Lục thập nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị mạnh bạo lôi đi, bị mạnh bạo đẩy ngã, nữ nhân thân thể mềm yếu, chẳng còn chút sức lực quỳ rạp trên nền lạnh lẽo. Đất đại lao quanh năm không đón ánh mặt trời, rơm rạ ẩm thấp hoà trộn với máu thịt của các tù binh, vô cùng bẩn thỉu. Kiện trung y của Chiêu Nghi đều bị nhuốm đen, ả đảo mắt khắp nơi tìm kiếm một tia cứu mạng.

Nhận ra trước mắt chính là hoa văn rồng thiêng, là gấm vóc thượng hạng chỉ dành cho Hoàng đế, nữ nhân như tìm thấy chút hy vọng mà bò tới chỗ ngài. Ả ngẩng mặt, dung nhan nhợt nhạt có lẽ vì kinh sợ cũng có lẽ vì không son phấn.

"Bệ hạ, không phải thần thiếp đã chịu phạt rồi sao? Người... người bắt thần thiếp đến làm gì?'

"Ngươi tự nhìn mà xem."

Nam nhân chậm rãi lui một bước, chừa lối cho ả thấy kẻ phía sau. Chiêu Nghi một thoáng kinh hoàng, khí sắc đều trở nên trắng bệch. Những lời chưa đến môi phút chốc đã nghẹn lại.

"H-hắn... "

Han Dong Hwa người chỉ vừa bị đánh ba roi đã máu me bê bết, hắn phẫn nộ chất vấn:

"Chiêu Nghi không nhận ra tiểu nhân sao? Chính người sai khiến tiểu nhân mưu sát Jang tướng quân."

Nữ nhân lâm vào túng quẫn. Thần trí ả rối bời, tự hỏi rốt cuộc bản thân đã sai sót ở đâu, cớ gì bại lộ nhanh như vậy. Ngay cả Han Dong Hwa cũng bị Hoàng đế bắt về, chẳng lẽ ả phải khoanh tay chịu chết hay sao?

"Ngươi... ngươi nói láo, ta... ta và ngươi vốn dĩ không quen."

Hoàng đế tùy ý yên vị trên bảo toạ do quản sự đại lao mang đến. Tuy không thoải mái êm ái bằng long ỷ hay tháp ngọc trong tẩm điện nhưng cũng là thứ tốt nhất ở nơi tử khí âm u này. Dáng vẻ nam nhân nhàn nhã tựa như đang xem kịch.

"Chiêu Nghi sao người lại đổi trắng thay đen như vậy, muội muội của tiểu nhân làm tỳ nữ cho người, một mực trung thành nghe người sai khiến. Chính người lệnh cho huynh muội tiểu nhân mưu sát Jang đại nhân để trả thù Hoàng hậu. Người có gan làm lại muốn trốn tránh hay sao?"

Từ đầu chí cuối Chiêu Nghi một mực phủ nhận mọi lời buộc tội.

"Câm miệng, ngươi có bằng cớ gì lại vu khống ta như vậy! Bệ hạ thần thiếp thật sự bị oan."

Nhưng nếu Chiêu Nghi không nhận tội danh này chắc chắn người bị xử tử chính là Han Dong Hwa. Hắn ta vốn là một tên hèn nhát, chẳng dễ gì để mình chịu chết.

"Chiêu Nghi, ngày đó người dùng ngân lượng ép buộc tiểu nhân, số ngân lượng đó tiểu nhân còn giữ. Có phải là người hại chết muội muội của tiểu nhân hòng trốn tội hay không?"

"Muội muội gì chứ, nàng ta đã xuất cung từ tám ngày trước ngươi nói ta hại nàng cái gì?"

Hoàng đế ánh mắt sắc bén như muốn phanh thây xẻ thịt Chiêu Nghi.

"Thị vệ tìm thấy thi thể tỳ nữ của ngươi ở cổng ra phía bắc, còn không phải do ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?"

"Không có thần thiếp không có làm."

