Chương 67: Hồi hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*) Chương trước Tô Miểu gọi Hi Lâm là chị vì lịch sự, từ chương này sẽ đổi xưng hô từ chị - em giữa Tưởng Hi Lâm và Tô Miểu thành tớ - cậu.

Tô Miểu ở lại phía bắc trong suốt bốn năm.

Mùa đông ở phương bắc, tuyết không ngừng rơi dày đặc, băng giá ngàn dặm, thực sự rất lạnh, gần như là loại cảm lạnh mà cô không thể chịu nổi.

Cô luôn mang theo hũ tro cốt của Tô Thanh Dao bên mình và thường mơ thấy mẹ. Trong giấc mơ, mẹ vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa bóng mượt, những đường cong uyển chuyển của người phụ nữ hiện ra trước mắt.

Cô dựa vào quầy, la mắng Tô Miểu, nói rằng cô không có lòng hiếu thảo khi đưa bà đến một nơi lạnh lẽo như vậy, uổng công nuôi dưỡng cô lớn như vậy, xem ra sau này không hy vọng sói nhỏ mắt trắng này phụng dưỡng rồi.

Tô Miểu tỉnh dậy với đôi mắt ngấn lệ.

Đúng vậy, mẹ không thích sự bao la, rộng lớn của phương bắc, không chịu được sự khô khan, bụi bặm nơi đây. Bà ấy là một người phụ nữ mảnh khảnh lớn lên ở vùng đất ấm áp và ẩm ướt ở phía nam, sợ nóng và lạnh.

Tô Miểu suy nghĩ, có lẽ cô nên về nhà rồi.

Cô nộp đơn xin học cao học, với thành tích học tập hàng đầu, các bài luận văn được đăng trên các tạp chí quan trọng, giải thưởng về thư pháp và viết văn mà cô đã giành được trong những năm qua, có dư khả năng học cao học tại trường, nhưng Tô Miểu vẫn quyết định nộp đơn vào trường Đại học Nam Du ở thành phố C.

Vì lý do này, chủ nhiệm khoa Văn học và cố vấn của cô đã nhiều lần thuyết phục cô ở lại, dù sao bằng đại học của cô đứng đầu cả nước, rời khỏi đây thật đáng tiếc.

Nhưng Tô Miểu muốn trở về nhà, mẹ cô không thích phương bắc.

Còn cô nhiều năm như vậy...

Cũng đợi đủ rồi.

Mặc dù Đại học Nam Du không toàn diện như trường đại học của cô, nhưng chuyên ngành văn học ở đó rất mạnh và là cơ sở xây dựng ngành học trọng điểm quốc gia.

Vì điểm số và các giải thưởng của Tô Miểu, cũng như sự giới thiệu của trường đại học, Đại học Nam Du đã chấp thuận đơn đăng ký và gửi thư mời cô đến học cao học.

Một phần lớn lý do khiến Tô Miểu quyết định học cao học là vì mẹ cô.

Một đứa trẻ từ một gia đình bình thường như cô, không, cô thậm chí không được xem là một gia đình bình thường, bởi vì cô không có bố mẹ.

Cô chỉ có thể đi theo con đường học vấn.

Có lẽ sau này cô sẽ có một công việc giảng dạy ổn định như mẹ mong muốn, tuy lương không cao nhưng ít nhất cũng tử tế, nếu mẹ cô nơi hoàng tuyền biết được, thì bà ấy sẽ không quá thất vọng.

Có lẽ cô sẽ kết hôn với một người đàn ông bình thường, từ bỏ mộng tưởng viển vông, ngừng ngước nhìn bầu trời và hy vọng rằng cái bóng vô hình sẽ chiếu lên cô.
Tần Tư Dương luôn ở thành phố C, học khoa tài chính của trường đại học Nam Du, sau khi tốt nghiệp, cậu ta kế thừa công việc kinh doanh của bố mình, trở thành người đứng đầu tập đoàn gia tộc.

