Chương 59: Mưa núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kỳ tới sẽ có ít cuộc thi và hoạt động hơn, giống như đã thực sự bước vào trạng thái dự bị cho năm thứ ba trung học, và cuộc sống bình yên chưa từng thấy.

Đương nhiên, ngoại trừ Trì Ưng.

Anh là chiến tướng tiên phong của Chu Thanh Hoa, lại được đưa đến Thâm Thành tham gia cuộc thi người máy.

Đây là cuộc thi toàn cầu với giá trị vàng khổng lồ, nó không chỉ có thể mang lại vinh quang vô hạn cho trường trung học tư thục Gia Kỳ, mà nếu giành được huy chương vàng, còn có thể cộng thêm rất nhiều điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Học sinh bình thường không thể có được điểm cộng như vậy trong cuộc thi, vì vậy họ chỉ có thể thành thật và từng bước duy trì cuộc sống ba điểm một đường của học sinh trung học dự bị.

Cho đến khi một sự cố xảy ra, đã phá vỡ cuộc sống yên bình của mọi người.

Trong giờ ngữ văn, Chu Thanh Hoa bước vào lớp với vẻ mặt không vui, cắt ngang tiết dạy của Lý Quyên, gọi Hồ Khả Hân ra ngoài.

Giáo viên chủ nhiệm rất ít khi đột nhiên cắt ngang giờ học của giáo viên, Hứa Mịch quay đầu nhìn Tô Miểu một cái, ý bảo có thể sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Tô Mịch cũng nhận thấy rằng sau khi Hồ Khả Hân ra ngoài, rất nhiều học sinh trong lớp quay đầu lại và nhìn Từ Đàm, ủy viên ban thể thao, với ánh mắt đầy ẩn ý.

Từ Đàm lo lắng đến mức run tay, cả lớp cũng lo lắng bất an trong suốt tiết học.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sau giờ học, ủy viên ban thể thao Từ Mịch, cũng được gọi vào văn phòng, đi cùng với cậu ta còn có lớp trưởng Tô Miểu.

Bầu không khí trong phòng làm việc vô cùng căng thẳng, Hồ Khả Hân trên mặt đầy nước mắt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, một mình đứng ở bên tường lặng lẽ khóc.

Từ Đàm cao lớn, nhưng rất gầy, dáng vẻ chán nản lúc này của cậu ta giống như một chiếc bè tre cong queo.

Ánh mắt Tô Miểu rơi vào trên máy tính xách tay của giáo viên chủ nhiệm Chu Thanh Hoa.

Màn hình máy tính hiện lên cảnh Hồ Khả Hân và Từ Đàm ôm nhau trong tiểu hoa viên của trường.

Cô chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Trong lòng dường như đã nắm được tình hình.

Cô nghe Hứa Mịch nói rằng trong tiểu hoa viên mới lắp đặt một số camera, chúng được giấu rất kỹ, rất nhiều học sinh không biết vị trí chính xác.

Trong hai ngày qua, đã có một số trường hợp sinh viên trốn trong vườn lén lút hút thuốc và bị bắt quả tang.

Chu Thanh Hoa vặn cốc giữ nhiệt, thổi làn sương trắng, nhấp một ngụm trà chà là đỏ, lấy lại bình tĩnh.

Hiển nhiên, cơn tức giận đã được giảm bớt, bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đôi mắt sắc bén đằng sau cặp kính gọng vuông của cô quét về phía Tô Miểu: "Lớp trưởng, em có biết về mối quan hệ giữa Hồ Khả Hân và Từ Đàm không?"

Tô Miểu nhìn hai người ủ rũ, đại khái là khôngthể phủ nhận, chỉ có thể thành thật nói: "Dạ em có nghe nói qua ạ."

Chu Thanh Hoa nhấn mạnh ngữ khí, nghiêm mặt nói: "Em biết tại sao không báo cáo cho giáo viên? Vị trí lớp trưởng này em làm kiểu gì thế?"

Hồ Khả Hân bị giọng nói đầy uy lực của giáo viên dọa đến mức khóc nghẹn, Từ Đàm cũng sợ đến chân run rẩy.

Đương nhiên Tô Miểu cũng rất sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Thanh Hoa tức giận như vậy kể từ đến Tư thục Gia Kỳ.