Ả ngẩng mặt nhìn Hoàng đế đôi mắt rưng rưng lệ quang. Y phục bẩn thỉu, tóc tai chưa có thì giờ chỉnh trang, quá qua loa, rối loạn, mất đi hoàn toàn dáng vẻ mà một phi tần nên có. Mỗi câu ả thốt ra đều là kêu mình oan khuất.

Hoàng đế không còn nhã hứng nghe tiếp, những lời ngụy biện giả dối đó khiến ngài chán ghét đến cùng cực. Nam nhân chuyển thành vẻ mặt quỷ dị.

"Dùng ánh mắt đó nhìn ta thì có ích gì. Hoàng đế ta đây từ đầu đã muốn ban chết cho ngươi. Nếu không phải ngươi lòng dạ hiểm ác, mang tâm tư hãm hại Hoàng hậu khiến ta phải phí công tra xét, ta sớm cũng sẽ giết ngươi. Muốn ta tin ngươi bị kẻ khác vu oan sao? Nực cười, là do ngươi ngu ngốc hay không rõ ta chướng mắt ngươi thế nào? Thành khẩn nhận tội, sám hối những việc ác ngươi làm, ít ra ta cho ngươi chết dễ dàng một chút. Trái lại ngoan cố biện hộ khiến ta mất đi nhẫn nại ta liền giết sạch tộc nhà ngươi, khiến ngươi chết chẳng toàn thây.'

"Bệ hạ... Người... người." Chiêu Nghi bị doạ cho thất kinh hồn vía, cõi lòng lạnh lẽo hoang sơ. Trước mắt tựa như là vực sâu vạn trượng, sau lưng là cửa tử đang chờ, chỉ cần sẩy một bước đều là tan xương nát thịt không thể vãn hồi. Biết rất rõ Hoàng đế máu lạnh vô tình, biết rất rõ ngài đối với phi tần đến cùng vẫn thế. Nhưng Chiêu Nghi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cuối cùng không có đường lui.

Im Eun Yeon quỳ rạp trên nền đất như hoàn toàn tuyệt vọng. Nam nhân nhìn ả gặp nạn lại chẳng một chút xót thương.

Hoàng đế: "Đưa người vào đây."

Lời vừa dứt binh lính lại áp giải đến hai nữ nhân, một người là Tuệ Quý Nhân, một người là Chiêu Dung. Lần đầu đại lao xuất hiện khung cảnh náo nhiệt như vậy. Cả Hoàng đế và Nội mệnh phụ đều ở cùng một chỗ.

Hai nữ nhân kia thấy Im Eun Yeon đã bị bắt, hoảng hốt cầu xin: "Bệ hạ Chiêu Nghi muội ấy vết thương chưa lành, xin người đừng bắt muội ấy xử phạt?"

Chiêu Dung nói: "Chiêu Nghi tỷ tỷ lại chọc giận người sao Bệ hạ!"

Hoàng đế giọng điệu giễu cợt: "Có chuyện hay không các ngươi chính là rõ nhất, ả Chiêu Nghi này hãm hại Hoàng hậu ra sao giết Jang tướng quân thế nào các ngươi đều có liên quan."

Hai nàng vừa nghe xong diện mạo hoàn toàn mất đi huyết sắc, tay chân dấy lên một hồi run rẩy. Cả Chiêu Dung và Tuệ quý nhân là người lá gan không lớn, suốt ngày chỉ im lìm, nhẫn nhục, nịnh bợ kẻ bề trên. Tuy yên bình thanh thản qua ngày nhưng lại trở nên mờ nhạt nhất. Mặc dù bát đẳng hậu cung chỉ có tám danh vị, Hoàng đế vẫn không nhớ nổi gương mặt của hai nàng. Lần gần nhất hai nàng ta thỉnh an ngài có lẽ là rất lâu về trước.

Không cần nam nhân tra xét dụng hình, Tuệ quý nhân đã tự mình khóc lóc quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp thực sự không tiếp tay hại người". Chiêu dung nói: "Thần thiếp cũng vậy, vốn dĩ không có cái gan đó."

