Chương 12: Năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm kia, Trì Ưng dốc toàn lực để cô cảm nhận được sự vui sướng.

Anh không băn khoăn về cảm thụ của mình nữa, mà dịu dàng chậm rãi như làn nước, giống như muôn ngàn tơ mật trong tổ ong... Nồng đượm, tươi đẹp lại thơm ngát.

Buổi tiệc thịnh soạn vui vẻ này làm mãi đến lúc rạng sáng mới hoàn toàn kết thúc. Tô Miểu đi ra ban công ngắm trăng một mình trong chốc lát, ở chỗ này còn có thể nhìn thấy ngọn núi tuyết xa xa phía đối diện.

Ký ức thời thơ ấu dần dần hồi phục. Hồi đó không hiểu gì cả, giờ phút này tỉ mỉ hồi tưởng lại, Tô Miểu mới hiểu được sự hy sinh của mẹ.

Bà ấy chưa bao giờ ăn diện cho cô, cũng không cho phép cô tự sửa soạn cho mình, vậy nên suốt ngày trông cô cứ giống hệt mấy con mèo hoang bên ngoài vậy, bẩn thỉu lại rất nhếch nhác.

Nơi mẹ con cô sống là một ngõ hẻm đen kịt dơ bẩn, nơi có những đôi mắt tham lam thô bỉ hệt như mắt sói sáng rỡ.

Mọi chuyện mẹ làm đều là vì đưa cô vào hoàn cảnh an toàn hơn.

Chuyện gì xảy ra sau đó, cô đã hoàn toàn không nhớ rõ. Nhưng trong lòng có một giọng nói cho cô biết, cô không nên quên chuyện đó.

Cô nâng hũ sứ nhỏ bên cạnh giàn hoa sao nhái lên, đặt trong lòng bàn tay, nhắm mắt hôn nó một cái, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt.

"Tô Thanh Dao, cám ơn mẹ đã bảo vệ con."

"Mẹ hy vọng một ngày nào đó con có thể bay ra ngoài, gặp được người tốt hơn."

"Mẹ nhìn xem, có phải bạn trai của con vô cùng tốt không?"

...

Buổi sáng, lúc Tô Miểu tắm, Trì Ưng đi vào giúp cô gội đầu, gội xong anh còn cầm máy sấy tóc giúp cô sấy khô mái tóc dài đến eo. Sau khi sấy tóc, anh còn thắt cho cô hai bím tóc xinh đẹp rồi cuốn ra phía sau tai.

"Trì Ưng, anh đi đâu học nhiều nghề như vậy? Vừa biết tết đuôi sam vừa biết trang điểm nữa."

"Lúc ở trên máy bay đi tới đi lui, anh sẽ xem một ít tạp chí làm đẹp."

"Anh xem cũng nhiều đó chứ. Em còn tưởng anh chỉ có hứng thú với địa lý, hoặc khoa học kỹ thuật thôi chứ."

Trì Ưng ngậm dây buộc tóc lò xo, buộc chặt tóc cô lại xong thì quấn vòng quanh một cách thuần thục: "Đất dụng võ của mấy món nghề này rất nhiều, có thể tết đuôi sam cho em, tết cho Tiểu Xu và cả cho con gái sau này của chúng ta nữa."

"Làm con gái anh thật hạnh phúc quá!"

"Làm vợ anh còn hạnh phúc hơn." Anh kề sát vào bên tai cô, "Khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?"

"Ưm... Nói sau đi." Tô Miểu xoay người trở về phòng ngủ, ngồi trên sô pha bóc vỏ quýt.

Trì Ưng đi tới, cô đút một miếng vào miệng anh. Hai người vừa ăn quýt, dính trên sô pha âu yếm thật lâu, hưởng thụ khoảng thời gian lười biếng lúc sáng sớm.

"Đúng rồi, có chuyện này anh muốn thương lượng với em một chút."

Tô Miểu thấy anh nghiêm túc như thế thì cũng ngồi thẳng dậy, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Hôm qua Tần Tư Dương khiến anh thật mất mặt, đợi lát nữa xuống lầu, anh muốn chiến tranh lạnh với em."

"..."

"Vậy nên?"

"Nên cần bà xã phải chịu uất ức phối hợp diễn xuất với anh một chút."