Có thể tưởng tượng được, sự việc Từ Đàm và Hồ Khả Hân bị bắt và bại lộ nghiêm trọng đến mức nào.

"Em biết bọn họ, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là là một chuyện khác, bọn họ trước giờ chưa từng có hành vi vi phạm quy củ trong lớp học, hơn nữa số nam nữ trong lớp hòa thuận, quan hệ tốt với nhau cũng không ít, mọi người lên lớp đùa giỡn chọc ghẹo nhau cũng nhiều, rất nhiều người đều là tình bạn đơn thuần, nếu những điều này đều phải nhất nhất báo cáo cho cô, vậy cả lớp chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, Tần Tư Dương đang giúp giáo viên ngữ văn dọn tài liệu trên bàn ho nhẹ một tiếng, nhìn Tô Miểu một cái cảnh cáo.

Chu Thanh Hoa hiện tại đang trong cơn tức giận, đừng lấy trứng chọi đá.

Quả nhiên, Chu Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng: "Tô Miểu, cô cảm thấy em làm cái chức lớp trưởng này còn không bằng Tần Tư Dương."

Tần Tư Dương vội nói: "Thưa cô, thực ra Tô Miểu nói không sai, những chuyện này vốn dĩ là giấu giếm, cho dù lúc em làm lớp trưởng cũng khó tránh sai sót, hơn nữa mối quan hệ giữa các nam nữ sinh khá tốt, đùa giỡn vui vẻ, có chút hành vi thân mật, bọn em cũng không thể dùng cái tội danh "yêu sớm" để định nghĩa mọi người."

"Tôi nói chuyện với em sao? Em vội biện hộ cái gì chứ, hai năm nay làm lớp trưởng lâu quá rồi, nay không muốn làm nữa đúng không?" Lửa giận của Chu Thanh Hoa lập tức hướng về phía cậu ta.

Tô Miểu: "..."

Tên nhóc này, còn nhắc nhở cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, mà bản thân lại kiềm chế không được trước rồi.

"Nếu các em không muốn là chức lớp trưởng này, được thôi, ngày mai Trì Ưng trở về, tôi sẽ để em ấy tiếp nhận! Em ấy làm lớp trưởng nhất định sẽ không có những chuyện bại hoại như thế này!"

Tần Tư Dương nhún vai, mắt đối mắt với Tô Miểu.

Trì Ưng là bảo bối quý giá trong lòng Chu Thanh Hoa, vinh dự và tiền thưởng mà anh mang về cho Chu Thanh Hoa trong hai năm qua, đơn giản là nhiều vô kể.

Tô Miểu nghe bà khen Trì Ưng, trong lòng vẫn nghĩ về chuyện đó, vội vàng đáp: "Đợi cậu ấy trở về, em sẽ cùng cậu ấy thương lượng, xem xem có thể định ra vài quy tắc hay không, đảm bảo các bạn sẽ thuận lợi trải qua giai đoạn cấp ba."

Chu Thanh Hoa lửa giận dịu đi một chút, nghiêm túc nói: "Tô Miểu, tôi để em làm lớp trưởng, cho em nhiều quyền hành như vậy, lại thêm rất nhiều điểm cộng, là vì muốn em quản lý các bạn học, không phải là để em bảo vệ bọn họ. Em phải rõ mình nên làm như thế nào, mới là cách tốt nhất giúp cho tương lai của họ."

Sau khi nói xong, bà lại nhìn Từ Đàm và Hồ Khả Hân: "Các em bây giờ còn trẻ, vẫn còn ở tuổi vị thành niên, các em làm gì cũng đều vì niềm đam mê và hiếm khi duy trì lý trí, Hồ Khả Hân, hãy nhìn vào thành tích học tập của em trong học kỳ này xem xem đã giảm sút bao nhiêu rồi hả?"

"Cô Chu, em... em biết lỗi rồi ạ." Nước mắt của Hồ Khả Hân rơi xuống như những hạt cườm, làm ướt đẫm một vùng trên ngực cô ấy.

"Thành tích học tập giảm sút, những thứ này không phải chuyện lớn, chuyện đáng để quan tâm hơn đó là cái gì, tôi không cần phải nói trắng ra, trong lòng các em tự rõ, có một số ranh giới đỏ tuyệt đối không được giẫm lên, nếu không sẽ hối hận cả đời!"

