Phúc hắc vương gia sỏa tướng quân c1-c50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, Nhạc Du Du một bên nhét tai phone vào lổ tai, nghe di tác của Micheal Jackson, một bên nhảy nhót trên đường cái. Thời tiết hôm nay không tồi, không khí không tồi, tóm lại mọi thứ đều không tệ lắm, vì thế tâm tình của Nhạc Du Du cũng không tệ.


Trên cầu vượt, có người đang chào bán đĩa lậu, sách lậu, thu hút không ít người ghé lại xem, Nhạc Du Du biết, đa số người ở đó đều là dân lừa gạt, không khỏi bĩu môi.




Đúng lúc này, bỗng dưng có người hô lên một tiếng “thành quản tới”, phía trên cầu vượt vốn yên lặng đột nhiên huyên náo hẳn lên, những người bán hàng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, gói chồng đĩa lậu bày trên mặt đất lại, xoay người bỏ trốn, thế là, Nhạc Du Du bất hạnh bị một người va mạnh vào, sau đó liền cùng với một tiếng “A” thê thảm, lấy vạn phu bất đương chi thế rơi xuống cầu vượt.




Vốn tưởng rằng bản thân cho dù không bị dòng xe phía dưới cán thành thịt vụn thì cũng được người hảo tâm chở tới bệnh viện, nhưng mà, khi nàng mở mắt ra thì ngây người.




Chỉ thấy xung quanh có bảy tám nam nhân, tất cả đều mặc trang phục cổ quái, trong tay còn cầm trường thương đoản kiếm, từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng như hổ rình mồi. Nhạc Du Du không nhịn được nuốt vào một ngụm nước miếng.




Tất nhiên, nếu chỉ bị người ta trừng mắt, Nhạc Du Du không sợ, mấu chốt chính là thứ trên tay của mấy thằng cha này lại chỉa vào cổ nàng, việc này sao không khiến nàng buồn bực cho được.




“Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có điểm mếu máo.




Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân.




“Không lấy ra? Không cũng không sao.” Nhạc Du Du âm thầm nuốt nước miếng, dù sao cũng phải hiểu rõ tình huống hiện tại, lại một lần nữa lấy hết dũng khí, “Vậy cho ta hỏi một chút, chổ này là nơi nào a? Tổ làm phim sao? Diễn viên là ai a?”




Lúc này, bọn thị vệ nhìn nhau, thế nhưng, vẫn không nói lời nào, bởi vì, lời của nữ nhân này, bọn họ không hiểu.




Nhạc Du Du hai lần hỏi thăm không có kết quả, dùng tay sờ sờ dưới thân, dĩ nhiên là bãi cỏ, dứt khoát nằm xuống, vừa rồi gượng người nói chuyện, mỏi quá, nếu mấy người này không muốn mở miệng, vậy nàng cũng không ép buộc, muốn làm gì thì làm đi (Bạch Anh *mắt tỏa sáng* : thiệt không – đúng chuẩn sắc nữ).




Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, một cái túi lớn ngăn tầm mắt của Nhạc Du Du lại, một đôi mắt trong suốt to tròn nhìn chằm chằm nàng.




Nhạc Du Du lại nhịn không được nuốt nước miếng một cái (Bạch Anh: chắc khát dữ lắm rồi), vội vàng gượng nửa thân trên dậy, đối diện là một khuôn mặt gần như hoàn mỹ, phía sau là mái tóc màu đỏ dài tới thắt lưng, lúc này bởi vì chủ nhân khom người mà tung bay trước ngực, càng tăng thêm cảm giác mị hoặc. Du Du tuy không tính là mê trai, nhưng mà, nhìn khuôn mặt trước mắt, vẫn nhịn không được há to miệng, ai vậy a? Sao bộ dáng lại xinh đẹp thế này? Chẳng qua, quần áo trên người sao lại sặc sỡ như vậy? Nhìn vào chẳng chút thẩm mĩ gì cả.




“Tỷ tỷ, sao ngươi lại nằm trên mặt đất vậy?” Lãnh Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn Nhạc Du Du, trong đôi mắt to một mảnh trong sáng, “Đang ngắm sao hả?” Nói xong, còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời rộng lớn chói chang, “Nhưng mà, không phải chỉ có ban đêm mới có sao sao?”