Tô Miểu quả thật dở khóc dở cười, đưa một múi vào miệng: "Trì Ưng, anh thật ấu trĩ!"

"Tối hôm qua anh tức giận lắm đấy." Trì Ưng xụ mặt, nghiêm túc nói, "Em hiểu lầm anh."

"Được rồi được rồi, em sẽ coi tình hình mà làm."

Dẫu sao ngày hôm qua đúng là Tô Miểu đã hiểu lầm anh, còn khiến cả Tần Tư Dương cũng nổi điên theo.

Tóm lại chính là hai chữ: Khó xử.

Lúc ăn sáng ở phòng ăn của khách sạn, Trì Ưng quả nhiên bày ra vẻ mặt không cảm xúc, đối với cô cũng lạnh nhạt.

Kỹ thuật diễn xuất của Tô Miểu lại quá khoa trương. Cô bóc vỏ trứng gà đưa tới bên môi Trì Ưng, dùng giọng ỏn ẻn nói: "Cục cưng ơi, ăn trứng đi."

"Không có khẩu vị."

"Ăn đi mà, thử một miếng thôi, còn dư lại em ăn."

Lúc này Trì Ưng mới bất đắc dĩ cắn một miếng, sau đó Tô Miểu đúng là đã ăn phần còn dư lại. Tần Tư Nguyên thấy được cảnh này cũng mẹ nó muốn dựng hết cả lông lên.

"Ôi chao! Mới sáng sớm mà hai người đã buồn nôn thế này rồi à!"

Tô Miểu liếc cô ấy một cái: "Cậu có thể qua bên kia ngồi, cũng không ai bắt cậu nhất định phải ngồi cùng bàn với bọn tớ, nhiều chỗ vậy mà."

"Hừ, hai người làm hòa rồi à?"

Trì Ưng quả quyết bác bỏ: "Không hề."

Tô Miểu rót cho Trì Ưng một ly sữa bò ấm, rồi lấy một muỗng đường bỏ vào trong đó: "Cậu không nhìn ra à, tớ đang hèn mọn níu kéo anh ấy đây này."

"Đã nhìn ra, tớ sắp nôn luôn rồi."

Tô Miểu lại dùng đũa gặp một hạt đậu phộng lên, đưa tới bên cánh môi mỏng của Trì Ưng: "Cục cưng ơi, ăn đậu phộng nè."

Trì Ưng: "Không ăn."

"Không ăn thì thôi, tự em ăn."

Cô nói vậy xong thì lập tức muốn cho đậu phộng vào trong miệng, Trì Ưng bỗng nhiên nắm tay cô: "Hết dị ứng rồi à?"

"Ừ nhỉ, thiếu chút nữa quên mất."

Tô Miểu sợ tới nỗi vội vã ném hạt đậu phộng kia đi.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Trì Ưng lãnh đạm buông tay, giấu đầu hở đuôi bổ sung thêm một câu.

"Liên quan cái rắm gì đến tôi."

"..."

Tô Miểu tốt tính phục vụ anh ăn điểm tâm một cách chậm rãi, sau khi ăn xong còn giúp anh lau miệng nữa. Tần Tư Nguyên nhìn thấy cảnh này thật là muốn kêu cha gọi mẹ. Cô ấy che ngực, "cảm giác buồn nôn" không ngừng dâng trào.

Nhưng càng như vậy, cô ấy ngược lại càng phải nhìn. Ngay cả lúc lên xe, cô cũng không ngồi xe của Quý Khiên và Tần Tư Dương, mà sống chết đòi lên xe của Trì Ưng và Tô Miểu, muốn xem rốt cuộc bọn họ muốn giở trò gì.

Nếu có người xem, Tô Miểu càng nỗ lực biểu diễn.

"Quẹo trái đi!"

"Cục cưng ơi, phía trước có một con bò kìa!"

"Wow, kỹ thuật lái xe của anh tốt quá đi! Sao anh luyện được kỹ thuật lái xe ổn định như vậy chứ!"

Tần Tư Nguyên: "Trời đất ơi! Đây mẹ nó là một đoạn đường bằng phẳng thì cần gì kỹ thuật lái xe. Cậu có thể để tâm vào chuyện nịnh nọt một chút được không? Hết chịu nổi rồi!"

Tô Miểu quay đầu nhìn cô ấy: "Không chịu nổi thì cậu có thể xuống xe."