Hoàng đế trầm giọng: "Dù cho các ngươi không ra tay nhưng các ngươi để mặc cho Chiêu Nghi ở sau lưng ta hại người. Các ngươi đã biết còn cố tình che giấu không phải các ngươi thích nhìn người gặp nạn lắm sao?"

Tuệ Quý Nhân lắc đầu: "Thần thiếp không có thần thiếp với Chiêu Nghi là tỉ muội bầu bạn từ khi mới nhập cung. Thần thiếp biết muội ấy làm sai nhưng không thể can ngăn được, thần thiếp thật lòng không muốn che giấu nhưng nếu nói ra thì lại chính tay hại chết muội ấy. Bệ hạ xin người hãy hiểu cho thần thiếp."

Chiêu Dung cũng khóc lóc nói: "Thần thiếp cũng giống Tuệ tỷ tỷ không đủ nhẫn tâm vạch trần."

Nam nhân lúc này nói với Chiêu Nghi đang thất thần.

"Hai vị tỷ muội ngươi đều đã nhận tội, ngươi thất thần cái gì, nếu sợ chết như vậy tại sao lại rắp tâm hãm hại người khác. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng nói hết những chuyện ngươi đã làm, NÓI."

Tuệ Quý Nhân cũng bò tới chỗ Chiêu Nghi, vừa khóc vừa khuyên nàng.

"Đến nước này muội hãy thành thật, hãy nghĩ đến người nhà của muội, Bệ hạ rất ghét kẻ dối trá."

Chiêu Dung nói: "Tỷ tỷ, tỷ hối cãi đi mà, muội không muốn nhìn tỷ phải khổ sở như vậy."

Im Eun Yeon trong lòng túng quẫn, ngay cả hai người duy nhất ả nương tựa trong cung cũng muốn ả nhận tội. Nhưng trước mắt chỉ còn có con đường chết thật sự khiến ả vô cùng tuyệt vọng.

Một mực đòi vào cung tuyển tú để làm gì? Khổ sở học cầm kỳ thi hoạ để làm gì? Tính kế hại người để làm gì, kết cục nhận lại thật quá bi thảm.

Ả ta hét lên: "A... Thần thiếp chỉ là nhất thời đố kỵ, chỉ là ghen ghét Hoàng hậu mới suy nghĩ dại dột. Jang tướng quân đúng là do thần thiếp giết, huynh muội Han Dong Hwa cũng là do thần thiếp sai khiến... Nhưng mà tại sao thần thiếp phải làm vậy. Do Bệ hạ lòng dạ quá sắt đá, tàn bạo vô tình không mảy may đến thần thiếp dù chỉ một lần ... hức thần thiếp ôm mộng tiến thân đến cuối chẳng có được gì. Nếu từ đầu bệ hạ không lập hậu cung, không tuyển phi tần, thần thiếp sẽ không bị ép đến tình cảnh này."

Tuệ Quý Nhân và Chiêu Dung hốt hoảng vô cùng, nữ nhân kia vậy mà sợ bản thân chết chưa đủ thê thảm mới nói những lời bất kính với Hoàng đế. Nam nhân mặt đen hơn than, không chần chừ giáng xuống một bạt tai, có lẽ vẫn chưa hả dạ mà đá ả mấy cái.

Ngài nghiến răng gằn từng chữ:

"Tiện nhân, ngươi ở trong cung an phận thủ thường ta sẽ bạc đãi ngươi sao. Chỉ cần đừng lảng vảng trước mặt ta mỗi tháng đều có bổng lộc đầy đủ, trang sức vải vóc đều là hàng thượng phẩm. Ngươi trông chờ ở ta cái gì, cho ngươi sủng ái, cho nhà mẫu thân ngươi thăng tiến hay cho ngươi một vị thái tử để mẹ quý nhờ con. Bản thân ngươi quá tham lam, trong lòng toàn ác niệm mới nghĩ cách hại người. Giờ ngươi dám trách Hoàng đế ta tàn nhẫn."