Ách? Nhạc Du Du chớp chớp mắt, cách nói chuyện cùng ngữ điệu của anh đẹp trai này sao lại quái như vậy chứ? Tuy nhiên, đối mặt với anh đẹp trai, Nhạc Du Du chỉ kinh ngạc hai giây, sau đó ha hả cười: “Mặt cỏ rất thoải mái, tỷ tỷ nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”




“Thiệt không? Ta cũng muốn nằm.” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, liền nằm xuống bên cạnh Nhạc Du Du.




Nhạc Du Du không nói gì, ngồi dậy, nhịn không được sờ vào mái tóc của hắn: “Suất ca, ngươi thật biết chạy theo mô đen a, dĩ nhiên để tóc dài như thế, còn nhuộm đỏ, chậc chậc, bất quá rất đẹp.” Nói trắng ra là, là yêu nghiệt.




“Vậy sao tóc của tỷ tỷ lại ngắn như vậy?” Lãnh Hạo Duyệt cũng ngồi dậy, “Bất quá, cũng rất đẹp đó.”




Tay của Nhạc Du Du xoa đầu của hắn, tiểu tử này nói chuyện, nàng thích.

Chương 2: tuổi không là vấn đề.





“Cái này, suất ca a, ngươi biết mấy ca ca đó không?” Nhạc Du Du thoáng nhìn mấy tên thị vệ vẫn chưa rời đi, thử dùng nam nhân tóc hồng giống hệt yêu nghiệt này làm cầu nối một chút.




“Quen a.” Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, “Bọn họ là thị vệ vương phủ a, tỷ tỷ không biết sao?”




Vương phủ? Nhạc Du Du suýt chút nữa sặc nước miếng, đây là thời đại gì rồi mà còn vương phủ nữa? Chẳng lẽ là… một ý niệm đáng sợ lóe lên trong đầu, Nhạc Du Du không khỏi rùng mình, thế nhưng, lập tức xấu hổ cười: “Ha ha, tỷ tỷ ta không phải mới tới sao?” Không khỏi âm thầm may mắn, may mà không bị hiềm nghi là thích khách rồi giết ngay đương trường a.




“Tỷ tỷ, ngươi lạnh hả?” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng dưng kéo tay Nhạc Du Du, sau đó thổi hơi nóng cho nàng, “Hạo Nguyệt thổi thổi cho ngươi một hồi sẽ không lạnh nữa.”




Nhạc Du Du không khỏi run run, xem thời tiết lúc này, chắc hẳn là mùa hè, nàng không lạnh, mà tâm của nàng lạnh a.




“Tỷ tỷ, có phải ngươi đỡ hơn nhiều rồi phải không?” Lãnh Hạo Nguyệt hé ra khuôn mặt tươi cười.




“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nhạc Du Du lại hé ra một nụ cười khó coi còn hơn khóc, “Việc này… suất ca a, bộ dáng của bọn họ dường như muốn giết ta thì phải, ngươi nếu quen biết bọn họ, có thể thay ta giải thích với bọn họ, ta là người tốt, là công dân lương thiện, không phải thích khách…” Nhạc Du Du khẩn cầu nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, bộ dáng đáng thương.




“Tư sấm Vương phủ đương nhiên phải giết rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, “Dật ca ca còn nói, có thể tru di cửu tộc nữa đó.”




Nhạc Du Du thầm lau mồ hôi lạnh, may mà, trong thời đại này nàng không có cửu tộc.




“Hay là, tỷ tỷ làm vợ ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên chóp chóp đôi mắt to vô tội, chăm chú nhìn Nhạc Du Du.




“Vì sao?” Nhạc Du Du nhìn người con trai giữa đao quang kiếm ảnh, trán đổ đầy mô hôi.




“Bởi vì ta là Vương gia…”



Nhìn bộ dáng nghiêm túc vỗ ngực của hắn, Nhạc Du Du thật sự có một loại xúc động muốn ngất đi.




“Tỷ tỷ không tin hả?” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên mếu miệng, nước mắt cũng bắt đầu tích tụ.




“Tin.” Nhạc Du Du cảm thấy hơi áy náy, tiểu bằng hữu đơn thuần như vậy, sao mình lại có thể hoài nghi được chứ? Vội vàng vỗ đầu của hắn, “Vậy nói cho tỷ tỷ, ngươi mấy tuổi rồi.”