"Tớ cứ không xuống đấy!"

"Cậu thế này là giống như mấy người xem thả bình luận trên mạng, vừa mắng người ta lại vừa muốn xem tiếp, bảo cậu đi cậu cũng không đi!"

"Hừ, tớ tình nguyện!"

Lái xe chừng bốn mươi phút, bọn họ đã tới khu thắng cảnh trượt tuyết của núi Giá Cô.

Nơi này có rất nhiều ngôi nhà gỗ nhỏ vẫn giữ màu sắc nguyên bản. Nhà gỗ bị một tầng tuyết trắng che lấp, dầy tựa như đắp một lớp chăn vậy.

Dọc theo đường đi, Tô Miểu thấy có nhiều du khách dẫn chó theo, nghe nói nơi này là một trong số ít khu thắng cảnh ở phía tây Tứ Xuyên có thể đưa thú cưng vào.

Cô cực kỳ thích chó, chỉ là bởi vì Trì Ưng có tính sạch sẽ, nhà lại ở trong tòa nhà cao tầng, nên cô mới từ bỏ ý định bỏ nuôi chó. Nhưng mỗi lần ra ngoài tản bộ, cô đều muốn chơi với chó của nhà người khác.

Trì Ưng thay một bộ quần áo trượt tuyết màu trắng, xách theo ván trượt tuyết, đeo kính bảo vệ màu đen đứng dưới ánh mặt trời, đường nét sườn mặt sắc bén, ngũ quan anh tuấn, khí chất tuyệt hảo, hấp dẫn ánh mắt của không ít thiếu nữ.

Lúc này, anh thấy Tô Miểu đang do dự đứng ở cổng bãi trượt tuyết, dường như không muốn vào lắm, bèn nói: "Em đi lấy trang bị đi, đồ trượt tuyết không dễ mặc, anh giúp em."

"Không được, em không biết trượt."

Tô Miểu nhìn con dốc thẳng đứng phía xa xa trong bãi trượt tuyết, có chút sợ hãi: "Thôi, em không vào đâu."

"Anh dạy em."

"Không không không, anh chơi đi, em không dám."

"Đồ thỏ đế."

"Anh vào đi thôi, em ở bên ngoài chơi với chó."

Trì Ưng nghiêng đầu nhìn Tần Tư Dương.

Anh ấy nghe Tô Miểu nói vậy thì buông ván trượt tuyết xuống, cũng không mặc quần áo trượt tuyết, một mình buồn rầu đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh màu lam, chiếu lên gương mặt nhã nhặn lại sắc bén của anh một tầng ánh sáng xinh đẹp.

Trì Ưng biết, nếu nút thắt trong lòng không được tháo gỡ, chỉ sợ Tần Tư Dương cũng sắp nổi điên.

Sự tin tưởng của anh đối với Tô Miểu đã sớm vượt trội hơn hẳn lúc trước, vì vậy anh dứt khoát một mình đi vào bãi trượt tuyết, để lại không gian riêng cho hai người.

Tô Miểu không biết dòng nước ngầm giữa hai người đàn ông đang chảy cuồn cuộn, một mình đắp người tuyết ở bên cạnh nhà gỗ nhỏ bên ngoài bãi trượt tuyết, còn chơi rất vui vẻ.

Mấy chú chó thường xuyên lại gần chỗ này, những lúc đó cô sẽ chụp hình cho chúng và người tuyết.

Không bao lâu, Tần Tư Dương đi tới cùng cô đắp người tuyết.

Anh ấy mặc một cái áo chống gió màu đen, trông rất mỏng manh. Tô Miểu thuận miệng quan tâm một câu: "Anh có lạnh không?"

"Vẫn ổn, tia tử ngoại rất mạnh đấy." Tần Tư Dương lấy mũ lưỡi trai trên đầu mình đội lên đầu cô, "Em chắc chắn không muốn đi vào sao? Rất nhiều cô gái nhìn nhìn chằm chằm vào chồng sắp cưới của em đấy."

Tô Miểu nghiêng đầu nhìn về phía bãi trượt tuyết, quả nhiên thấy Trì Ưng đang đứng trên ván trượt xuống từ cái dốc thẳng đứng kia, khi vút lên không còn có thể xoay mình một vòng. Ở khúc hiểm trở nhất của đường đua anh cũng có thể giữ tư thế hoàn mỹ nhất khi tiếp đất.

