Chap 14: Tịch tiểu thư cảm nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc y quán, Phục Linh trấn.

Vừa về tới y quán, Lạc danh y đã tất bật với công việc. Thiên Y đưa Thố Thố tới gian phòng đặc biệt để phục hồi. Rồi quay vào gian trong chữa trị cho hai vị tiểu thư nhà Nam Cung. Cũng không để ý cổng y quán được Bắc Thần Tư thay mới từ bao giờ, cũng cứ để mặc A Phong nằm ngủ trên Mã Xa.

Ở đại sảnh y quán, Bạch Ngọc, Bắc Thần Tư và Tiểu Vũ đang ngồi thảo luận, trao đổi tình hình.

- Đây là Tịch Chi Thanh, tiểu thư nhà họ Tịch. -Tiểu Vũ đưa tay về phía Tịch tiểu thư và giới thiệu.

- Hán Tử, tên lưu manh. -thổ thần Tiểu Vũ lạnh nhạt chỉ về phía Hán Tử.

Bắc Thần Tư vừa pha trà vừa nói:

- Đều là dân trấn Thanh Tịnh?

- Dạ, phải. -Tịch Chi Thanh ngượng ngùng đáp.

Lúc mới bước xuống cỗ xe xa hoa, nàng đã chú ý tới vị thiếu niên anh tuấn này. Nước da ngăm ngăm, cơ thể cường tráng. Dù chàng có mặc nông y nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ, anh dũng. Nàng chính là bị cơ thể này thu hút!

Bạch đạo trưởng nhẹ giọng tiếp lời:

- Sự tình của hai vị là như thế nào?

- Là ả... -Hán Tử vừa mở miệng nói liền bị ánh mắt của Bắc Thần Tư nhìn tới lạnh sống lưng. Hắn vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Tịch Chi Thanh rủ mắt, lên tiếng giãi bày:

- Tiểu nữ nhất thời mê muội nên đã đi theo hắn, trốn đến một nơi hẻo lánh. Tiểu nữ đem theo bạc, hắn liền lừa tiểu nữ lấy hết số bạc đó... Rồi bỏ tiểu nữ ở một căn nhà rách nát. Ba ngày sau hắn quay lại, hắn nói bị thú dữ đuổi nhưng trên người lại nồng lên mùi phấn ở thanh lâu... Tiểu nữ biết nhưng chót theo hắn nên đành thuận theo... Hắn ở với tiểu nữ hai ngày, lại đòi về Thanh Tịnh trấn... Hắn nói thương tiểu nữ, sợ tiểu nữ mang danh bất hiếu... Nhưng thực ra hắn chỉ lợi dụng tiểu nữ để chiếm đoạt gia sản.

Ngừng một lát, Tịch Chi Thanh đẫm lệ, giọng nói yếu ớt cất lên với tiếng nấc nghẹn ngào:

- Nhưng khi về tới trấn, tiểu nữ thực không dám tin vào mắt mình... Toàn trấn nhuốm máu tươi... Gia quyến nhà tiểu nữ cũng không còn nữa...

- Tịch tiểu thư bớt đau thương. -Bạch Ngọc nhẹ giọng an ủi.

Giọng nói ấm áp từ vị thiếu niên bạch y như sưởi ấm trái tim tổn thương của nàng. Tịch Chi Thanh rưng rưng nước mắt, nhìn ngắm vị đạo trưởng thanh cao mà thuần khiết. Mặt không thẹn mà ửng hồng.

Thấy Hán Tử có điều uất ức, Bạch đạo trưởng cất giọng:

- Hán Tử, ngươi nói xem.

Hán Tử vội vàng ngước lên nhìn Bắc Thần võ sư, võ sư không nhìn hắn nữa. Hán Tử thở phào nhẹ nhõm, trở giọng thành khẩn, uất ức:

- Tại hạ không hề có ý gì với ả ta, tại hạ chỉ nghe theo lời Hồ thiếu gia, đem ả ta rời trấn. Sau đó đợi mãi không thấy Hồ thiếu gia đến, tại hạ túng quẫn nên đành đưa ả ta quay về. Nhưng khi quay về Thanh Tịnh trấn lại thành tử trấn.