Cuộc sống của cậu ấy cũng đã sớm định sẵn, sẽ không có quá nhiều chuyện ngoài mong muốn, cũng sẽ không có nhiều bất ngờ, thời đại học cậu cũng có một vài mối tình không vừa ý, nhưng đều kết thúc êm ả, cho đến hiện tại cậu ấy vẫn độc thân, còn có một khả năng cao là sẽ có một cuộc liên hôn gia tộc với cậu ấy.

Trước khi Tô Miểu lên máy bay, cô nhận được cuộc gọi từ Tần Tư Dương, cậu hỏi cô thời gian hạ cánh chính xác và cậu sẽ đến sân bay Giang Bắc để đón cô.

"Anh bận như thế, không cần đến đón em đâu, Lộ Hưng Bắc nói sẽ đến đón em."

"Nhiều năm như vậy rồi, thằng nhóc mặt dày đó còn bám theo em à?"

Tô Miểu thở dài.

"Con người cậu ấy cũng khá tốt, nhưng điều kiện có tệ một chút, học vấn quả thực không xứng với em, anh khuyên em đừng vì cảm động nhất thời hoặc vì nguyên do khác, mà đưa ra quyết định sai lầm." Giọng điệu của Tần Tư Dương luôn lạnh lùng và đều đều, lời nói của cậu ta bình tĩnh như một bài phát biểu của một nhà lãnh đạo.

Tô Miểu từ trên kệ cầm lấy một chai nước chanh, bất lực nói: "Những lời này anh nói với cậu ấy đi, em đã từ chối cậu ấy không dưới một ngàn lần rồi, không, còn hơn mấy ngàn lần rồi!"

"Nếu em không muốn cậu ta tiếp tục quấy rầy em, anh có cách khiến cậu ta biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố C."

"..."

Nghe thấy lời nói bá đạo của Tần Tư Dương, khóe miệng Tô Miểu giật một cái: "Cũng không tàn nhẫn như vậy chứ?"

"Sau khi xuống máy bay, có về nhà không, chắc Tư Nguyên đang ở nhà."

"Không về, em thuê lại căn nhà lúc trước rồi, em sẽ trở về ở nhà của mình."

"Căn nhà đó của em điều kiện quả thực là hơi tệ, không được, em đến Lâm Giang Thiên Tỉ sống đi, nếu em vẫn còn chưa làm hỏng thẻ ra vào, căn nhà đó cũng bỏ trống nhiều năm rồi, để không đó cũng lãng phí."

"Không cần đâu anh, em ở nhà cũ được rồi, dù sao không bao lâu nữa là khai giảng rồi." Tô Miểu vuốt ve hộp vuông nhỏ trong cặp sách, "Mẹ em chắc hẳn cũng muốn về nhà."

"Vậy được, ngày mai về biệt thự ăn cơm nhé, Tần Xu rất nhớ em, ngày nào cũng nũng nịu đòi chị hai với anh."

Nghe cậu nhắc tới em gái, đôi mắt đờ đẫn của Tô Miểu lập tức sáng lên: "Tiểu Xu thế nào rồi?"

"Uhm, một tiểu quỷ nhỏ, quay về em phải đưa con bé đi khu vui chơi đấy."

"Tốt quá! Vậy em sẽ nhanh chóng trở về."

Tô Miểu cúp điện thoại, đài phát thanh thông báo lên máy bay, sau khi cô kiểm tra vé xong bước vào khoang tàu.

Trong cabin có một số giọng điệu quen thuộc, hơn nữa rất nhiều hành khách đều là bạn đồng hành đến Bắc Kinh du lịch, Tô Miểu cảm thấy rất gần gũi.

Cô ở Bắc Kinh tròn bốn năm, rất nhiều bạn học ở lại, tìm được việc làm ở Bắc Kinh, định cư ở đây.

Tô Miểu cũng từng nghĩ rằng cô sẽ ở lại, giống như một con đại bàng, trốn thoát khỏi thành phố núi non xa xôi đó, bay lên bầu trời và không bao giờ quay trở lại.