“Sáu tuổi.” Lãnh Hạo Nguyệt rất tự hào ngưỡng cao đầu.




Bùm! Nhạc Du Du lại có cảm giác muốn thân mật cùng mặt cỏ, hai mắt trắng dã.




“Nhưng mà, Ngọc đại thúc nói ta hai mươi, còn nói ta là nam tử hán, có thể cưới vợ, tỷ tỷ, ngươi nói ra rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?” Biểu tình rất mù mờ, “Sáu tuổi thì không phải là nam tử hán hả? Vậy thì không được cưới vợ luôn sao?”




“Ách, tuổi tác không là vấn đề.” Ái tâm của Nhạc Du Du rốt cuộc bị biểu tình vô tội lại mù mờ cùng khuôn mặt tuấn tú hết số zách kia kích phát rồi, tất nhiên, quan trọng hơn là suy nghĩ cho an toàn của bản thân, nàng cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lãnh Hạo Nguyệt.




“Thật sao? Thật tốt quá.” Lãnh Hạo Nguyệt vừa nghe, lập tức nhảy lên, hơn nữa còn tiện tay nắm lấy Nhạc Du Du, kéo nàng chạy đi, vừa chạy vừa kêu: “Ngọc thúc, ta có vợ rồi…”




Đỉnh đầu Nhạc Du Du có một đám quạ đen bay qua.




Cuối cùng, sau khi đi qua một viện tử, Nhạc Du Du nhìn thấy một trung niên nam tử tuổi khoảng bốn mươi ra đón, thần tình vui vẻ: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia!”




Bọn nô tài đứng ở phía sau cũng quỳ xuống hô: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia.”




“Sao hả?” Lãnh Hạo Nguyệt đắc ý nhìn nhạc Du Du, “Tin chưa hả?”




Nhạc Du Du gật đầu, còn có thể không tin được sao?

Chiếu theo ý tứ của Lãnh Hạo Nguyệt, tốt nhất là thành thân ngay lập tức, như thế thì hắn sẽ có vợ, sau này lại có em bé, hắn cũng có thể trở thành phụ thân, nhưng mà, hắn dù sao cũng là vương gia, con ruột của đương kim hoàng thượng, tuy rằng là một đứa ngốc, nhưng chuyện lập phi không thể “hoa loa kèn” được.




Dưới sự khuyên can dai dẳng của Ngọc thúc, Lãnh Hạo Nguyệt mới không nổi tính tình trẻ con nữa, đáp ứng vào cung thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn.




“Tỷ tỷ.” Mới từ hoàng cung trở về, Lãnh Hạo Nguyệt liền khẩn trương nhảy xuống xe ngựa chạy thẳng vào sân, nhào vào lòng ngực của Nhạc Du Du đang ngẩn người trong hoa viên (tên thật này háo sắc, bất quá ta thích), “Phụ hoàng đã đồng ý cho ngươi làm vợ của ta.” Nói xong, còn khoe ra một cuộn lụa nhung màu vàng, Nhạc Du Du biết, đó là cái được gọi là thánh chỉ.



Tất nhiên, chuyện này nằm trong dự kiến của Nhạc Du Du, bởi vì hai hôm nay nàng ở trong vương phủ cũng nghe ngóng được một chút tình huống, Lãnh Hạo Nguyệt không phải khờ khạo từ tấm bé, mà bốn năm trước phát sinh một việc, khiến cho bộ não của hắn bị thương tổn, trí lực giảm sút về năm sáu tuổi. Bởi vì vất vả lắm mới giữ được tánh mạng, cho nên Hoàng Thượng đối với hắn bình thường đều muốn gì thì đáp ứng cái đó, mà Hoàng Hậu tuy không phải là mẹ đẻ của hắn, tuy nhiên, ả cũng không rỗi hơi đi làm khó một tên ngu si.




Cuối cùng thì bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Nhạc Du Du không khỏi tò mò, đồng thời cũng càng thêm đồng tình Lãnh Hạo Nguyệt.




“Tỷ tỷ, làm vợ ta ngươi không vui sao?” Thấy Nhạc Du Du không tập trung, lòng tự trọng của Lãnh Hạo Nguyệt bị đả kích, mếu máo, sắp sửa khóc ra nước mắt.