Anh vẫn luôn thích chơi những trò có tính khiêu chiến cực hạn này, có lẽ cũng bởi vì thuở nhỏ thân thể không tốt, nên không cam chịu chấp nhận số mệnh mà chịu thua.

"Không phải tim cậu ấy không tốt à? Sao còn chơi cái này?"

"Vấn đề không lớn, trò này với anh ấy mà nói không tính là quá sức, vận động bình thường thôi."

"Còn em cực kỳ sợ trượt tuyết, hễ té là đau lắm." Tô Miểu chụp ảnh người tuyết, khóe miệng cong lên một nụ cười trong veo, "Đắp người tuyết vẫn hợp với em hơn."

"Mang đồ bảo hộ đầy đủ thì khi té sẽ không đau."

"Vậy em cũng không dám."

Tần Tư Dương không miễn cưỡng nữa, đến gần giúp cô bẻ cổ áo: "Trì Ưng dẫn em đi gặp bác sĩ, tình huống thế nào?"

"Phí khám bệnh của vị bác sĩ kia cực kỳ đắt luôn!" Tô Miểu gặp ai cũng muốn phàn nàn, "Một lần xem bệnh tốn hết một năm tiền lương của em đấy, đây là cái khái niệm gì không biết!"

"Đắt cũng không hề gì, chỉ cần có hiệu quả."

Mặt Tô Miểu hiện lên vẻ nghi hoặc: "Em chỉ nhớ mình ngủ một giấc, còn nằm mơ nữa. Nằm mơ thấy gì thì em quên hết rồi, nhưng cảm giác thì vẫn còn nhớ. Khó chịu đến nỗi muốn khóc."

"Giấc mộng kia... liên quan đến cái gì?"

"Liên quan đến mẹ." Đầu Tô Miểu lại có chút đau, mi tâm hơi nhăn lại.

Tần Tư Dương biết mình không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, cho dù lo lắng cỡ nào cũng không thể tiếp tục hỏi nữa. Anh bèn chuyển đề tài.

"Tối hôm qua, thật ngại quá."

Tô Miểu cùng đường nên đỏ mặt: "Ôi chao, anh đừng nói nữa."

"Tô Miểu, em biết không, cái ngày mà anh và em tranh nhau chức lớp trưởng hồi cấp ba đấy chính là lần thất bại đầu tiên trong đời anh, bại bởi em."

Nghĩ tới chuyện năm đó, khóe môi Tô Miểu nở nụ cười: "Thật sao?"

"Ừm, anh hy vọng em có thể trở nên dũng cảm, quay trở lại làm cô trưởng lớp Tô Miểu năm đó, biết rõ không thể nhưng vẫn làm, càng chiến đấu càng mạnh mẽ, gặp khó khăn lại càng kiên cường."

"Hồi mười bảy tuổi, em cứ tưởng rằng đó là giai đoạn tệ hại nhất cuộc đời em."

Tô Miểu bất đắc dĩ cúi đầu, chơi đùa những mảnh băng vụn lành lạnh trên thân người tuyết, "Không ngờ rằng Tô Miểu của lúc đó lại là phiên bản tốt nhất của em."

"Em không cần quay trở lại làm Tô Miểu thời điểm đó một cách hoàn toàn. Em chỉ cần tìm về phần dũng khí của khi đó." Tần Tư Dương giữ bả vai cô thật chặt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghiêm túc nói, "Thiếu nữ Tô Miểu dám yêu đương với Trì Ưng, người được nữ sinh toàn cấp yêu thầm ấy, dũng cảm biết bao!"

"Con người vì trẻ tuổi mà không biết gì, bởi vì không biết gì nên mới có thể không sợ hãi."

Tô Miểu lắc đầu, đáy mắt có thêm mấy phần tôi luyện qua năm tháng, "Em đã trưởng thành rồi."

Con người đều sẽ trưởng thành. Giống như Trì Ưng của năm đó vậy, một thiếu niên không sợ trời không sợ đất, hôm nay bước được đến chỗ này, trong lòng anh hẳn đã có thêm một phần kính sợ, cũng càng quý trọng sinh mạng, càng dịu dàng đối đãi với những người bên cạnh mình.