Tuy Chu Thanh Hoa nói lời ẩn ý, nhưng mọi người đều có thể hiểu rõ hàm ý trong lời bà ấy.

"Từ Đàm, Hồ Khả Hân, chiều nay phụ huynh các em sẽ đến, chuyện này đã truyền đến phòng giáo vụ rồi, nên xử lý thế nào, cần chờ bên phía trường học đưa ra chỉ thị, các em trở về lớp học trước đi."

Đi ra khỏi văn phòng, Từ Đàm muốn kéo Hồ Khả Hân lại nói chuyện, nhưng Hồ Khả Hân dùng sức hất tay cậu ra, khóc lóc chạy về lớp.

Cậu ta quay đầu nhìn Tô Miểu: "Xin lỗi lớp trưởng, tôi biết cậu sẽ không bí mật báo cáo cô chủ nhiệm, hại cậu cũng bị mắng một trận."

"Không sao, hy vọng sẽ không quá nghiêm trọng."

Sau khi Tô Miểu trở thành lớp trưởng, cô ấy chưa bao giờ cáo trạng với giáo viên chủ nhiệm, Chu Thanh Hoa cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cô, mọi người đều có nguyên tắc của riêng mình.

Sau khi Từ Đàm rời đi, Tần Tư Dương đến trước mặt Tô Miểu, điềm đạm nói: "Không thể không nghiêm trọng."

"Cái gì?"

"Hai người này, buộc phải có một người phải đi."

Tô Miểu kinh ngạc nhìn Tần Tư Dương: "Phải đến mức thôi học?"

"Nếu đổi lại là lúc bình thường, ban cán sự lớp báo cáo tình hình yêu đương sớm với cô chủ nhiệm, có lẽ chỉ là giáo huấn một trận, chuyển lớp cho hai người xem như hết chuyện. Nhưng chuyện lần này, hai người bọn họ bị bắt và có cả bằng chứng, ngay cả video còn bị phát tán, tất cả giáo viên lãnh đạo đều đã xem qua."

Cậu và cô đứng bên hành lang, nhìn sân chơi bằng nhựa đầy nắng: "Nếu làm ầm đến cả phòng giáo vụ, thì sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu."

Thôi học Tư thục Gia Kỳ có lẽ là điều mà mọi bạn học của Gia Kỳ đều không muốn đối mặt. Đặc biệt là khi Tô Miểu đã cố gắng rất nhiều để trụ vững ở đây, cô càng cảm thấy đồng cảm.

"Không còn cách nào khác?" Cô hỏi một cách âu lo.

Tần Tư Dương lắc lắc đầu: "Trong số bọn họ sẽ phải thôi học một người, về phần là ai, thì phải do phụ huynh và thầy cô giáo cùng nhau thương lượng quyết định, tóm lại, xem lại tự nguyện chủ động rời đi, cơ hội còn lại sẽ dành cho người kia."

Trong lòng Tô Miểu run lên: "Chuyện này quá tàn nhẫn."

Lớp 11 rồi, không thể có việc ai đó đồng ý chủ động rời đi.

"Lúc trước Gia Kỳ cũng từng có những trường hợp thôi học, nhưng không nhiều, không phải ai cũng ngu ngốc đến mức ôm nhau nói chuyện yêu đương dưới ống kính camera."

"Có lẽ bọn họ chỉ là không cẩn thận."

"Hiện thực chính là tàn nhẫn như vậy."

Cậu nhìn Tô Miểu, "Giống như cậu, nếu bị cách chức lớp trưởng, điểm số của cậu cũng không đủ lấy học bổng, cũng giống vậy không cách nào ở lại, mỗi người đều có địa ngục thực tế nhất của riêng mình để đối mặt, khi bạn đồng cảm cho người khác, cậu cũng phải coi chừng chính mình đừng để vấp ngã."

Tô Miểu nghiêm túc ghi nhớ lời cậu ta, gật gật đầu.

Cô sẽ cẩn thận, thận trọng.

Cô gái nhìn theo bóng dáng thiếu niên rời đi: "Tần Tư Dương, xuất thân tốt như cậu, người ưu tú như vậy lại có địa ngục của chính mình sao?"

Tần Tư Dương dừng một chút, hơi quay đầu lại, một bên khuôn mặt hướng về phía mặt trời.

"Sau khi đứa trẻ kia ra đời, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách yêu những thứ mà tôi yêu, đây chính là địa ngục của tôi."

