Chương 17 Tranh nam nhân của ngươi , ngươi có năng lực tranh lại ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy nhuyễn kiệu màu lam dần dần đi xa, Lâm Cẩn Trân cuối cùng ngụy trang không nổi nữa, nàng hung hăng dẫm chân:

“Tiểu hồ ly tinh Lâm Cẩn Du đáng giận, lớn lên như vậy cũng dám theo ta dành Dự Thành vương?”

Thận Nhi chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu thư, chúng ta còn đi Hoa An tự không ?”

“Đi đi đi! Đi cái gì?”

Lâm Cẩn Trân nâng tay nắm cánh tay Thận Nhi thật chặt:

“Tiểu thư ta nhà ngươi bị tiểu tiện nhân kia bức tức như vậy ? Còn đi Hoa An tự cái gì? Dâng hương còn có tác dụng gì?”

Nam nhân của chính mình rất nhanh bị tiểu tiện nhân bắt cóc , nàng còn tâm tình nào mà đi thắp hương bái phật?

Thận Nhi bị Lâm Cẩn Trân siết đau, nhưng cũng chỉ có thể nhịn nước mắt xuống.

“Còn đứng ở đây làm cái gì? Còn không theo bổn tiểu thư hồi Hải Đường uyển?”

Lâm Cẩn Trân nâng tay nắm tay Thận Nhi, Thận Nhi khịt khịt mũi đỡ lấy cánh tay Lâm Cẩn Trân hướng Hải Đường uyển bước vào.

Trở lại tẩm cư tại Hải Đường uyển, Lâm Cẩn Trân ngồi ở bên bàn học, tưởng thế nào , cuối cùng đứng dậy ném đồ loạn cả lên .

“Phanh –”

“Phách –”

Lâm Cẩn Trân thấy gì ném đó , ném gì không ném lại cầm ngay bình hoa là bảo vật có một không hai.

Thận Nhi ở bên cạnh sợ tới mức cuối cùng trốn ở góc phòng khóc lên.

Lâm Cẩn Trân phát điên bàn  loạn ném này nọ, một đầu châu thoa hỗn độn rơi xuống.

“Ôi, nhi ngoan nữ của ta , con làm sao vậy ?”

Một thời gian sau, có người đi báo, Tạ Ngọc Phương chân bước đi tới tẩm cư của Lâm Cẩn Trân  .

Lâm Cẩn Trân đang nghe thấy thanh âm Tạ Ngọc Phương liền dừng động tác ném đồ , nàng nước mắt lưng tròng hướng Tạ Ngọc Phương xông đến.

“Nữ nhi ngoan , cẩn thận ,đừng dẫm mảnh sứ vỡ trên đất  .”

“Mẫu thân……”

Lâm Cẩn Trân nhào vào trong lòng Tạ Ngọc Phương không để đến ý hình tượng mà gào khóc:

“Mẫu thân, Vương gia hắn không cần con nữa , làm sao bây giờ?”

Tạ Ngọc Phương nghe vậy hạ lệnh hạ nhân lui ra , vỗ bả vai Lâm Cẩn Trân dỗ nói:

“Đây là chuyện gì ? Nữ nhi của ta quốc sắc thiên hương, Vương gia hắn như thế nào không cần con chứ ?”

“Hắn thật sự không cần con , hắn cư nhiên kêu Yến Thanh đến phủ đón Lâm Cẩn Du……”

Tạ Ngọc Phương nghe vậy, mày liễu dựng thẳng lên:

“Con nói cái gì?”

Nàng vừa mới còn đang cười nhạo mẹ con Úc Hương Cầm bị Lâm Cẩn Du trừng trị , không nghĩ hiện tại nữ nhi lại nói cho nàng một chuyện kinh thiên động địa như vậy .

Lâm Cẩn Trân từ trong lòng Tạ Ngọc Phương thẳng đứng dậy, lau nước mắt nói:

“Vừa rồi con tận mắt thấy, Yến Thanh đưa cỗ kiệu ở cửa phủ đón Lâm Cẩn Du, ta hỏi Yến Thanh chuyện gì, Yến Thanh nói Vương gia phân phó không thể cho những người khác biết được, mẫu thân, ngươi nói vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?”

“Còn có việc này? Hay thật sự là ngày ấy việc ném ngọc bội làm vương gia nhớ kỹ nàng?”

Lâm Cẩn Trân lắc đầu nói:

“Con không biết……

Mẫu thân……

Người nhất định phải cho ta làm chủ, không có vương gia ta liền sống không nổi nữa……”

Nếu thật sự là bởi vì chuyện đó, như vậy nàng thật sự là mất nhiều hơn được, sớm biết thế sẽ không mang Lâm Cẩn Du đi du hồ .

“Ngoan……

Đừng khóc, có mẫu thân ở đây, Vương gia tất nhiên là của con , những người khác ai đều đừng mộng tưởng !

Lão hồ li tinh cùng tiểu hồ ly tinh, mẫu thân sớm hay muộn thu thập các nàng!”

Tạ Ngọc Phương nâng tay lau nước mắt trên mặt Lâm Cẩn Trân:

“Mẫu thân liền tiến cung một chuyến, gặp biểu dì hoàng hậu nói nói việc này, cho nàng đem Lâm Cẩn Du xoá tên khỏi tuyển phi yến.”

Vốn Nam Lâm hoàng triều từ trước đến nay quy củ tuyển phi yến là vô luận thứ xuất hay là con vợ cả, chỉ cần là quan tam phẩm đều phải đưa thiên kim vào cung tham gia tuyển phi yến .

Bất quá, quy củ cũng đều là người định , chỉ cần hoàng hậu làm chủ, kia Lâm Cẩn Du vĩnh viễn đừng nghĩ bước tới cửa cung một bước!