Đây chính là sự trưởng thành.

"Anh, người trưởng thành rồi sẽ biết, có một vài khoảng cách vẫn luôn tồn tại một cách chân thực ở đó."

Tựa như động đất ở phía tây Tứ Xuyên đã tạo thành một vết nứt trên một ngọn núi, mặc kệ con người có thể chế ngự thiên nhiên như thế nào thì cũng vĩnh viễn không thể liền lại được.

Tần Tư Dương nhìn đôi mắt dịu dàng của cô gái mà lòng quặn đau từng cơn. Trong khoảnh khắc xoay người rời đi, anh bỗng nhiên nắm tay cô.

"Nếu như không cách nào kéo gần khoảng cách của em và cậu ta, có lẽ có một biện pháp khác."

"Biện pháp gì?"

"Đến bên cạnh anh."

Tô Miểu kinh ngạc nhìn anh: "Anh, anh, anh nói gì cơ?"

"Anh đưa em đi, đi đến nơi không ai biết chúng ta, không có Trì Ưng, không có Tần Tư Nguyên, cũng không có Tiểu Xu. Ngày nào anh cũng sẽ bên cạnh em, từng giây từng phút đều không rời xa. Anh sẽ cho em tình yêu và sự quan tâm vô bờ bến, anh sẽ chăm sóc em, bảo vệ em..."

Trái cổ người đàn ông chuyển động. Anh nắm bả vai cô, giọng run run: "Em có muốn tới bờ biển không? Anh cũng thích biển. Chúng ta sẽ sống gần bờ biển. Lúc hoàng hôn anh sẽ cùng em ra bãi cát nhặt vỏ sò. Em đi chân trần giẫm lên bờ cát mịn, mặc cho bọt sóng lùa qua mu bàn chân, khi ấy anh sẽ chụp hình cho em..."

Một thoáng kia chính là lần đầu tiên mà đầu óc lý trí nhiều năm qua của Tần Tư Dương xuất hiện hỗn loạn.

Anh không biết mình đang trình bày điều gì, cũng không dám nhìn vào mắt cô gái. Trái tim anh run rẩy, cơ thể cũng đang run rẩy theo.

Nói xong câu kia, anh cũng biết là... tiêu rồi.

Mọi thứ bản thân khổ tâm gìn giữ, đều đổ sông đổ biển.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ một phút, hoặc năm phút mười phút, hoặc là chỉ mới qua một khoảnh khắc, cuối cùng Tô Miểu tiền về phía anh một bước, giương tay lên.

Tần Tư Dương theo bản năng đưa tay đón lấy, không nghĩ tới cô gái lại nhón chân lên, đầu ngón tay tinh tế nhẹ nhàng phủi một bông tuyết sáu cạnh vươn trên tóc mái anh.

Trong nháy mắt đó, thế giới bỗng trở nên dịu dàng.

Ngay cả bông tuyết dính trên mặt cũng giống như hoa liễu vậy, tan vào trái tim đang run rẩy của anh.

"Tần Tư Dương." Khóe mắt Tô Miểu khẽ cong lên, đây là lần đầu tiên cô không gọi anh là anh trai, "Cảm ơn cậu đã thích và chăm sóc tớ nhiều năm như vậy."

"Em muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?" Tần Tư Dương ngây ngốc, không biết phải làm sao cho phải, "Đây là sự bình yên trước cơn bão?"

"Không đâu, cậu là anh trai của Tiểu Xu mà, sao tớ có thể cắt đứt quan hệ với cậu được."

Anh cười khổ tự giễu: "Cũng đúng, quan hệ của chúng ta bắt nguồn từ Tiểu Xu, vĩnh viễn không thể cắt đứt."

Đây mới là chuyện đáng buồn nhất.

Tô Miểu vẫn nhớ, cấp ba năm ấy, khi cô và Tần Tư Dương đi ra khỏi văn phòng, Tần Tư Dương đã nói với cô rằng bởi vì sự tồn tại của đứa bé kia, anh đã mất đi người mình yêu mãi mãi.

Khi đó nhận thức của Tô Miểu vẫn chưa sâu sắc lắm, bởi vì cô cảm thấy chung quy sẽ một ngày Tần Tư Dương bước ra khỏi đoạn tình cảm này, sẽ yêu đương, sẽ nghênh đón một trang mới của cuộc đời.