***

Trong giờ sinh hoạt lớp buổi chiều, một vài người thần báo tin siêu cấp chạy về lớp, nói rằng phụ huynh hai bên ở văn phòng tranh cãi dữ dội, tranh cãi không ngớt đối với việc rốt cuộc là ai nên thôi học.

Thậm chí còn phải tra xem là ai theo đuổi ai trước để định trách nhiệm.

Hồ Khả Hân và Từ Đàm đã trực tiếp cãi nhau, thậm chí còn mời bạn bè hai bên đến làm chứng xem ai theo đuổi ai.

Người chủ động... đương nhiên càng có lý do để rời đi.

Tóm lại, ầm ĩ đến mức cực kỳ hỗn loạn.

Ai đi ai ở, đều liên quan đến lợi ích trước mắt nhất, đối mặt với lợi ích, tình cảm mới chớm nở của tuổi mới lớn quá mong manh, không thể chịu nổi một đòn.

Sự việc này khiến các học sinh trong lớp đều im lặng, bởi vì nó xảy ra ngay bên cạnh họ, đại nhập cảm (*) quá mạnh mẽ.

(*) Đại nhập cảm: chỉ độc giả, khán giả hoặc game thủ nảy sinh cảm giác kỳ lạ như lạc vào thế giới trong game, tiểu thuyết hay tác phẩm truyền hình, thay thế nhân vật trong đó.

Có vài cặp đôi đã hạ quyết tâm, bây giờ họ cũng nhanh chóng kéo xa khoảng cách, giữ khoảng cách tuyệt đối, không nói một lời, tan học đường ai nấy đi.

Đây là điều mà Chu Thanh Hoa và các giáo viên của phòng giáo vụ muốn đạt được: Giết gà dọa khỉ.

Sau nhiều ngày cân nhắc thương lượng, cuối cùng quyết định, Hồ Khả Hân ra đi và Từ Đàm sẽ ở lại.

Nghe các học sinh trong lớp đồn rằng đó là vì bố của Từ Đàm đã sử dụng tất cả các mối quan hệ xã hội của mình để chạy chọt khắp nơi, cuối cùng đã giữ tư cách cho Từ Đàm ở lại Tư thục Gia Kỳ.

Bao nhiêu trong số những tin đồn này là đúng, bao nhiêu là sai, không có cách nào để xác minh.

Với tư cách là lớp trưởng, Tô Miểu đến thăm nhà Hồ Khả Hân theo yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm.

Chủ yếu là xem cô ấy cảm thấy thế nào, nếu có vấn đề gì về tâm lý thì nên kịp thời báo cáo với Chu Thanh Hoa.

Sau nhiều ngày cân nhắc thương lượng, cuối cùng quyết định, Hồ Khả Hân ra đi và Từ Đàm sẽ ở lại.

Nghe các học sinh trong lớp đồn rằng đó là vì bố của Từ Đàm đã sử dụng tất cả các mối quan hệ xã hội của mình để chạy chọt khắp nơi, cuối cùng đã giữ tư cách cho Từ Đàm ở lại Tư thục Gia Kỳ.

Bao nhiêu trong số những tin đồn này là đúng, bao nhiêu là sai, không có cách nào để xác minh.

Với tư cách là lớp trưởng, Tô Miểu đến thăm nhà Hồ Khả Hân theo yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm.

Chủ yếu là xem cô ấy cảm thấy thế nào, nếu có vấn đề gì về tâm lý thì nên kịp thời báo cáo với Chu Thanh Hoa.

Cha mẹ của Hồ Khả Hân đều là giáo viên làm trong ngành giáo dục, người nhà đều có phẩm chất văn hóa cao, họ cũng rất lịch sự, đã tiếp đãi Tô Miểu một cách nhiệt tình.

Tô Miểu nhìn thấy Hồ Khả Hân trong thư phòng, sau nhiều ngày như vậy, cô ấy cũng đã bình tĩnh lại.

"Bố mẹ tớ cho tớ học trường trung học số 3, mẹ tớ là giáo viên trường đó, ngày mai sẽ đi, sẽ không bị đứt quãng."

