Chương 8 : Con nhóc này, ngươi chơi hay không chơi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tư Thần có thể nhìn ra Lâm Cẩn Du là nữ cải nam trang , có thể Tiếu chưởng quầy nhìn không ra . Hắn nghe Lâm Cẩn Du vừa hỏi, theo quán tính liền từ chối nói:

“Vị này gia, ngượng ngùng, bổn điếm tạm không nhận người làm.”

Lâm Cẩn Du vừa nghe có chút nản lòng, bất quá, nàng xưa nay là không đạt mục đích thề không bỏ qua, ánh mắt vừa hướng lên trên chuẩn bị rơi nước mắt bắt đầu kể lể hoàn cảnh, lại nghe một trận thanh âm lanh lảnh của nam tử .

“Ta nói Tiếu ngươi, đến cùng ngươi là chưởng quầy hay ta là chưởng quầy a?”

Lâm Cẩn Du theo tiếng mà nhìn, nhưng thấy trong điếm  bàn bát tiên bàng ngồi một gã mặc màu lam quần áo  nam tử, tóc của hắn rẽ ngôi ba bảy , bên phải nhiều hơn bên trái, bên tai một vài sợi tóc rơi nhẹ , đôi mày kiếm, mắt hoa đào thâm thúy, mũi cao như tượng điêu khắc , môi khuếch rõ ràng, đúng theo khuôn mẫu mỹ nam tử anh tuấn cổ đại.

Một người như vậy khiến Lâm Cẩn Du không khỏi liên tưởng đến các anh hùng võ hiệp trong tiểu thuyết hiệp khác .

Hắn  tuấn mỹ bất đồng cho Nạp Lan Duệ Tích  lạnh lùng, bất đồng cho Nam Cung dập  ôn nhu, hắn  tuấn mỹ có một chút lưu manh  hương vị.

Sự tuấn mỹ của hắn bất đồng với sự lạnh lùng của Nạp Lan Duệ Tích cũng bất đồng với nét ôn nhu của Nam Cung , nét tuấn mỹ của hắn mang theo chút hương vị ” lưu manh “.

Lời của Vân Tư Thần khiến Tiếu chưởng quầy cả kinh , cả người toát mồ hôi lạnh , vị gia này hôm nay sao lại như vậy ?

“Thiếu……”

Tiếu chưởng quầy mặt trắng bệch , chưa kịp nói hết lời , đã thấy Vân Tư Thần lắc mình đi đến trước mặt hắn quạt xếp lại , gõ gõ vào đỉnh đầu hắn.

“Ta ở trong này, ngươi cũng dám xưng chưởng quầy?”

Tiếu chưởng quầy nâng tay sờ đầu, gật đầu nói:

“Là… thiếu……”

Vân Tư Thần đôi mắt trừng mắt nhìn một chút, Tiếu chưởng quầy cuối cùng hô lên:

“Đúng vậy, thiếu gia.”

Lâm Cẩn Du mỉm cười , tuy biết lam y nam tử này thân phận tuyệt đối không chỉ đơn giản là thiếu gia nhưng chuyện này có can hệ gì tới nàng ? Chỉ cần nàng có thể lưu lại đây kiếm tiền là tốt rồi .

“Vị này thiếu gia, người tuyển nhận đại phu cho y quán sao?”

Lâm Cẩn Du hướng Vân Tư Thần lễ phép hỏi.

Mày kiếm Vân Tư Thần giương lên, phe phẩy quạt, càng cảm thấy hứng thú :

“Ngươi nói, ngươi là tới ứng tuyển đại phu ?”

Không thể , không thể , hắn chỉ nghĩ rằng nữ tử này chính là đến làm điểm việc vặt vãnh, không nghĩ nàng là muốn làm đại phu, rất thú vị !

Lâm Cẩn Du gật đầu nói:

“Ta từ bé học được chút dược lý, lại đúng lúc gia mẫu mắc bệnh nặng , gia cảnh lại khốn cùng , thật sự mua không nổi dược liệu, cho nên mới đến kiếm chút ngân lượng để lấy phí trị liệu cho gia mẫu.”

Vân Tư Thần thấy nàng thật thà kể rõ sự tình , nhưng cũng chỉ bán tín bán nghi, cánh môi hắn khẽ nhếch hỏi:

“Ngươi cũng biết, Phúc Thuận y quán đã tồn tại bao nhiêu năm ? Ta lại không có biết y thuật của ngươi đến tột cùng là như thế nào , làm sao có thể nào yên tâm cho ngươi làm đại phu đây? Nếu ngươi chuẩn sai bệnh , không phải đã làm mất đi danh dự bao năm qua của y quán sao ?”

“Người có thể tùy ý kiếm tra ta, kiếm tra xong đạt hay không tuỳ người định đoạt.”

Vân Tư Thần đem quạt xếp đánh vào bên trong lòng bàn tay:

“Sảng khoái! Được !”

Sau đó, Vân Tư Thần chọn một ít bệnh nhân đến xem bệnh . Sau khi hắn chẩn trị lại để Lâm Cẩn Du bắt mạch , hơn mười người thì kết quả chẩn đoán của nàng cùng hắn hoàn toàn giống nhau .

Kiểm tra xong, Vân Tư Thần đối Lâm Cẩn Du khâm phục nói:

” Y thuật của ngươi so với đại phu trong tiệm này chỉ có hơn chứ không kém , có thể nói là trác tuyệt , không biết sư phụ của ngươi đến từ ? “

Lâm Cẩn Du mỉm cười nói:

“Dung hợp.”

“Dung hợp?!”