Cho dù giá nhà ở đây có cao đến đâu, ở lại đây khó khăn như thế nào, nhất định không bao giờ được phép quay lại.

Nhưng khi đến mùa tốt nghiệp, Tô Miểu kiên quyết chọn quay trở lại.

Nơi đây không phải nhà của cô, cũng không phải ký ức của cô, tuổi thơ và thanh xuân của cô, người cô thích, người thích cô...

Tất cả những kỷ niệm đẹp và đau buồn đều được cất giấu trong thành phố nơi hai dòng sông giao nhau.

Cô không phải là một con chim ưng cô đơn mãi mãi không quay trở lại, cô vẫn sẽ hoài niệm và đa cảm, vì vậy cô muốn về nhà, muốn trở về với cặp song sinh và Tiểu Xu.

Hai năm trước, Tô Miểu bắt đầu gọi Tần Tư Dương là "anh", đây cũng là do Tần Tư Nguyên nhắc nhở, lúc đầu cô có chút ngượng ngùng, chưa từng nói ra khỏi miệng hai chữ này, rất mất tự nhiên.

Nhưng dần dần cũng quen, Tần Tư Dương thực sự giống như một người anh trai, quan tâm đến mọi mặt trong cuộc sống của cô, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm cuộc sống và chuyện học của cô, hỏi cô có ai theo đuổi không, và tính cách của đối phương như thế nào? Đại loại là bảo cô phải cố gắng học tập và cố gắng lên cao học.

Sau này, Tần Tư Nguyên nói, Tần Tư Dương lúc nào cũng gọi điện thoại cho cô ấy, nói y hệt như vậy, thật phiền phức. Cô ấy cảm thấy phiền phức chết được.

Tô Miểu không cảm thấy phiền phức chút nào, cô cần kiểu cằn nhằn này, một người quan tâm cô như thế này, để cô cảm thấy mình vẫn còn được quan tâm trên thế giới này.

Sẽ không giống như cánh diều đứt dây, cuốn theo chiều gió.

Vì vậy, cô gọi Tần Tư Dương là "anh trai", thay vì gọi trực tiếp là "anh" như Tần Tư Nguyên.

Hai tiếng "anh trai" này, không tùy tiện như vậy, thì sẽ càng thân mật, điều này chứng tỏ cô trân trọng mối quan hệ này như thế nào.

Mà khi cô vừa định tắt điện thoại, điện thoại của Tưởng Hi Lâm liền gọi tới.

"Cậu đi rồ? Tớ vừa về ký túc xá, cậu đã dọn đi rồi, tại sao không nói tớ biết chứ? Tớ bên cạnh cậu suốt bốn năm trời, cậu nói đi là đi thế sao?"

Cô gái trực tiếp kêu "Oa" trong điện thoại, hốc mắt Tô Miểu cũng bị cô làm cho ướt át: "Hi Hi, tớ đi nhé, đến thành phố C tớ sẽ dẫn cậu đi chơi."

"Tại sao phải đi chứ, tại sao không ở lại? Rõ ràng lúc trước cậu nói sẽ ở lại cơ mà!"

"Tớ phải về nhà thôi, nơi đây không phải nhà của tớ."

"Anh ấy sẽ trở về thôi, tớ bảo cậu rồi mà, anh ấy sẽ trở về, sao cậu không tin tớ chứ, tớ đã hỏi anh tớ rồi, anh tớ nói giấc mơ của anh ấy là nơi đây, anh ấy nhất định sẽ trở về mà!"

"Tớ không đợi nữa." Tô Miểu cố chấp lau nước mắt trên khóe mắt, "Bốn năm qua, mẹ kiếp... Tớ phải đến trung tâm tư vấn tâm lý vài tháng một lần, Hi Hi, tớ thực sự không muốn tiếp tục nuông chiều nữa, tớ muốn trở về với gia đình mình."

Phát thanh thúc giục tắt máy vang lên, Tô Miểu đành phải cúp điện thoại, Tưởng Hi Lâm vừa khóc vừa nói: "Tớ sẽ đến thăm cậu, chúng ta là chị em tốt nhất tốt nhất, cậu không được cùng với ai tốt hơn chúng ta."