Tô Miểu biết trường trung học số 3 là một trường rất tốt, mặc dù nó không tốt bằng tư thục Gia Kỳ, nhưng tỷ lệ nhập học của nó cũng thuộc hàng đầu trong thành phố.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nói với Hồ Khả Hân: "Mặc dù chúng ta không còn học cùng lớp nhưng chúng ta đều là bạn học, sau này có thể giữ liên lạc, cậu ở trường mới nếu có gì không vui, có thể gọi cho tớ."

Hồ Khả hân cười: "Lớp trưởng, bây giờ tớ mới xem như là hiểu rõ, thật đấy, lúc trước tớ quá ngốc nghếch rồi, quá đơn thuần rồi."

Tô Miểu chăm chú nhìn cô ấy, thấy một cảm giác nhẹ nhõm nhất định trên khuôn mặt cô ấy.

"Khi xem một bộ phim truyền hình, tớ thấy nam nữ chính nói cái gì mà anh yêu em, cả đời này không thể xa cách, thì cảm thấy rất khó chịu. Nhưng khi tớ trở thành một nhân vật chính trong phim, tớ thực sự cảm thấy rằng đây là câu chuyện tình yêu đẹp nhất thế giới, thực sự tin vào điều đó, và bây giờ tớ nhận ra rằng mình thật ngu ngốc."

Tô Miểu không thể phủ nhận, nhẹ nhàng nói: "Lời dễ nghe, mở miệng là có thể nói ra, đây là điều dễ dàng nhất có thể đổi lấy hảo cảm, mà không cần trả tiền hay bất cứ giá nào, mọi người đều là nguyện ý nói."

"Cậu vẫn là người hiểu chuyện." Hồ Khả Hân nhìn cô, "Tô Miểu, cậu so với tớ còn tệ hơn, tớ bị thôi học vẫn có thể vào trường trung học số 3, nhưng nếu cậu thôi học, vậy không biết cậu có thể vào trường nào. Vì vậy, tớ muốn khuyên cậu một câu rằng, hãy luôn đặt bản thân lên hàng đầu."

Chỉ có bản thân mình mới có thể bảo vệ chính mình.

Lời nói của cô ấy khiến lòng Tô Miểu có chút trầm xuống.

Đúng vậy, ai cũng có một lối thoát, nhưng cô thì không, nếu rời tư thục Gia Kỳ, cô sẽ như thế nào, làm thế nào để có được chỗ đứng?

***

Thành phố núi về đêm, đường núi yên tĩnh, Tô Miểu đứng bên lan can, nhìn xa xa ra cầu cạn.

Trước đây cô muốn trưởng thành biết bao nhiêu, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, cô mới nhận ra thế giới người lớn tàn khốc như thế nào.
Hai người đọi đôi và ngưỡng mộ nhau như vậy, phải cãi nhau cho đến khi họ trông có vẻ ghét bỏ nhau, nói những lời ác ý với nhau.

Ngay cả khi không bao giờ gặp lại nhau trong tương lai, những kỷ niệm được cho là đẹp đẽ đã trở nên đầy thương tích.

Hoặc có thể chỉ vì màu nền của tuổi trẻ rực rỡ mà những cảm xúc vốn đã dễ bị tổn thương lại được tô điểm bằng một lớp màu kiều diễm.

Là họ quá ngây thơ, nhưng thế giới người lớn mất đi sự ngây ngô này, có thực sự đẹp đẽ?

Những âm mưu, tính toán lẫn nhau, vợ chồng bất hòa...

Tô Miểu không biết nghĩ như thế nào, cô đột nhiên sợ hãi, cúi đầu soạn một tin nhắn và gửi nó cho Trì Ưng đang ở Thâm Thành xa xôi.

[Chuyện của Hồ Khả Hân và Từ Đàm lộ ra, Hồ Khả Hân thôi học rồi.]

Khi Trì Ưng bước ra khỏi khoa phẫu thuật tim của Bệnh viện Nhân dân số 1 Thâm Thành, bầu trời trên đầu đầy mây u ám, anh có cảm giác u ám rằng cơn mưa núi sắp ập đến và gió thổi vù vù xung quanh tòa nhà.

Anh cúi đầu soạn nội dung tin nhắn: [Tớ biết.]

Miểu: [Trước mắt chúng ta đừng liên lạc nữa, cậu thấy thế nào?]

Vài phút sau, anh trả lời cô.

C: [Tiểu Ưng, đừng sợ, tương lai còn dài.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net