Chương 19: [Dịch Kỳ] Hồi Ức (2) - Cũng Quá Khó Rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm qua, Viên Nhất Kỳ vẫn luôn tìm kiếm Vương Dịch. Nàng tin nếu em ấy còn trong thành phố này thì chắc chắn một ngày nào đó nàng sẽ tìm được em.

Ngày đó so với ba năm trước, Viên Nhất Kỳ đã thay đổi rất nhiều, nàng đã không còn là đứa nhóc, đứng đó chịu đựng bị bạo lực một cách vô lý như vậy được. Nàng không chỉ biết đứng lên chống lại những kẻ bắt nạt nàng, hơn nữa còn trở thành chị đại khối 11. Tuy vậy nhưng mà Viên Nhất Kỳ luôn đứng về lẽ phải.

Một lần nọ, Viên Nhất Kỳ biết được trong trường có kẻ lợi dụng có tiền, thuê người đi thu tiền bảo kê. Lần đó, nàng cùng vài tên đàn em đi đến gặp tên đó.

"Nghe nói chị cho người thu tiền bảo kê?"

"Đúng đó, thì sao?"

"Chị dừng lại ngay, trước khi tôi động tay động chân với chị."

"Ha, mày là cái thá gì mà tao phải nghe lời mày? Nếu mày muốn động tay động chân, vậy đầu giờ chiều mai, khu đất trống sau trường, một mình mày! Nếu mày thắng, tao sẽ nghe lời mày. Thấy sao?"

"Đáp ứng!"

Đúng đầu giờ chiều hôm sau, Viên Nhất Kỳ một mình đến chỗ hẹn. Chỉ là nàng không ngờ tới, cô ta lại là một kẻ tiểu nhân. Bảo nàng đi một mình, còn cô ta thì dắt theo 3 tên đàn ông vừa cao vừa to.

"Đánh!"

Cô ta ra lệnh, 3 tên đàn ông kia lao vào. Viên Nhất Kỳ mặc dù là chị đại, võ thuật không tệ, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, ngàn vạn lần đều không thể hạ gục những kẻ to lớn như vậy.

Có thể, võ thuật Viên Nhất Kỳ không tệ, nhưng một mình nàng cho dù có là thần thánh cũng không thể đánh bại được ba tên đàn ông cao lớn như vậy. Huống hồ, Viên Nhất Kỳ cũng chỉ là một nữ nhi bình thường.

Nàng cầm cự được một lúc, cuối cùng vẫn bị thua thế. Nhưng khi nghĩ đến những bạn học bị cô ta cướp tiền liền không cho phép bản thân chịu thua. Cứ như vậy, Viên Nhất Kỳ chịu đựng, nàng cố gắng chống trả nhưng vô ích. Đến khi không cầm cự được nữa, ý thức vẫn còn, nhưng kiệt sức đến không thể cử động được rồi.

"Chị, hình như nó ngất rồi."

"Vậy cho tụi mày tùy ý xử lý. Tao sẽ quay video."

"Được, cảm ơn chị."

Bọn nó toàn là một lũ bệnh hoạn. Viên Nhất Kỳ không thể kháng cự, bọn chúng lại lợi dụng dở trò đồi bại với nàng. Chiếc áo sơ mi Viên Nhất Kỳ mặc trên người đã loang lổ những vết máu lại bị hắn hung hăng xé nát, Viên Nhất Kỳ gần như bất lực, chuẩn bị nhắm mắt xuôi tay.

Ngay lúc này, Vương Dịch không biết từ đâu xuất hiện, một cước đá văng kẻ đang ở trên người Viên Nhất Kỳ làm loạn. Em cởi áo khoác của mình, ôn nhu mặc vào cho nàng. Sau đó quay sang nhìn những tên đàn ông kia bằng một ánh mắt hình viên đạn. Mấy gã kia chỉ toàn một lũ vô dụng, mới nhận của Vương Dịch mấy đòn đã nằm la liệt trên đất.

Ánh mắt của Vương Dịch càng trở nên đáng sợ khi nhìn kẻ chủ mưu muốn hại người của em. Giọng nói của Vương Dịch mang theo sát khí, em ở trước mặt cô ta, giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy.

"Chán sống rồi?"

Vương Dịch là ai? Vương Dịch nhìn bề ngoài có vẻ vô hại, nhưng gia phả, gia thế của em thì không phải tầm thường. Cả gia đình Vương Dịch đều là người trong giới giang hồ. Trong trường này, không ai là không biết Vương Dịch, ai ai nghe thấy tên của Vương Dịch cũng sợ xanh mặt. Đến cả hiệu trưởng cũng phải nể em vài phần.

"Cô... cô là ai?"

"Vương Dịch!"

"Vương... Vương Dịch... chẳng phải..."

Nghe đến tên Vương Dịch, giọng nói của cô ta cũng bắt đầu trở nên không rành mạch, lắp ba lắp bắp như vậy chứng tỏ đã sợ đến sắp khóc tới nơi rồi.

"Cô ngang nhiên đụng vào người của tôi, giờ tôi phải làm gì đây!?"

"Chị, em... em không biết đây là người của chị..."

"Tôi đưa chị ấy đến bệnh viện, chị ấy mất một cộng lông, tôi bẻ gãy một tay của cô!"

Viên Nhất Kỳ ở trong bệnh viện cấp cứu. Ngày hôm sau, nàng nằm trên giường bệnh từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã nghe thấy mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi vô cùng khó chịu, nhưng cũng nhờ vậy mà nàng nhận ra rằng nàng đang ở trong bệnh viện. Nhìn quanh phòng một hồi, ánh mắt của nàng dừng lại ở thân ảnh bên cửa sổ.

Đoạn ký ức năm đó nối tiếp đoạn ký ức hôm đó lần lượt hiện về ngay trong tâm trí của Viên Nhất Kỳ. Nàng khẽ giọng gọi:

"Vương Dịch..."

Người kia quả thật quay người lại. Vương Dịch nhìn nàng. Ánh mắt của em ấy thay đổi rồi. Ánh mắt đó nhìn nàng, dường như có sự ôn nhu trong đó.

"Làm sao?"

"Em thật sự là Vương Dịch sao?"

"Ừm."

"Em có biết chị đã tìm em rất lâu không?"

"Để làm gì?"

"Chị muốn cảm ơn em, năm đó đã giúp chị..."

"Chỉ có vậy?"

"Ừm, chỉ có vậy!"

Vương Dịch xoay người đi lại nơi cửa sổ vừa rồi. Khóe miệng khẽ nhếch lên. Một nụ cười khinh thường. Khinh thường chính bản thân mình. Vốn dĩ khi nghe Viên Nhất Kỳ nói đã tìm em rất lâu, Vương Dịch lại nghĩ rằng nàng cũng thích em. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có Vương Dịch tự mình đa tình.

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.= 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net