"Uhm!"

Sau bốn tiếng, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Giang Bắc.

Tô Miểu đi ra khỏi nhà ga T2, Lộ Hưng Bắc nhìn thấy cô từ xa liền phi về phía cô, định ôm lấy cô.

Cô vội vàng tránh ra, vươn tay ngăn cản anh ta: "Lùi lại!"

Lộ Hưng Bắc gãi đầu, cầm vali của cô: "Diệu Diệu, anh rất nhớ em!"

Bốn năm đã trôi qua, Lộ Hưng Bắc dường như đã cao lớn hơn đôi chút, dáng người cường tráng hơn, cơ bắp trên cánh tay như thể cuồn cuộn hơn.

Anh ta mặc một chiếc áo vest kiểu tay đua với áo sơ mi hoa và quần yếm màu đen, trang phục không đẹp lắm nhưng ngoại hình của anh ta đã đẹp trai hơn rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt cũng rắn rỏi và nam tính hơn. Vì vậy, cho dù tính tình không tốt lắm, nhưng ngoại hình hoàn toàn bù đắp được khuyết điểm này.

Trên trán có thêm một vết sẹo, cũng không biết từ đâu có, anh ta bảo là tự té ngã, nhưng Tô Miểu không tin, cũng không hỏi thêm.

Trên đường đi, Lộ Hưng Bắc đã kể cho cô nghe về "những thành tựu trong sự nghiệp" của anh ta trong những năm qua.

Anh ta vay vốn mở quán bar, kinh doanh rất tốt, kiếm được một ít tiền, hiện tại coi như tài sản nhỏ, nghe tin cô được nhận vào Đại học Nam Du học cao học, anh ta lập tức mua một cửa hàng trước trường học của cô, và dự định mở một quán thạch băng, để cô có thể đến và ăn thạch băng miễn phí.

"Yêu cầu của mẹ em là 5 vạn tệ, anh đã để dành đủ rồi, Diệu Diệu, khi nào thì em lấy anh?"

Tô Miểu không chút lưu tình từ chối: "Tôi đã sớm nói sẽ không kết hôn cùng cậu mà, cậu đừng chờ đợi nữa, bên cạnh cậu nhất định có rất nhiều cô gái đồng ý qua lại với cậu!"

Anh ta ôm hành lý đi lên chín mươi ba bậc thang, thở dài nói: "Anh biết, em đã trúng tuyển cao học, anh lại càng không xứng."

Tô Miểu mềm lòng, nghe anh ta nói như vậy không đành lòng, vốn muốn nói không phải là bởi vì học vấn, lại thấy anh ta cười khúc khích, cũng lơ đãng nói: "Mặc dù học vấn không xứng, nhưng tấm chân tình của tôi lại không xứng với cậu!"

"..."

Nếu cần mặt mũi, có lẽ anh ta cũng sẽ không cố chấp lâu như vậy.

"Lộ Hưng Bắc, tôi thật sự phục cậu rồi, nhưng nếu như học hành có sự kiên trì này, thì cậu sớm đã viết xong luận văn tiến sĩ rồi."

Lộ Hưng Bắc hắng giọng: "Em xem em kìa, không yêu đương suốt bốn năm, có phải đàn ông phương bắc đều không thuận mắt không?"

"Không hề nha, nam sinh phương bắc vừa cao ráo lại vừa đẹp trai."
"Vậy anh biết rồi, em vẫn còn đang nhớ nhung cái tên nhóc vùng khác kia."

Tô Miểu cười một cách điềm nhiên: "Ngay cả cậu ta trông như thế nào tôi cũng quên rồi."

Vừa nói chuyện, bọn họ đi đến phía dưới dãy nhà ngang, Lộ Hưng Bắc giúp cô xách hành lý lên lầu, ở cửa, Tô Miểu nói: "Cảm ơn đã đón tôi, lần sau tôi sẽ đến quán bar của cậu."

