Chương 45: Lãnh đạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ở M.Q.T rõ ràng cảm nhận được không khí công ty có gì đó không đúng. Chủ tịch của bọn họ suốt ba ngày không xuất hiện ở công ty, mà tổng tài bình thường ôn ôn nhu nhu, cư xử khách khí có lễ, mấy ngày nay mặt lạnh so với băng sơn có liều mạng. Làm cho bọn họ gần đây công tác cũng đều lo lắng đề phòng, sợ không chú ý một cái nhạ tổng tài nổi giận.

Có bà tám lại đoán, có phải Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai cãi nhau hay không. Nhưng mà bọn hắn lại tưởng tượng, cảm thấy dựa vào trạng thái của hai người bọn họ, cùng với bộ dáng cưng chiều đối phương, kiểu gì cũng không nghĩ ra được bọn họ sẽ cãi nhau.

Từ ngày đó sau khi Tưởng Vân rời khỏi, Vương Hiểu Giai liền không còn nghe thấy tin tức của hắn nữa. Ngay cả Trần Tư cũng không đi làm, hai người phảng phất như biến mất khỏi nhân gian. Kỳ thực Trần Tư đương nhiên sẽ không biến mất, chỉ là Vương Hiểu Giai sẽ không chủ động tìm nàng thôi. Dù sao, Trần Tư là bằng hữu thân nhất của Tưởng Vân, lúc này, bọn họ hẳn là ở cùng chỗ.

Hai ngày trước Vương Lạc Nhiên đã trở lại. Vừa về nhà, không thấy Tưởng Vân, liền chớp mắt to vô tội, hỏi Vương Hiểu Giai: "Mẹ, ba ba đâu?"

Vương Hiểu Giai sửng sốt, nàng đến nay còn không biết nên xử lý quan hệ với Tưởng Vân như thế nào, căn bản không nghĩ đến, còn có con gái phương diện này.

"Hắn... đi công tác." Vương Hiểu Giai có chút chua sót kéo kéo khóe miệng, lần đầu tiên lừa con gái mình.

"Nga..." Tiểu cô nương rõ ràng liền thất vọng rồi, đầu cúi xuống dưới, cái dạng này, rõ rành rành cùng Tưởng Vân giống nhau như đúc. Nàng lại hỏi: "Vậy ba ba khi nào thì trở về?"

"Trở về a... Mẹ cũng không biết đâu..." Vương Hiểu Giai đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng, nàng ôm lấy con gái, không cho bé nhìn đến hai mắt mình, thấp giọng đáp.

Hắn có lẽ rất nhanh sẽ trở lại; có lẽ, vĩnh viễn sẽ không trở lại.

Đêm hôm đó, Trần Tư thẳng đến 10h tối cũng không đợi được tin tức của Tưởng Vân, nàng đã biết, không tốt rồi.

Bình thường gặp phải đại sự, không cần phải nói, bọn họ đều đợi sau khi có kết quả trước nói cho đối phương, Tưởng Vân biết rõ nàng cũng sốt ruột, sẽ không cố ý không nói cho nàng. Khả năng duy nhất chính là, hắn quá khổ sở, khổ sở đến không cách nào nhắc đến chuyện đó nữa.

Trần Tư tìm được hắn trong căn hộ Tưởng Vân từng nói mua đầu tư thuận tiện cho nàng ở. Kỳ thực nàng chỉ là ôm tâm lý thử một lần, nơi có thể tìm nàng đã tìm qua, đều không có. Mở cửa phòng, Trần Tư không nhìn đến chút ánh sáng nào, nhưng lại nghe thấy từ phòng khách truyền đến, tiếng nức nở khi đứt khi liền.

Trần Tư mở đèn tường, đi tới. Tưởng Vân rúc vào góc tường, ôm lấy chính mình, đem mặt chôn giữa hai đầu gối, nức nở.

Tưởng Vân như vậy, làm cho Trần Tư nhớ tới thời điểm cha mẹ Tưởng Vân vừa qua đời. Khi đó, Tưởng Vân mới vừa lên sơ trung, các nàng cùng lớp. Trần Tư là lớp trưởng, đi theo lão sư cùng đi xem Tưởng Vân. Tưởng gia có rất nhiều thân thích, đang thương lượng hậu sự cho Tưởng phụ Tưởng mẫu, nói với nàng Tưởng Vân ở gian phòng của mình, nàng liền đi qua. Gõ cửa không ai đáp, Trần Tư đẩy ra cánh cửa, liền gặp Tưởng Vân cũng giống như bây giờ, rúc ở góc tường. Cả người đều mất đi sinh khí.