Bởi vì sắp chết tới nơi, Chiêu Nghi không còn biết sợ. Ả cười to, cười nhạo vào vẻ mặt giận dữ của ngài. Bộ dạng điên cuồng nhếch nhác thật sự quá quỷ dị. Ả lồm cồm bò dậy, tiến về phía Hoàng đế. Thị vệ cảnh giác rút kiếm.

"Bệ hạ... người có biết người thần thiếp hận nhất là ai không? Không phải Hoàng hậu, không phải Hy Tần mà chính là người. Người quá tàn bạo, quá vô tình, người có thể thẳng tay xử trảm bất kỳ ai dù là thần tử hay phi tử. Người xem thần thiếp chỉ là một nữ nhân vô tích sự, người có thể vì một tên tiểu nội quan mà đánh thần thiếp năm mươi trượng. Hoàng đế như người ngay cả hậu cung cũng không ngó ngàng há tránh khỏi tuyệt tự tuyệt tôn. Thần thiếp nghĩ Bệ hạ ngồi vững trên ngai vàng không lâu đâu, ha ha ha."

Hoàng đế máu nóng sùng sục sôi trào, rút lấy thanh kiếm của tên thị vệ kề vào cổ ả.

"Ha ha... Người giết ta đi, giết ta đi, ta sống để làm gì nữa. Phụ thân mẫu thân ta từ nhỏ đã chê ta nữ nhi vô dụng, nói ta chỉ có thể nhập cung làm phi tần mới có cơ may tiến thân. Bọn họ suốt ngày chê ta không thiên phú, không tư chất, không xinh đẹp bằng nhi nữ nhà Lãnh Nghị Chính, nhi nữ nhà Đại tướng. Sao bọn họ không xem lại mình, cả Min Hyo Joo và Jang Min Young đều có xuất thân cao quý. Ta thì sao chứ phụ thân chức vị không cao từ đầu đã không sánh được với họ. Ngay cả Hoàng đế cũng vì xuất thân liền thấy ta chướng mắt, muốn phạt trượng ta cũng không cần phải nể mẫu tộc làm gì. Các ngươi xem đời này có ai đối xử công bằng với ta không?"

"Chiêu Nghi muội muội bị điên rồi."

Hoàng đế thật sự bị chọc đến sát khí ngút trời, không muốn nghe những lời chướng tai gai mắt. Dứt khoát đem ả ra xử chết.

"NGƯỜI ĐÂU, ĐEM Ả TIỆN NHÂN ĐIÊN CUỒNG NÀY LẬP TỨC CHÉM ĐẦU."

Nhưng Chiêu Nghi đến cuối vẫn không cam lòng, muốn tìm cách kéo một người vô tội chết chung.

"Người muốn trảm thần thiếp sao? Có giỏi hãy trảm cả Hy tần. Chính Hy tần dụ dỗ thần thiếp hãm hại Hoàng hậu. Không có nàng ta bày kế thần thiếp thật sự không biết đâu."

"Muội làm ơn đừng chấp mê bất ngộ. Hy tần bị muội chèn ép nhiều như vậy, cả hai vốn giao tình không tốt làm sao có việc Hy tần xúi giục khiến muội nghe theo chứ."

"Tỷ câm miệng, ta nói Hy tần là đồng lõa thì chính là đồng loã. Bệ hạ người có giỏi xử trảm Hy tần cùng với ta đi. Người dám làm hay không? Ha ha ha ha."

Nam nhân nhăn mặt:

"Lôi ả ra ngoài."

Sau đó, thuộc hạ mạnh bạo lôi ả đi, thi lệnh Hoàng đế mà xuống tay trảm người. Cuộc đời nữ nhân này có bất hạnh, có khổ tâm, có tạp niệm ngút trời cuối cùng bị một đao giết chết. Nhưng trước khi chết Chiêu Nghi vẫn còn căm hận Hoàng đế.

"Bệ hạ ơi Bệ hạ, người hãy giữ trái tim sắt đá đó đi, cả đời không chịu vì ai mà động lòng. Ta ở trên trời sẽ chống mắt xem người cô độc tới già, tuyệt tự tuyệt tôn không ai nối dõi."

_______강효우_와트 패드________
Thanks for reading


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net