Cho đến giờ này phút này.

"Tần Tư Dương, tớ đúng là rất thích biển khơi, tớ nhớ cậu cũng thích màu xanh da trời."

"Đây có lẽ chính là điểm giống nhau duy nhất của chúng ta."

"Thật ra thì tớ càng thích bầu trời hơn. Bởi biển khơi phải đi tới bờ biển mới có thể thấy, mà tớ lại ở một thành phố trên núi, cách biển khơi thật xa thật xa."

Tô Miểu khẽ ngẩng đầu, để ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt, "Còn bầu trời thì ngẩng đầu lên là có thể thấy."

"Không phải em nói, khoảng cách giống như một vết nứt, vĩnh viễn ở đó, không thể liền lại sao?" Tần Tư Dương vẫn không cam lòng. Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ cam tâm, "Bầu trời xa như vậy, còn biển khơi lại gần trong gang tấc, có thể ấm áp ôm em, vĩnh viễn không khô cạn."

"Đúng vậy, con người trưởng thành rồi thì phải biết vận mệnh vốn đã được sắp đặt sẵn. Nhưng chuyện thích bầu trời này, có lẽ chính là điều mà tớ mãi không trưởng thành được."

Vẫn như thường lệ, cô lại một lần nữa khéo léo từ chối anh với trái tim đầy áy náy.

"Tô Miểu, chẳng bất ngờ chút nào, câu trả lời của em, từ trước tới giờ chưa từng thay đổi."

Lựa chọn của cô vĩnh viễn chỉ có bầu trời, cùng con Ưng chao liệng nơi chân trời kia.

Tần Tư Dương thả lòng người, "Nhưng nói ra thế này, lòng anh cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh không cần em đáp lại, em và Trì Ưng phải thật tốt, đừng để anh lo lắng."

Tô Miểu gật đầu một cái, xoay người đi về phía bãi trượt tuyết.

Bàn tay Tần Tư Dương nắm chặt, nhìn theo bóng lưng cô, máu nóng lên não nói: "Nếu em đã kiên định muốn ở bên cạnh cậu ta, khổ gì cũng không sợ, vậy anh lại nói cho em biết một chuyện, đương nhiên là nếu em vẫn còn kiên nhẫn nói chuyện thêm một chút với anh."

Cô quay đầu nhìn về anh.

Đầu ngón tay Tần Tư Dương gõ từng nhịp bên hông, hít thở sâu. Anh yên lặng rất lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Mùa xuân năm lớp mười một, mảnh giấy nhỏ tố giác quan hệ giữa em và Trì Ưng là do anh đăng lên."

Tô Miểu có chút không phản ứng kịp, ngây người nhìn anh: "Anh nói gì?"

"Ảnh là do Trì Ưng cung cấp. Trừ cậu ta ra, còn có người nào thần thông quảng đại tới nỗi có thể lấy ảnh du lịch ở hang Hoan Lạc của hai người. Mọi chuyện đều do cậu ta tự biên tự diễn."

Tô Miểu không hiểu nổi: "Tại sao anh ấy lại phải làm như vậy?"

"Em mất mẹ vô cùng đau khổ, trừ cảm xúc tức giận, còn có thứ gì có thể khiến em phấn chấn lên đây. Cậu ta muốn cậu dựa vào cảm xúc tức giận này khiến em mạnh mẽ đứng lên."

Tô Miểu hơi lảo đảo lùi về sau hai bước, ngồi chồm hỗm trên mặt đấy đất. Trái tim quặn đau từng cơn.

Tần Tư Dương tiếp tục nói: "Trước đó, anh đã biết Trì Ưng là một thằng ích kỷ, bạc tình. Vì đạt mục đích mà không từ bất cứ giá nào."

"Năm mười tám tuổi, giữa tương lai và em, cậu ta đã lựa chọn như thế." Tần Tư Dương bình tĩnh nhìn cô, "Mà hôm nay, lại phải lựa chọn thêm lần nữa, anh nghĩ, trái tim cậu ta cũng sẽ không thay đổi."

"Vậy nên Tô Miểu, không cần phải sợ bất kỳ chuyện gì, mau chóng tốt lên."

"Có người sẽ vĩnh viễn ở sau lưng cậu, mãi không thay đổi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net