không?"

Mày Lâm Cẩn Du nhíu lại, suy nghĩ một chút trả lời:

"Hôm qua ở Hoa An Tự không phải gặp qua nàng sao, các nàng như thế nào?"

" Trần Tư Tư cùng Tô Tiêm Nhi này, trời, quả nhiên là quá mức dọa người rồi, các nàng lại đi Nhã Uyển tìm tiểu quán nhi."

Tiểu quán nhi?

Đó không phải là nam kỹ sao?

Trần Tư Tư cùng Tô Tiêm Nhi này tiền vệ như vậy, lại tìm con vịt thay ngưu lang sao?

Thính Vũ nghe xong cười lạnh nói:

" Hai nữ tữ độc miệng kia lại thủy tính dương hoa như vậy."

Hôm qua ở Hoa An Tự ý tứ hoàn hảo cười nhạo tiểu thư, thật sự là mặt người dạ thú mà!

Hân Nhi nghe vậy cũng gật gật đầu tiếp tục nói:

"Bất quá, hai cái tiểu thư kia lại mở miệng phủ nhận, nói họ căn bản là không có đi tìm tiểu quán, nói là có người hãm hại, nhưng mà, đại gia đều thấy, các nàng cùng tiểu quán này đang trần truồng ôm vào nhau, như vậy còn phủ nhận được sao?"

Lời vừa nói ra, Lâm Cẩn Du nheo đôi mắt lại.

Nói như vậy, hai nữ nhân này thật đúng là bị người hãm hại, đúng thế, các nàng đắc tội người nào mà trừng phạt các nàng như vậy đây? Thiên kim tiểu thư đi Lan viện tìm tiểu quán nhi, các nữ tữ khuê các cổ đại gặp được kiếp nạn như thế, sợ là đời này cũng khó có thể gả đi ra ngoài.

Ai xuống tay ngoan tuyệt như vậy ta?

( Ụt : Thì là tướng công tương lai của tỷ á :3 ~ )

"Mặc kệ có phải bị người hãm hại hay không, dù sao ta nhận thấy các nàng gieo gió gặt bão thôi, thật xứng đáng!"

Thính Vũ giờ phút này chỉ cảm thấy tâm thực vui sướng, tích tụ hôm qua trở thành hư không, nàng thật đúng là muốn cảm tạ người hãm hại kia nha.

Lâm Cẩn Du mím môi, lại không hé răng.

Ban đêm, trăng tàn như câu hồn, đổi vị trí liên tục trên bầu trời đen như mực, ánh trăng ảm đạm, phía trên lại có một tầng mây mỏng màu đen.

Lâm Cẩn Du rửa mặt xong sau liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Khi sắp tiến vào mộng đẹp, Lâm Cẩn Du chỉ cảm thấy quanh thân bỗng nhiên nóng lên, độ ấm tăng trở lại, Lâm Cẩn Du tưởng chăn quá dầy làm cho bị nóng, lại mở một góc chăn ra.

Nhưng mà, Lâm Cẩn Du xốc lên rồi vẫn như cũ cảm thấy nóng, hơn nữa, sóng nhiệt từ bụng kéo dài tới cổ kia làm cho cả người nàng đều nóng rực cả lên.

"Không tốt!"

Lâm Cẩn Du xoay người qua, nâng tay xem mạch đập của bản thân, biết ra thì đồng tử Lâm Cẩn Du co rụt lại, giật mình nói:

"Mị dược?"

Nàng làm sao lại trúng mị dược?

Là ai hạ độc?

Trong đầu Lâm Cẩn Du bay lộn trí nhớ một hồi, cũng không phát hiện một cái lỗ hổng nào.

Mị dược này đã rót vào bên trong máu của nàng, muốn giải trừ phải đi ra ngoài phối dược mới được, nếu trong vòng ba canh giờ không thể giải độc mà nói, nàng sợ phải là mạch máu bạo liệt mà chết .

Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn Du xoay người xuống giường, chuẩn bị phủ thêm quần áo ra ngoài, nhưng mà, khi mũi chân nàng vừa mới chạm đất, cửa phòng đúng lúc bị người đẩy ra.

Lâm Cẩn Du tức thì lại nằm trở về.

Dưới ánh trăng, cái bóng đen cao lớn như núi kia, hắn vào cửa xong chung quanh vẫn vọng một chút, lúc hắn nhìn thấy nữ tữ nằm trên giường, dâm đãng cười:

"Tiểu dâm nữ, chờ thật lâu rồi?"

Lâm Cẩn Du vừa nghe đến thanh âm này, đôi mi thanh tú nhíu thành một đường.

018 : Nam viện, là kỹ viên mà người mua vui là nam chứ không phải là nữ.

019 : (水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net