Trần Tư bước nhanh tiến lên, đưa hắn ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng hắn, hốc mắt cũng chứa đầy lệ.

Bạn thân của nàng, vì sao còn gặp phải chuyện như vậy? Chẳng lẽ thật sự thiên ý trêu người, có thể đến mức như thế này.

Tưởng Vân giam mình trong phòng ba ngày. Suốt ba ngày, không nói một lời. Nếu quả thật không phải Trần Tư sau lại thật sự nhìn không được, uy hϊếp hắn nói hắn không ăn nàng cũng không ăn, hắn mới miễn cưỡng ăn vài hớp. Trần Tư ba ngày nay luôn luôn ở trong này, sợ Tưởng Vân một người sẽ xảy ra chuyện gì. Tưởng Vân như vậy, thật là làm cho người ta bất an.

Nhưng tới ngày thứ tư, Trần Tư sáng sớm dậy, lại phát hiện Tưởng Vân thay quần áo xong xuôi, lại còn làm bữa sáng cho nàng.

"Vân Vân tử, cậu đây là... muốn đi làm?" Trần Tư vẻ mặt mờ mịt, chuyển biến này có điểm đột nhiên a.

"Ừm." Tưởng Vân nhàn nhạt cười, nói: "Tôi không sao, cậu đừng lo."

Làm sao có thể không lo... Tưởng Vân như vậy, nàng vừa thấy đã biết, là gượng chống.

"Tôi phải nhanh chóng lấy lại Tưởng thị, không thể nhàn hạ thêm nữa, cậu từ từ ăn điểm tâm đi." Nói xong, Tưởng Vân liền túm áo khoác, đi ra cửa.

Trước khi xuất môn, hắn quay đầu lại nói: "Nếu cậu thấy không thành vấn đề, đem chuyện của tôi nói cho Quan Tuệ tỷ đi, đừng để chị ấy nghĩ nhiều."

Trần Tư mấy ngày nay luôn luôn tại nơi này, Trần Quan Tuệ cho dù không nghĩ nhiều, cũng sẽ không thoải mái. Bạn thân hắn thật vất vả tìm được một người yêu vừa lòng đẹp ý, không nên giống như hắn mới tốt.

Người trong công ty gặp BOSS xuất hiện, vốn nghĩ rốt cuộc có thể thở dài một hơi, kết quả không nghĩ tới, Tưởng Vân bình thường mặt luôn đeo nụ cười lại trở nên vô biểu tình, mở miệng cũng không còn là đùa nghịch trêu chọc nữa, trừ phi công tác, nếu không cơ bản là không nghe hắn nói chuyện.

Từ lúc Tưởng Vân quay về công ty, người mù đều có thể nhìn ra, BOSS cùng tổng tài của bọn họ nhất định là cãi nhau, nói không chừng còn chia tay.

Trước kia Tưởng Vân hận không thể ở mọi thời điểm rảnh rỗi đều dính bên người Vương Hiểu Giai, hiện tại thì trừ phi là trường hợp tất yếu, bằng không tuyệt đối sẽ không cùng nàng đồng thời xuất hiện. Mà ngay cả gặp trên đường, cũng đều xem như không khí, trực tiếp không nhìn.

Hiện giờ Tưởng Vân, nghiễm nhiên biến thành một công tác cuồng, người ta 9h sáng tới 5h chiều, hắn 9h sáng tới 9h tối, cơ bản mỗi ngày đến công ty sớm nhất rời công ty trễ nhất. Bị hắn kéo theo như vậy, toàn bộ M.Q.T hiệu suất phi thăng, lại liên tiếp bắt được vài cái đại hạng mục.

Mặc dù ở cùng một nhà công ty, hai người bọn họ cơ hội gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vương Hiểu Giai vốn là muốn tìm Tưởng Vân nói chuyện, kết quả bị hắn một câu "Thời gian công tác không nói việc tư" cản lại, làm Vương Hiểu Giai tức giận hết sức, nàng đã tâm bình khí hòa đi tìm hắn, hắn cư nhiên còn như vậy đối nàng! Ngạo kiều chết tiệt! Hừ!

Kết quả đợi cho tan tầm nàng đi qua tiếp, lại được báo cho biết, Tưởng Vân mang theo Lý Vũ Kỳ đi ra ngoài xã giao. Vương Hiểu Giai sắc mặt càng thêm lạnh như băng, xoay người trở về phòng làm việc của mình. Người này, chính là cố ý mà.

Đêm hôm đó, Vương Hiểu Giai nhận được tin nhắn của Tưởng Vân.