"Được đấy, rượu nước miễn phí."

"Vậy cậu trở về đi, lần nữa cảm ơn cậu đã mang hành lý giúp tôi nhé."

"Tôi đợi cậu vào nhà."

Tô Miểu không nghĩ nhiều, lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa.

Nhưng vừa mở cửa, Lộ Hưng Bắc đột nhiên nắm tay cô đi vào phòng, dùng gót giày đóng cửa lại, kéo cô vào phòng, ném cô lên sô pha.

Tô Miểu giật mình, cô cố hết sức thoát khỏi anh ta, lùi lại bên cửa sổ, áp lưng vào cửa sổ: "Lộ Hưng Bắc! Cậu làm gì vậy?"

Lộ Hưng Bắc nhìn cô đắm đuối, dục vọng không thể khống chế dâng trào trong mắt, anh ta đưa tay vén tóc cô, giọng cầu xin nói: "Diệu Diệu, em đi theo anh đi, anh rất muốn em, từ hồi cấp ba đến tận bây giờ đều muốn, mẹ kiếp nó nhiều năm qua anh chưa từng đụng vào người phụ nữ nào, ông đây thật không thể kiềm chế được nữa."

Tô Miểu bị sắc mặt đỏ bừng của anh ta dọa sợ, vươn tay sờ soạng con dao trong túi, run giọng uy hiếp: "Cậu dám?"

"Anh không miễn cưỡng em, anh cầu xin em, có được không?"

"Không được, tôi sẽ không cùng cậu... Cậu tìm người con gái khác đi, người yêu cậu thật lòng."

"Tại sao em lại không thích anh chứ, em lại không có người mà em thích, vậy tại sao không thể thích anh, chê anh không có văn hóa sao? Không tiền sao?"

"Đều không phải, Lộ Hưng Bắc, bởi vì không có cảm giác, không có cảm giác thì làm sao mà thích chứ, nếu tôi đồng ý với cậu thì mới chính là đang tổn thương cậu."

"Em đồng ý với anh, anh sẽ hạnh phúc tận trời mây, làm gì có tổn thương chứ?"

"Sao tôi nói mà cậu không rõ chứ?"

"Bởi vì anh không có văn hóa mà."


Lộ Hưng Bắc nhìn cô thật sâu, đưa tay muốn chạm vào mặt cô, cô né tránh, nhưng anh ta đã kéo cô lại, dùng sức sờ vào mặt cô.

"Diệu Diệu, em thích một người đàn ông mạnh mẽ như tên vùng khác kia, người khiến em ngưỡng mộ, còn em nghĩ anh là một tên khốn, cho dù anh kiếm được bao nhiêu tiền, em cũng sẽ coi thường anh."

"..."

Thay vào đó, sự căng thẳng của Tô Miểu đã dần bình tĩnh lại, con dao lạnh lẽo ấn vào bụng của Lộ Hưng Bắc: "Lộ Hưng Bắc, tôi không còn là Tô Miểu ở trường trung học, tôi đã nhìn thấu tất cả mọi thứ, nếu cậu dám làm gì tôi, cậu thử xem."

Từ đôi mắt của cô gái, Lộ Hưng Bắc nhìn thấy quyết tâm ngọc nát đá tan.

Phải, cô đã không còn là cô bé run rẩy khi nhìn thấy anh ta, sự ra đi của mẹ cô và sự ra đi của bạn trai đã mang đi tất cả ánh hào quang của cuộc đời cô.

Lộ Hưng Bắc cúi đầu, nhìn thấy vết cắt do con dao cứa vào cánh tay của cô gái.

Khi chứng rối loạn tâm thần của cô ấy ở mức tồi tệ nhất, cô ấy thậm chí còn tự làm hại chính mình.

Con dao tự sát luôn được mang theo bên mình.

Anh đột ngột buông cô ra, liên tục lui về phía sau, tuyệt vọng nhìn cô: "Diệu Diệu, xin, anh xin lỗi, anh điên rồi mới..."

