6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhiệm vụ đã hoàn thành"

Có thể nói đây là một nhiệm vụ ngoài giờ vì hôm nay không phải là phiên làm việc của tôi, nhưng người chịu trách nhiệm hôm nay lại phải đột xuất hộ tống Ngài ra ngoài. Vậy là chỉ còn có tôi và Blanc là đủ tư cách để thực hiện nghi lễ "tái sinh" giúp Ngài tư tế. Giữa một người hay bỡn cợt và khiếm nhã như cậu ta, thì dĩ nhiên là Giáo hội chắc chắn sẽ nhờ vả tôi trước. Thật sự nếu không có ơn nghĩa ngài Tư tế, thì tôi chắc là đã không đồng ý rồi.

Lúc trở về phòng, tên Blanc kia lúc bình thường không mấy quan tâm đến những buổi nghi lễ rắc rối thế này, bỗng dưng lại có hứng thú khi biết được tên nô lệ lần này sẽ được ban thưởng ngẫu nhiên và không ngừng làm phiền tôi bằng những câu hỏi ngô nghê một cách cố tình để khai thác chút thông tin. Cũng phải thôi, ngoại trừ có dương vật to một cách đáng sỉ nhục với một dâm nô, thứ cũng đã được cắt bỏ, thì tên lần này có lẽ là loại có đáng giá tốt nhất kì này, từ sức khỏe, độ bền, vóc dáng, và đặc biệt là cực kì cứng đầu - điều mà một kẻ đam mê giáo huấn như Blanc cực kì ưa thích. Rất có thể, Blanc sẽ cố bỏ tiền bạc và lợi dụng quyền lực để có được tên này từ tay người sở hữu sắp tới.
Tuy Ngài đã ra lệnh cho việc chọn lựa người sở hữu trên nguyên tắc ngẫu nhiên, như Giáo hội có thể can thiệp vào kết quả như thế nào thì tôi chẳn còn lạ gì nữa.

Cuối cùng cũng thì tôi cũng thoát khỏi sự làm phiền của gã Blanc và về phòng an toàn trong sự mệt mỏi. Hai tên nô lệ trong phòng không cần ra lệnh cũng tự biết đứng dậy và cởi bộ giáp cồng kềnh trên người tôi. Lau chùi thanh kiếm thiêng một lần nữa, tôi có khi đã quên mất mình đã sử dụng nó để đâm vào ngực bao nhiêu tên rồi. Dù là người hành hình, nhưng tôi lại rất tự hào khi sở hữu được hai tên nô lệ 'nguyên vẹn' chưa từng qua tái sinh lần nào, điều phải nói là còn hiếm hoi hơn những tên cường tráng và khỏe mạnh. Tuy sức vóc không bằng những nô lệ của những người khác, dù đã được tôi đích thân huấn luyện, nhưng phải nói là ý thức toàn vẹn của chúng đã hoàn toàn bị tôi thu phục mà không cần phải trải qua lần thanh tẩy hay tái sinh nào. Một chiến lợi phẩm đáng tự nào.

Bóng cột cờ giữ sân đã chạm đến đầu thành. Nghi lễ còn lại chắc cũng đã xong và kết quả người được sở hữu tên nô lệ đó chắc cũng đã có từ lâu. Nhưng tôi thì lại không hề nôn nóng muốn biết ngay kế quả, dù cho mình là người vừa hành quyết.

"Cậu thật sự không hiếu kì muốn biết ai là người may mắn được sở hữu tên nô lệ thượng phẩm đó à?"
Đại tư tế đến chỗ tôi để nói chuyện, coi như là thay mặt Giáo hội đến cảm ơn và trả công giúp đỡ như luật định.
"Ta đùa thôi, ta cũng biết cậu không thích những tên không còn nguyên vẹn mà!"
"Mà Ngài đã cất công đến đây ngay sau buổi lễ như vậy, chắc không phải là chỉ để cảm ơn sáo rỗng như mọi khi nhỉ?"
"Đúng là không thể qua mắt được những kẻ hiểu chuyện như cậu mà."
Lão ta gật gù và ra hiệu cho đám người hầu lui ra khỏi phòng.
"Còn đám nhóc của cậu?"
"Bọn chúng chẳng hiểu gì đâu. Nhưng nếu ngài muốn thì tôi sẽ cho chúng ra ngoài ngay".
Vẫy tay một cái, hai đứa nó lập tức nhìn vào mắt tôi và đã hiểu phải làm gì.
"Thế ngài có thông báo gì đặc biệt à?"
"Cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ là lúc cậu nhờ ta tìm kiếm những người còn sót lại trong dòng dõi gia tộc của cậu, thì không biết là may mắn hay không, ta lại tình cờ phát hiện ra một đứa con hoang của em trai cậu, cái đứa mà được ông già của cậu đem đi hiến tế lần đó. Và nó vẫn còn sống."
Tôi chết lặng với cái tin mà lão gọi là " không biết là may mắn hay không". Thật sự thì ở ví trí hiện tại, thì một đứa dòng dõi còn sống sót có thể không phải là một tin tốt, dù cho có là con hoang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net