“Vui chứ.” Nhạc Du Du vội vàng hoàn hồn, yêu thương xoa xoa mặt hắn, hài tử đáng thương a. (xin lỗi chứ, bạn mới là người đáng thương ấy… còn sao thì, sau này sẽ rõ.)




“Vậy tại sao ngươi không hôn Hạo Nguyệt.” Làm nũng một cách trắng trợn, “Ngọc thúc nói, làm vợ rồi thì có thể thân thân.”




Nhạc Du Du bỗng dưng rất muốn ghẹo hắn: “Nhưng mà, chúng ta còn chưa thành thân nha.”




“Nhưng phụ hoàng đã đáp ứng rồi mà.” Lãnh Hạo Nguyệt chớp to mắt nhìn Nhạc Du Du, “Lời phụ hoàng nói chính là vàng ngọc, chỉ cần nói được, thì sẽ được.”




Nhạc Du Du dở khóc dở cười, tiểu tử này thật sự khờ khạo sao? Sao lại có cảm giác phẫn trư ăn thịt lão hổ a? Dĩ nhiên cái gì cũng đều biết.




“Phụ hoàng còn nói, ngày mai chúng ta có thể bái đường nha.” Lãnh Hạo Nguyệt dường như rất tự hào.




“Vậy phụ hoàng ngươi nói sao thì vậy đi.”




“Tỷ tỷ đáng phạt, ngươi cũng phải gọi phụ hoàng.”




“A.” Nhạc Du Du gật đầu, không ngờ còn được làm hoàng thân quốc thích a, “Phụ hoàng, là phụ hoàng.”




“Hì hì, vậy phạt tỷ tỷ hôn Hạo nhi.” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong liền sáp lại gần.




Nhạc Du Du dành phải hôn vào má hắn một cái.




“Không phải.” Lãnh Hạo Nguyệt còn chưa bỏ qua, “Lúc Dật ca ca hôn Đào Hồng tỷ tỷ, Hạo nhi có nhìn lén à nha, là môi hôn môi, Hạo Nguyệt cũng muốn hôn môi tỷ tỷ…” Nói xong, còn chu miệng.




“Ách, Đào Hồng tỷ tỷ là ai?”




“Cái đó Hạo nhi cũng không biết, chỉ biết nàng ở Hàm Hương lâu ở cách con phố, chổ đó có thiệt nhiều tỷ tỷ…”




Kỷ viện ?! Đây là phản ứng đầu tiên của Nhạc Du Du, trực giác nói cho nàng biết Dật ca ca trong miệng Lãnh Hạo Nguyệt tuyệt đối không phải là người tốt, dĩ nhiên lại mang Lãnh Hạo Nguyệt vừa đơn thuần vừa đáng yêu như thế này tới kỹ viện? Không khỏi có điểm tức giận, sắc mặt trầm xuống: “Về sau không được tới những chổ như thế nữa.”




Lãnh Hạo Nguyệt hiển nhiên bị dọa sợ rồi, trong đôi mắt to ẩn ẩn vụ khí, tuy nhiên, vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, nhất thời, yêu cầu đòi hôn môi cũng quên luôn.




“Ách, tỷ tỷ cũng không phải đang giận Hạo nhi.” Nhìn biểu tình vô tội của hắn, Nhạc Du Du bỗng dưng dâng lên một cảm giác áy náy, vội vàng kéo hắn vào lòng ngực, “Nhưng mà, mấy chổ như vậy không thích hợp ngươi tới, hiểu không?”




“Vậy tỷ tỷ cũng không được đi.” Lãnh Hạo Nguyệt vùi đầu vào ngực nàng, cọ qua cọ lại, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt khó mà phát hiện được.




Nhạc Du Du bị người ta ăn đậu hủ mà cũng không phát hiện được, chỉ hơi gật đầu.

chương 4


Vương phủ thư phòng lý.


“Ngươi thực sự chuẩn bị cưới nàng?” Tình Dật lười biếng ngồi đối diện Lãnh Hạo Nguyệt hỏi “Này Nhạc Du Du bất kể cái gì đều tra không đến” nói đến đây hắn liền buồn bực , Tinh Nguyệt Các chính là trên giang hồ lợi hại nhất chính là tình báo tổ chức , mạng lưới tình báo lần đến ngũ hồ tứ hải , chính là Nhạc Du Du nữ nhân này thật giôngs như từ trên trời rơi xuống không bình thường , ba ngày qua hắn chính là chó má tin tức không tra ra được tin tức gì của nữ nhân này.