"Cút."

"Diệu Diệu."

"Tôi bảo cậu cút đi."

Lộ Hưng Bắc không nỡ nhìn cô, cuối cùng xoay người rời đi, ân cần đóng cửa lại cho cô: "Lần sau anh sẽ đến thăm em."

Thật lâu sau, Tô Miểu mới hồi phục tinh thần, ngồi ở trên sô pha, hít sâu một hơi.

Cô ném con dao lên bàn trà.

Sau khi trở về, mọi thứ đã thay đổi, những tòa nhà cao tầng trong thành phố cao hơn, dày đặc hơn và có nhiều ô tô hơn.

Lộ Hưng Bắc cũng thay đổi rồi.

Cô càng thay đổi.

***
Sáng hôm sau, Tô Miểu dọn dẹp trong hai giờ, đến siêu thị mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày và đồ trang trí, cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, sạch sẽ không tì vết, khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước sống cùng mẹ.

Mười giờ, cô nhận được điện thoại của Lý Vũ Đường, đàn chị trong trường.

Đây là đàn chị trực tiếp liên hệ cùng chuyên ngành mà cô đã thêm vào khi tư vấn tìm hiểu về chương trình cao học, đã cung cấp cho cô rất nhiều thông tin và tư vấn trong việc tìm hiểu về chương trình cao học cũng như liên hệ giáo sư hướng dẫn.

"Đàn chị, xin chào ạ, chị tìm em có việc gì không ạ?"

"Miểu Miểu, em đã trở về thành phố C rồi à?"

"Dạ về rồi, đáp máy bay tối qua ạ."

"Vậy thì tốt, chị ở đây cần em giúp một việc, hai ngày nữa sẽ có một hội nghị chuyên đề về trí tuệ nhân tạo chuyên ngành, có một ông chủ lớn từ MIT sẽ mang đến kết quả của dự án, nhưng bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, các học sinh trường chúng ta đều đã trở về nhà, có không ít học sinh vùng khác, chỉ là có thể phiền em mang theo máy ảnh và bút ghi âm cùng chị đi đến đó không, chụp một vài bức ảnh, chúng ta sẽ viết một báo cáo chuyên đề và đăng nó trên tài khoản chính thức của trường."

Tô Miểu biết đàn chị là người phụ trách chính công việc báo trường, cô suy nghĩ một hồi: "Chuyên ngành trí tuệ nhân tạo sao? Có thể em không hiểu lắm về kiến thức chuyên ngành này."

"Không sao cả, em phụ trách việc chụp hình là được, nội dung đối thoại của họ em cứ trực tiếp mở bút ghi âm, đứng gần họ chút, để đảm bảo nội dung được rõ ràng, bản thảo sẽ được viết dựa theo nội dung đoạn ghi âm."

"Vâng ạ."

Tô Miểu cầm bút, ghi lại lời dặn dò của đàn chị vào một cuốn sổ nhỏ: "Đối phương là ai? Là sinh viên, giáo sư, người nước ngoài hay người Trung Quốc? Nói tiếng Anh hay tiếng Trung?"

"Anh ấy là người Trung Quốc, tuổi tác không lớn lắm, nghe nói anh ấy là một nhà khoa học và công nghệ rất trẻ mới nổi, nhưng bởi vì anh ấy có quá nhiều đề tài nghiên cứu khoa học và kết quả nghiên cứu tuyệt vời, đã trực tiếp viết blog, lần này, Đại học Nam Du đã mời vị đại lão này đến e là cũng tốn không ít, mời anh ấy gia nhập phòng nghiên cứu chip thông minh."

Tô Miểu là một sinh viên khoa văn, nửa hiểu nửa không, nhưng điều đó không quan trọng, cô chỉ cần chụp những bức ảnh đẹp là được.

Vào buổi tối, lúc tắm, cô thoa lên mình một loại sữa dưỡng thể có mùi thơm, đồng thời dùng băng cá nhân dán che lại vết sẹo trên cổ tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net