"Nên làm tôi nhất định sẽ làm xong."

Vương Hiểu Giai đột nhiên có chút hoảng hốt. Nên làm, là đoạt lại Tưởng thị, vậy những thứ khác đâu? Vậy bọn họ đâu? Nàng còn chưa có nghĩ tốt, hắn trước hết làm quyết định sao?

Tưởng Vân phát tin nhắn, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không biểu tình gì. Đoạt lại Tưởng thị về sau, hắn có lẽ có thể làm chính mình rồi. Hiện tại hết thảy này, đều không phải cuộc sống của hắn. Tưởng Vân từng nghĩ tới, cuộc sống của nàng, vốn phải là tuần tự công tác, thời gian rảnh đọc sách uống trà, cùng Trần Tư lượn phố náo loạn. Có lẽ sẽ có một chút kinh hỉ nhỏ phát sinh, nhưng cũng sẽ không đối cuộc sống có thay đổi quá lớn. Có lẽ, nàng sẽ gặp phải một người mình thích, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân; cũng có lẽ, nàng sẽ luôn luôn một mình, trôi qua những ngày tháng bình thường.

Duy nhất một điểm nàng có thể khẳng định chính là, nàng sẽ không gặp gỡ Vương Hiểu Giai. Cho dù gặp gỡ, cũng sẽ không giống như bây giờ, làm cho nàng vừa yêu vừa hận như thế.

Đem tình yêu so sánh với một nhành hoa hồng đầy gai thật vô cùng thích hợp. Nó xinh đẹp làm người ta mê muội, rồi lại không chút lưu tình đả thương người, đâm sâu vào da thịt.

Nhưng làm cho Tưởng Vân thống hận chính mình nhất là, cho dù như thế, chẳng sợ trái tim đã máu chảy đầm đìa, hắn lại vẫn không nỡ buông ra cành hoa hồng kia. Vận mệnh, thật sự là cùng hắn chơi một trò đùa thật lớn a.

Tưởng Vân tự giễu nở nụ cười, vươn tay ở trên cửa sổ thủy tinh viết vẽ một cái gì đó vô hình.

Sớm biết lòng người bao trắc trở, thà rằng lúc trước đừng quen nhau.

Sáng sớm hôm sau, Vương Hiểu Giai vừa đến văn phòng, liền hỏi Khổng tỷ: "Hắn đến công ty chưa?"

"Tôi đang muốn nói với cô, phòng làm việc của hắn nói hắn mang Lý Vũ Kỳ đi công tác, đại khái phải một tuần." Khổng tỷ đem văn kiện chờ xử lý đưa cho nàng, liền thấy nàng nhíu chặt đầu mày.

"Các người... cãi nhau lâu như vậy, cũng nên hòa hảo đi chứ?" Khổng tỷ có chút lo lắng hỏi.

"Không phải vấn đề cãi nhau, chuyện này thực phức tạp." Vương Hiểu Giai xoa xoa mi tâm, thở dài, "Rõ ràng là tôi tức giận mới đúng, kết quả hắn hiện tại ngược lại còn nháo lên."

"Nếu là tức giận, hắn tức cũng đủ lâu rồi, các người còn như vậy... Tôi sợ có người lợi dụng lúc khó khăn nha." Khổng tỷ hướng nàng nháy mắt mấy cái, nói: "Gần đây tất cả mọi người đều đang đoán cuối cùng Trần Tư và Lý Vũ Kỳ ai là tân hoan đây này."

Vương Hiểu Giai liếc nàng một cái, nói: "Mấy người đúng là đủ nhàn hạ, công tác quá ít? Bằng không tôi đi tìm thêm cho hai cái hạng mục?"

"Tôi không sao cả nha" Khổng tỷ phất phất tay, "Dù sao người bị thương tổn lớn nhất cũng không phải tôi, nhưng mà a, nói thật, chính cô nắm chặt điểm, BOSS là người rất tốt, đừng ầm ĩ nữa, bằng không bỏ lỡ cũng chỉ có hai người hối hận."

"Được rồi, nhanh đi ra ngoài làm việc đi." Vương Hiểu Giai phất tay, không nhìn nàng nữa.