"Mọi việc hẳn còn ẩn tình, vị Hồ thiếu gia này lại là thiếu niên trên Xa Mã, Tiểu Vũ nói vị thiếu niên kia mất trí nhớ còn lời tên lưu manh không đáng tin".

Trầm tư một hồi, Bạch Ngọc quyết định giữ ba vị người Thanh Tịnh trấn lại.

- Nếu hai vị không ngại, tạm thời ở lại Phục Linh trấn. Tiểu Vũ sẽ sắp xếp chỗ ở cho hai vị. -Bạch Ngọc đưa mắt nhìn Tiểu Vũ, nói.

Mặc dù không muốn nhưng đây lại là lời đề nghị của Bạch đạo trưởng, Tiểu Vũ không thể từ chối. Thổ thần Tiểu Vũ gật đầu chấp thuận:

- Tiểu Vũ sẽ sắp xếp.

Bắc Thần Tư rót trà vào chén, hương trà thơm dịu, thi thoảng trong đại sảnh. Bắc Thần võ sư cầm chém trà ấm, áp lên má Bạch Ngọc, vui vẻ nói:

- Ngọc huynh, mời huynh.

- Đa tạ. -Bạch Ngọc đưa tay lên nâng chén trà, giọng trầm ấm nói.

Bắc Thần võ sư tươi cười, hớn hở. Quàng tay qua cổ Ngọc huynh, hai gương mặt gần sát nhau. Tư đệ cất lời:

- Ngọc huynh không cần khách khí. Là người nhà mà!

Bạch đạo trưởng đưa tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng 'Khụ Khụ', đôi tai đã đỏ ửng lên. Bắc Thần Tư liền hiểu ý, lưu luyến trở về chỗ ngồi.

"Lão tử mà vẫn cứ mặt dày bám lấy Ngọc huynh thì thể nào cũng bị Ngọc huynh giận. Ngọc huynh mà giận là khó dỗ lắm a!"

- Hai người làm gì vậy? -Lạc danh y vừa bước vào đại sảnh, thấy Bạch đạo trưởng thẹn thùng còn Bắc Thần võ sư lại lưu luyến, mắt cứ dán chặt vào Bạch đạo trưởng.

- Mời trà. Ta mời trà Ngọc huynh thôi! -Bắc Thần Tư vui vẻ đáp.

- Lạc danh y, tình hình của ba vị bên trong như thế nào rồi? -Bạch đạo trưởng chuyển chủ đề, đôi tai vẫn còn ửng hồng.

- Nam Cung Thanh do mất máu và thiếu khí trong một thời gian dẫn tới hôn mê sâu. Nghỉ ngơi một vài ngày là tình trạng sức khỏe có thể trở lại. -Lạc danh y dõng dạc nói.

- Còn Nam Cung Yến nội thương nghiêm trọng, ta đã châm cứu cho Yến tiểu thư, tạm thời qua khỏi cửa tử nhưng...bước qua cửa sinh thì cũng rất khó. -Lạc danh y thấp giọng.

- Tình hình Nguyệt thần đại nhân thế nào rồi? -thổ thần Tiểu Vũ gấp gáp hỏi.

- Ta muốn đi thăm ngài ấy. -không đợi Lạc danh y trả lời, Tiểu Vũ nói tiếp.

- Ta cũng đi. Không ngờ lão Thố lại là tiểu bạch thố! -Bắc Thần Tư cũng tiếp lời.

Lạc danh y vội vàng, có phần ấp úng nói:

- Không được... Thố Thố đang phục hồi, các thánh nhân không nên làm phiền.

Bạch đạo trưởng nhận ra điều khác lạ.

"Lạc danh y điềm nhiên trước mọi việc lại có phần vội vàng, muốn ngăn cản việc tới gần Nguyệt thần. Kì lạ! Không lẽ... Nguyệt thần gặp nguy hiểm!"

Nghĩ là làm. Bạch Ngọc đặt chén trà xuống bàn, đứng lên quả quyết nói:

- Ta cũng muốn thăm Nguyệt thần.

04/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net