Vân Tư Thần sửng sốt, đó là cái địa phương nào? Hắn thế nào chưa từng có nghe nói qua?

“Thiếu gia, nếu người đồng ý cho ta làm đại phu , có thể cho ta ứng trước một tháng tiền công ?”

Không đợi Vân Tư Thần đáp lời, Tiếu chưởng quầy liền từ chối nói:

“Trên đời nào có đạo lý như vậy ?”

“A”

Giọng Tiếu chưởng quầy la lên vì phía trên đầu đau nhói .

“Thiếu gia, đau a –”

Tiếu chưởng quầy ôm đầu oa oa kêu.

Vân Tư Thần liếc trắng mắt:

“Không nghe thấy người ta nói mẫu thân bị bệnh rất nặng sao? Không nghe thấy người ta nói trong nhà mua không nổi dược liệu sao? Tại sao một chút đồng cảm đều không có?”

Dứt lời hướng Lâm Cẩn Du nói:

“Ta đáp ứng ngươi.”

Tiếu chưởng quầy nhìn Vân Tư Thần, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng cũng là rơi lệ , thiếu trang chủ nhà hắn khi nào thì biết đồng cảm với người khác ? Người hắn không muốn trị liệu không phải là chỉ đứng xem người ta chết đi , cuối cùng còn trên thi thể rắc muối lên sao .

Thế nhưng bây giờ người lại nói đến nhân nghĩa ?

Mình sao số khổ như vậy ? Chọc phải ma vương này?

Lâm Cẩn Du nhìn Tiếu chưởng quầy nhịn cười, hướng Vân Tư Thần vuốt cằm nói:

“Đa tạ!”

Cứ như vậy , ban ngày Lâm Cẩn Du ở Phúc Thuận y quán làm công , tối về bốc thuốc hầu hạ Lan Tịch Chi , thời gian mười ngày liền trôi qua .

Độc trong cơ thể Lan Tịch Chi sau khi được Lâm Cẩn Du điều trị cùng đã hết bảy tám phần . Nhưng nếu muốn khỏi hoàn toàn thì cần tới một dược liệu trân quý tên là ” Linh Tố ” .

Ở hiện đại cùng không tồn tại loại dược liệu này , nàng là thông qua dược thư miêu tả mới biết loại dược liệu này tên là Linh Tố , bệnh của mẫu thân nếu không có dược liệu này liền không thể chưa khỏi !

Đáng tiếc là Phúc Thuận y quán loại dược liệu này không có , Tiếu chưởng quầy nói sẽ giúp nàng tìm hiểu một chút tin tức , nàng đành đợi .

Ngoại ô Tử Nghiêu .

Núi Đan Dương mây mù lượn lờ , sống lâu lên lão làng, bên trong núi rừng sâu thẳm mơ hồ có thể thấy được mái đền cong hình củ ấu , đền đàn lưu ly đầy khí thế.

Nơi này, cất dấu một thế ngoại đào nguyên, sơn thanh mỹ thủy là nơi chung dục thanh tú, có suối nước róc rách, có oanh ca yến hót.

Bên trong hoa viên của toà đền , đèn cung đình bát giác màu đỏ đón gió lay động, bãi đá trong đình có hai người ngồi yên tĩnh đánh cờ.

Trong đó một lam y nhân, sợi tóc bay theo gió, hắn chính là tà y Vân Tư Thần , mà tên hồng bào còn lại , mặc kệ tóc bay tán loạn .

Nam tử hồng bào diễm lệ, kết hợp cùng đèn cung đình màu đỏ chiếu rọi xuống càng thêm  yêu dã.

Vân Tư Thần cầm một quân cờ màu đen đặt ở bên trong bàn cờ ngước mắt nói:

“Vài ngày nay, ta gặp được một cô nhóc rất thú vị  .”

“Ân.”

Hồng bào nam tử nhàn nhạt lên tiếng, đối với từ cô nhóc trong miệng Vân Tư Thần hắn không chút nào kinh ngạc , trong miệng hắn thường xuyên nói ra những từ ngữ không hợp với thời đại .

Vân Tư Thần nói tiếp:

“Ngươi có biết này cô nhóc này là ai không ? Nàng là nữ nhi của tứ phu nhân Lan Tịch Chi cùng Lâm Chấn Thanh tên Lâm Cẩn Du, ngươi có biết nàng rất thú vị không ?

Nàng thế nhưng đến Phúc Thuận y quán đi làm đại phu, nói là kiếm tiền vì chữa bệnh cho mẫu thân , điểm khiến ta kinh ngạc là y thuật của nàng đúng là thập phần cao minh, nếu cùng thời gian, tất nhiên có thể so sánh cùng ta.”

Ngón tay thon dài của hồng bào nam tử cầm lên một quân cờ màu trắng như ngọc, ở khớp xương trong tay của hồng bào nam tử rõ ràng tản mát ra chùm tia sáng dụ hoặc  .

Hạ xuống quân cờ, hồng bào nam tử hứng thú , chậm rãi nói:

“Vậy rồi sao?”

Vân Tư Thần đặt xuống quân cờ đen, rung đùi đắc ý nói:

“Đương nhiên không chỉ như vậy.”

Dừng một chút, ngước mắt hỏi:

“Ta hỏi ngươi, con nhóc này, ngươi chơi hay không chơi ? Nếu ngươi muốn chơi mà nói , đêm nay liền từ ngươi trước , ta cho ngươi chơi trước .”

“Đêm nay?”

Lông mi hồng bào nam tử giương lên nhìn về phía Vân Tư Thần.

Vân Tư Thần tặc tặc cười:

“Nàng đêm nay muốn lên nơi này để trộm dược!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net