Khổng tỷ đi rồi, nhưng lời của nàng lại như một hạt mầm móng, ở trong lòng Vương Hiểu Giai mọc rễ, rất nhanh liền đâm chồi. Vương Hiểu Giai nhìn nhìn văn kiện, lại nghĩ nghĩ: Trần Tư khẳng định không có khả năng, vậy Lý Vũ Kỳ thì sao? Cô nương kia sau khi trở nên tự tin, cả người đều sáng sủa xinh đẹp hơn. Nàng cùng Tưởng Vân cộng sự lâu như vậy, Tưởng Vân cũng thực thưởng thức nàng... Hơn nữa, nàng so với chính mình còn tuổi trẻ a... Tuy rằng Tưởng Vân là nữ, nhưng nếu đã yêu nàng, làm sao lại sẽ không yêu nữ nhân khác đây?

Vương Hiểu Giai càng nghĩ càng uất ức, rõ ràng nàng không có không tin hắn, chỉ là có điểm hỗn loạn không biết làm sao mà thôi, hắn liền lạnh nhạt nàng lâu như vậy, thật là, chuyện lớn như vậy, còn không cho người ta một chút thời gian phản ứng sao?! Mấy tháng liền, hắn mỗi tuần vẫn dành thời gian buổi tối cùng con gái gọi video, nhưng lại không cho nàng được nửa điểm sắc mặt tốt, sao có thể như vậy chứ!

Chuyện Vương Hiểu Giai chia tay với Tưởng Vân hai tháng trước đã sớm truyền ra, cho nên Vương Hiểu Giai bên này đã sớm khôi phục tần suất cứ cách vài ngày thu một đống hoa. Nhưng mà Vương Hiểu Giai mỗi lần đều để Khổng tỷ cùng Ngũ Triết trực tiếp phân cho đồng nghiệp, hoặc là ném đi. Có điều nàng hiện tại càng nghĩ càng giận, nhất thời xúc động, ra cửa thấy trên bàn bí thư còn tồn hoa chưa kịp xử lý, thuận tay mở tấm thiệp trên bó hoa, liếc liếc mắt một cái, vừa vặn Khổng tỷ lúc này đang tiếp điện thoại, nghe là muốn hẹn nàng ăn cơm tối. Vương Hiểu Giai thản nhiên nói: "Đáp ứng hắn, bảo hắn tan tầm tới đón tôi."

Khổng Tiếu Ngâm sửng sốt, vừa định khuyên nàng không cần xúc động, thoáng nhìn Vương Hiểu Giai mặt lạnh muốn chết, vội trả lời theo lời nàng.

Vương Hiểu Giai chính là tức lên nhất thời xúc động, còn chưa tới tan tầm, nàng liền hối hận. Tuy rằng gã nam này cũng không tệ lắm, đuổi theo nàng cũng rõ lâu, nhưng rõ ràng không thích, nàng lại còn đáp ứng cho mình tìm khổ. Nhưng cũng không có biện pháp, dù sao đều là chuyện trên phương diện làm ăn, nàng luôn luôn cự tuyệt còn chưa tính, đáp ứng người ta xong cho leo cây càng không thích hợp. Vương Hiểu Giai hết cách, đành phải ủy khuất chính mình cùng người đi ra ngoài, dọc đường đi lại ở trong lòng âm thầm mắng Tưởng Vân một hồi lâu. Đều là lỗi của hắn, nàng mới làm ra chuyện không dùng não như vậy.

Có không ít đồng nghiệp thấy có nam nhân tới đón Vương Hiểu Giai, rất nhanh, ngay cả Trần Tư cũng biết.

Vào lúc ban đêm, Trần Tư gọi điện thoại cho Tưởng Vân, do dự đã lâu, vẫn là nói: "Tôi nghe bọn họ nói, hôm nay tan tầm... có người tới đón Giai tỷ... nói là đi ăn cơm..."

Tưởng Vân tay chính đang gõ máy tính dừng lại, không chút cảm xúc nói: "Ờ."

Nghe hắn như vậy, Trần Tư nóng nảy, hỏi: "Vân Vân tử, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào a? Cùng Giai tỷ làm sao bây giờ a? Nàng chạy theo người khác làm sao bây giờ?!"

"Tư Tư, sau khi đem Tưởng thị đoạt trở về, tôi có thể sống cuộc sống của mình rồi."

"... Nói chuyện cho tử tế."

Tưởng Vân mỉm cười, nói: "Tôi đáp ứng Tưởng Vân, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện xong, là tôi có thể an tâm sống cuộc sống của tôi. Mà trong kế hoạch ban đầu của tôi, không có nàng. Tôi và nàng, vốn nên là người xa lạ."

Tưởng Vân khuôn mặt càng thêm gầy gò lộ ra bất đắc dĩ cùng chua sót, tiếp tục nói: "Nàng không thể tiếp nhận chuyện này, không tin tưởng tôi, chúng tôi không có tương lai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net