Đương nhiên , hắn quên , đích thưjc Nhạc Du Du đích thực là từ trên trời rơi xuống.


Lãnh Hạo Nguyệt ánh mắt thâm thuý mà phức tạp , thật lâu sau rốt cuộc gật gật đầu “ta thật sự muốn cưới nàng “.


“Chính lạ , ngươi không sợ nàng là gian tế được phái tới “ Trình Dật đối với quyết định của Lãnh Hạo Nguyệt giật mình không thôi “Chẳng lẽ bốn năm trước…”


“Không cần nhắc lại bốn năm trước “ Lãnh Hạo Nguyệt trong mắt hạn quang chợt loé ,” Như vậy chuyện đó tuyệt đối không có khả năng tái diễn”


Tuy cách khoảng cách nhất định , chính lạ , Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên phát ra hàn khí vẫn là làm cho Trình Dật không tự chủ đươc sợ run cả người


“Hơn nữa nàng cũng không phải là minh nhu “Ta bây giờ cũng không giống bốn năm trước “ 


“Vậy là tốt rồi “Trình Dậy gật đầu , chuyện bốn năm trước thực sự tính sát thương quá sâu , hắn hy vọng Hạo Nguyện không tái dẫm lên vết xe đổ.


“Kì thực cưới nàng vẫn là có lợi “ Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên khoé miệng cong lên “Nếu nạng thực là hắn phài tới ,như vậy chúng ta sẽ tương kế tựu kế ,nếu không phải thôi…”không nói thêm gì nữa ,không phải nói giữ nàng bên mình cũng không tồi.


………………………………………………………………………



Vương phủ làm việc hiệu suất chính là cao ,Hoàng Thượnh vừa ban thánh chỉ ban hôn cho lục vương gia , lúc này mới chỉ một ngày nhưng liền toàn bộ ddax chuẩn bị hết ,hơn nữa trong cung phái người đưa tới hạ lễ (chắc là sính lễ ) , Nhạc Du Du nhìn thấy kia một tương tương , một hạp hạp (tương tương ,hạp hạp có thể hiểu là châu báu ngọc ngà) ,trong lòng không khỏi cảm thán , có tiền thật tốt , không đúng , có quyền thật tốt.


Vốn là ngày mai sẽ thành thân , hai người không thể gặp mặt ,Lãnh Hạo Nguyệt là tiểu hài tử tâm tính quấy phá ,nói cái gì phụ hoàng không đồng ý còn chưa tính, bây giờ phụ hoàng đều đồng ý , kia Nhạc Du Du chính là vợ hắn , đương nhiên cùng với vợ hắn cùng nhau ngủ ,hắn chính là cùng Nhạc Du Du ở trong phòng không đi ,làm cho Ngọc thúc thúc khó xử.


“Ngọc thúc thúc , quên đi “Nhạc Du Du thực sự không đành lòng xem bộ dáng uỷ khuất của Lãnh Hạo Nguyệt ,đành nhượng bộ hắn , dù sao ngày mai cũng muốn thành thân , sớm một ngáy vãn (bớt) một ngày đều không sao cả.


“Cấp cô nương thêm phiền toái ‘Ngọc thúc cảm kích thở dài.


“Ngọc thúc, phải kêu vương phi nga .”Lãnh Hoa Nguyệt vui vẻ ôm bả vai của Nhac Du Du , thực đúng lúc chỉ ra chỗ sai của quản gia trong lời nói , lỗi ngôn ngữ.


“đối , vương gia nói đúng ,nô tài hẳn là phải xung hô vương phi”Ngọc thúc thúc vội vàng gật đầu”Kia nô tài xin cáo lui”nói xong ,lui đi ra ngoài , nhẹ nhàng đóng cửa phong.


Nhạc Du Du chính là xấu hổ cười cười, Vương phi , nghe có vẻ có trọng lượng.


“tỉ tỉ , chúng ta đi ngủ đi “Lãnh Hạo Nguyệt nói xong cứ tới đây thoát quần áo của Nhạc Du Du.