“Cám ơn mẫu thân.”

Khóe môi Tạ Ngọc Phương giương lên, lộ ra nụ cười âm độc .

Lan Tịch Chi, ngươi theo ta đoạt lão gia nửa đời người , ta tuyệt không cho phép nữ nhi của ngươi lại tranh giành nam nhân của nữ nhi ta  !

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

Trong nhuyễn kiệu, Lâm Cẩn Du hồi tưởng lại biểu cảm Lâm Cẩn Trân , che bụng cười lên tiếng:

“Ha ha, tức không thể phát lại còn phải nguỵ trang cao quý, thật sự là vui không còn gì để nói , thống khoái thống khoái!

“Tranh nam nhân của ngươi , ngươi có năng lực tranh lại ?”

Ngày hôm qua, nàng vốn không nghĩ để Yến Thanh tới đón nàng , sau này nghĩ nghĩ, Yến Thanh đến cửa tướng phủ đón người, việc này tất nhiên sẽ tạo sóng to gió lớn trong tướng phủ.

Như vậy, chẳng phải là có thể hảo hảo làm Lâm Cẩn Trân tức giận một trận?

Như thế, cũng có thể báo hận trước kia!

Lâm Cẩn Du càng nghĩ càng vui vẻ, một mình ở trong kiệu nở nụ cười một đường cho đến lúc nhuyễn kiệu dừng lại, nàng hạ kiệu vẫn còn chưa có thể dừng nụ cười trên mặt .

Nạp Lan Duệ Tích vừa đi ra cửa phủ liền gặp được bạc y nữ tử một thân giản dị lại cười đến sáng lạn như ánh mặt trời .

Tươi cười như vậy , giống như hoa đào chớm nở.

Nàng mặc dù không đẹp, nhưng là nàng cười cũng chứa sức cuốn hút .

Bởi vì nụ cười của nàng là phát ra từ nội tâm, nàng cười là vì nàng vui vẻ nên nàng mới cười, mà không giống nữ tử tùy tùng luôn luôn ở hắn phía sau , các nàng trên mặt tươi cười đều là ngụy trang mà ra , cười như vậy làm hắn chỉ cảm thấy khó chịu.

“Chuyện gì mà buồn cười như vậy?”

Bởi vì bị Lâm Cẩn Du tươi cười cảm nhiễm , cũng không quan tâm việc khác. Đúng là ma xui quỷ khiến , Nạp Lan Duệ Tích hỏi một câu như vậy.

Lâm Cẩn Du vốn là một mặt mang cười, nhưng mà, sau khi nàng nghe thấy những lời này, tươi cười trên mặt tức thì thu lại , nàng thật sự là buồn cười, cư nhiên liên hạ kiệu vẫn có thể cười thành như vậy.

Bởi vì cảm thấy có chút xấu hổ, Lâm Cẩn Du trả lời không liên quan đến câu hỏi chút nào :

“Oa, đến rồi sao, thật nhanh a!”

Nạp Lan Duệ Tích khi nhìn thấy tươi cười trên mặt Lâm Cẩn Du thu lại mà đi , cảm thấy dị thường thất vọng , nàng cứ như vậy không muốn gặp đến hắn sao? Thế cho nên sau khi nhìn thấy hắn liền đem nụ cười kia thu lại ?

Lâm Cẩn Du là người sảng khoái nhanh mồm nhanh miệng, ngước mắt liền hỏi:

“Bệnh nhân là ở quý phủ sao?”

Nạp Lan Duệ Tích lắc đầu:

“Không có, chúng ta từ nơi này khởi hành đi phủ thượng của hắn.”

Vì thế, Lâm Cẩn Du lại lên nhuyễn kiệu, qua một thời gian liền tới nơi.

Hạ kiệu, Lâm Cẩn Du đứng ở trước cửa phủ đệ xa lạ , chỉ cảm thấy nồng đậm mùi máu , nàng vừa ngước mắt nhìn, thì thấy ba chữ dát vàng “Tông Chính phủ”, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng hào hùng nhưng có vẻ tù túng .

“Hoá ra là phủ thượng Tông Chính tướng quân.”

Hoá ra người Nạp Lan Duệ Tích muốn nàng trị liệu nhân chính là đương triều đại tướng quân Tông Chính Nhan.

Trước kia nàng tuy rằng không hỏi thế sự, nhưng là cũng từng nghe nói qua đại danh Tông Chính Nhan , hắn là đệ nhất võ tướng Nam Lâm, tư thế oai hùng uy vũ, vì Nam Lâm lập hạ chiến công hiển hách.

Mắt liếc Nạp Lan Duệ Tích một cái, dưới ánh sáng mặt trời, tuấn nhan hắn như tượng điêu khắc tuấn mỹ không tỳ vết, màu vàng ánh mặt trời ở trên người hắn như một tầng viền vàng, sáng rực như hoa.

Tông Chính Nhan chính là đại tướng theo Nạp Lan Duệ Tích vào sinh ra tử , Nạp Lan Duệ Tích vì Tông Chính Nhan vung tiền như rác, có thể thấy được Nạp Lan Duệ Tích đã có tâm yêu chuộng nhân tài.

Nạp Lan Duệ Tích này, đối nữ tử vô tình như thế, đối thuộc hạ của hắn cũng là bôn ba làm lụng vất vả.

Nàng nên đánh giá người này như thế nào đây?

Đứng ở bên cạnh Lâm Cẩn Du , Nạp Lan Duệ Tích cảm giác được một chút ánh mắt đang tìm kiếm trên người hắn , hắn nghiêng đi mặt nhìn về phía Lâm Cẩn Du.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net