“Cái kia …”Nhạc Du Du cả kinh vội vàng mở tay hắn “ngươi ngoan ngoãn đi ngủ , ngày mai hội mệt chết “


Lãnh Hạo Nguyệt uỷ khuất thu hồi cánh tay 


“Ngoan”Nhạc Du Du cảm thấy chính mình bị người kia định ăn rồi , chỉ cần hắn lộ ra biểu tình này ,chính mình có cảm giác đang ngược đãi nhi đồng , vội an ủi “Hảo hảo ngủ “ 


“Chính là Dật ca ca cùng tỉ tỉ áo hồng ngủ đều cởi sạch quang a..” Lãnh Hạo Nguyệt uỷ khuất than thở


Nhạc Du Du nghe thấy “Dật ca ca “ liền cảm thấy nhức đầu , ngữ khí cũng trở nên không tốt “Hắn là hắn , ngươi là ngươi ,về sau không được học hắn , ngủ.”Sau đó tự cố mục đích bản thân nằm xuống 


Lãnh Hạo Nguyệt trong mắt loè lên một tia nghiền ngẫm , nhưng vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống.

Chương 5 :cục cưng 


Nhạc Du Du mặc hỉ phục đầu đội mũ phượng khăn quang vai , trên đầu đội một khối được gọi là hỉ khăn bằng vải đỏ , nha đầu tiểu hỉ cứ nhắc nhở mãi rằng không được phép hạ xuống , lại là quỳ lại là cúi đầu phải hoàn thành một loạt các nghi thức phức tạp ,sau đó bị đưa vào một căn phòng được trang hoàng một cách lộng lẫy với tông màu đỏ làm chủ đạo (đoạn này ta không hiểu nên chém bừa , nói chung là đưa vào phòng tân hôn) . Lúc sau,nàng rốt cuộc hoàn toàn tin tưởng , chính mình đã xuyên qua , để bảo toàn tính mạng nàng đã lấy Lục hoàng tử , cũng chính là bị phong làm tấn vương , nhưng lại là bị những người khác gọi là “lục ngốc tử “ , chỉ số thông minh chỉ dừng lại ở năm sáu tuổi đó chính là Lãnh Hạo Nguyệt , còn ta là vương phi của hắn.


Nhạc Du Du nhàm chán nghịch nghịch tay áo , vương phi thì là vương phi đi , tuy rằng tâm chí của Lãnh Hạo Nguyệt chỉ ở 6 tuổi , nhưng ít nhất cũng là vương gia , về sau ăn mặc không lo , là trọng yếu hơn cả là,tên kia lớn lên xinh đẹp a , nhìn giống như búp bê , nhìn thấy liền đẹp mắt a , càng trọng yếu hơn một chút , thì phải là , hắn đối với nàng không tồi a , cái này đủ liễu.


Bất quá, đêm nay chính là đeem động phòng hoa chúc nga , cũng không biết tiểu gia hoả kia được chưa a ? Nhạc Du Du nhịn không được bỗng mỉm cười , này đều muốn chút gì a ? Chính mình cũng không có luyến đồng phích , càng không biết lạc thủ tồi hoa .Hơn nữa chính mình nói không chừng còn quay trở về ,cũng không thể hại tiểu tử kia đâu…


Nghĩ đến đây bụng cũng không hợp thời kêu lên , lúc nàymới phát giác , gây sức ép một ngày , chính mình cả ngày nay chưa ăn cái gì , vì vậy , vội vàng cầm khăn hỉ kéo xuống dưới ,cùng lúc đó , cửa phòng vang , một thân ảnh tiến vào.


“tỉ tỉ người như thế nào chính mình lấy hỉ khăn a”thanh âm rất bất mãn vang lên “Ngọc thúc nói bổn vương phải tự mình lấy xuống , như vậy ngươi mới danh chính ngôn thuận là vương phi nga “


Nhạc Du Du khoé miệng run rẩy vài cái .


“Mau để lại , bổn vương tự mình lấy xuống “nói xong Lãnh Hạo Nguyệt không khỏi phân trần liền đem hỉ khăn một lần nữa phóng tới Nhạc Du Du phủ lên trên đầu nàng , sau đó lấy hỉ xứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC