Chương 6: Đi làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân tìm kiếm đem xe dừng ở bãi đỗ xe chuyên dụng của tổng tài, khẽ gọi Vương Hiểu Giai, nàng mới chậm rãi mở to mắt, ngập nước, một bộ dáng đáng thương không ngủ đủ, làm cho Tưởng Vân xem đến sững sờ. Bất quá chờ nàng lần nữa nhắm mắt trong chốc lát, mở ra lại là Tưởng thị tổng tài khôn khéo giỏi giang như bình thường. Tưởng Vân vội xuống xe đuổi theo Vương Hiểu Giai, cố ý lạc hậu nàng nửa bước.

"Tôi cho anh hai lựa chọn, một là chủ quản ngành, hai là trợ lý của tôi." Vương Hiểu Giai sải bước đôi chân thon dài, thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng tài. Tưởng Vân hơi hơi chậm lại, giành trước đè xuống cái nút, mỉm cười đáp: "Tôi làm trợ lý của ngài." Chủ quản ngành mặc dù có ưu đãi, có thể cẩn thận hiểu biết vận tác của ngành, nhưng đối với Tưởng Vân mà nói, làm trợ lý cho Vương Hiểu Giai mới là cách nhanh nhất. Đi theo bên người nàng, cũng có lợi cho học tập. Làm một cái cao tầng quản lý giả, điều trọng yếu nhất là năng lực quyết sách cùng với năng lực dự đoán cho tương lai, mấy thứ này, không đi theo Vương Hiểu Giai, hắn đi chỗ nào học?

Vương Hiểu Giai nghe được câu trả lời, hầu như suýt không trụ được mà cười. Tốt lắm, nhẫn được. Nàng vốn đã tính toán để cho Tưởng Vân làm trợ lý của nàng, chủ quản ngành chính là nàng vì thử Tưởng Vân mới đưa ra mà thôi. Dù sao tuy rằng chủ quản ngành cùng trợ lý đồng dạng là cấp dưới của nàng, nhưng trợ lý so ra càng nổi bật dấu vết cá nhân. Một cái thái tử gia, ngươi có thế để hắn đi làm "thủ lĩnh thái giám" cho nhiếp chính vương?

Bất quá Tưởng Vân trả lời hiển nhiên làm cho Vương Hiểu Giai hết sức hài lòng. Có thể buông bản thân tính tình, đối Tưởng Vân mà nói thật đúng là không dễ dàng.

Tưởng Vân đi theo Vương Hiểu Giai lên tầng cao nhất, chỗ ngồi trước cửa phòng làm việc tổng tài đã có người, thấy bọn họ chạy tới, đứng dậy hướng Vương Hiểu Giai vấn an: "Tổng tài, chào buổi sáng."

Vương Hiểu Giai đáp trả một tiếng, hướng nàng nói: "Đây là Tưởng Vân, trợ lý mới của tôi, thạc sĩ mới tốt nghiệp không hiểu chuyện lắm, mọi người chiếu cố nhiều một chút. Để cho A Lê dạy hắn trước, đem thông tin hôm nay chỉnh lý lại rồi đưa cho tôi."

Nói xong nàng lại nghiêng đầu đối Tưởng Vân nói: "Đây là bí thư số 1 của tôi, cậu gọi người ta Khổng tỷ là được, đi theo chị ấy để quen thuộc hoàn cảnh trước, có vấn đề thì tìm tôi, ok?"

Tưởng Vân mỉm cười đáp 'được', cùng Trương tỷ chào hỏi, Vương Hiểu Giai liền một mình vào văn phòng.

Khổng tỷ mang theo Tưởng Vân đi đến chỗ bên cạnh bí thư không xa, bên trong còn có một vị nữ tính, ngược lại so với Khổng tỷ tuổi trẻ hơn chút. Khổng tỷ thoạt nhìn bộ dáng 30, 31, bên ngoài hai người một người thoạt nhìn ước chừng ngoài 25, Khổng tỷ trước cho bọn hắn giới thiệu lẫn nhau, Tưởng Vân thế mới biết, đây là "Ngũ Triết" trong miệng Vương Hiểu Giai, hắn liền gọi Ngô tỷ.

"Thật là không ngờ Vương tổng sẽ tự mình mang người đến, xem ra tiểu tử nhà anh bổn sự không nhỏ nha, bất quá gọi tôi một tiếng Ngũ Triết là được rồi, Ngô tỷ gì đó tôi không dám nhận?" Ngô Triết Hàm cười trêu ghẹo nói, bị Khổng tỷ thoáng trừng mắt nhìn một cái, "Được rồi, cô đúng là, không được cái gì đứng đắn, Vương tổng bảo cô dạy cậu ta trước, lát nữa cô ấy muốn nghiệm thu thành quả."

"Được rồi, " Ngũ Triết bĩu môi, một bộ bất đắc dĩ, nói: "Hy vọng Vương tổng cũng đừng để tôi dạy đồ đệ xong đói chết sư phụ nha."

Tưởng Vân vội lắc đầu nói: "ngài yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh." Dù sao thứ hắn muốn chính là toàn bộ Tưởng thị.

"Được rồi đừng làm rộn, Vương tổng bảo chiếu cố nhiều hơn một chút." Khổng tỷ chọt chọt Ngô Triết Hàm, còn nói: "Cô từ từ mà dạy đi, tôi trở về đây."

Nghe xong lời này, Ngô Triết Hàm mới thu hồi bộ dạng vui đùa, mang theo Tưởng Vân đi lĩnh đồ dùng làm công trước, tiếp theo bắt đầu dạy hắn "thu hoạch tin tức". Nguyên nhân quan trọng khiến thị trường mất nhạy bén chính tin tức không đúng, mà làm thương nhân, nắm giữ tin tức đầy đủ thập phần trọng yếu. Có rất nhiều tin tức chỉ lưu thông bên trong "tinh anh", dân chúng bình thường căn bản tiếp xúc không đến. Ngô Triết Hàm công tác một cái trọng điểm chính là chỉnh lý lại tin tức mỗi ngày, ghép lại sàng lọc, ấn theo thứ tự trọng yếu sắp xếp chỉnh lý đi ra, đưa cho Vương Hiểu Giai. Tưởng Vân nghe Ngô Triết Hàm nói nội dung công tác một lần, hắn liền hiểu được Vương Hiểu Giai đây là muốn rèn luyện cho hắn độ mẫn cảm đối tin tức, liền có ý thức để ý đến trọng điểm phương diện này.

Tưởng Vân ở thời điểm 11:30 đúng giờ gõ cửa phòng làm việc Vương Hiểu Giai, chỉ là không nghĩ tới Trần Tư cũng ở.

"Tổng tài, đây là thông tin tôi đã chỉnh lý, ngài xem xem?" Tưởng Vân trước đem văn kiện cầm trong tay đưa cho Vương Hiểu Giai, ở thời điểm Vương Hiểu Giai lật xem hướng Trần Tư cười cười xem như chào hỏi.

Trần Tư cũng hướng Tưởng Vân hữu hảo cười cười, chuyện xảy ra ngày hôm qua, nàng đối Tưởng Vân vẫn là rất có hảo cảm. Huống chi, tên của hắn cũng là Tưởng Vân. Nàng đi lên cùng Vương Hiểu Giai bàn chuyện tân phẩm quý tiếp theo của Tưởng thị châu báu. Vương Hiểu Giai sợ Tưởng Uyên làm phiền Trần Tư từ chức mất, cũng không để ý quy củ hợp hay không, trực tiếp để cho Trần Tư cùng nàng báo cáo công tác, Trần Tư cũng bớt lo, dù sao Tưởng Uyên kia không biết vì sao chính là làm cho nàng thực phản cảm. Trần Tư đã lên trong chốc lát, các nàng tán gẫu cũng không sai biệt lắm, gặp Tưởng Vân có việc, Trần Tư liền đứng dậy, hướng Vương Hiểu Giai nói: "Tổng tài, em đi xuống trước."

"A từ từ, chờ chị một lát, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi? Tưởng Vân cũng theo cùng, chị mời khách." Nhìn ra được hắn đối Trần Tư "có ý ", Vương Hiểu Giai không ngại hỗ trợ sáng tạo điểm cơ hội. Nói sau, lấy Trần Tư tài hoa, cùng nàng giao hảo đối Tưởng Vân chỉ có lợi.

Trần Tư nghe Vương Hiểu Giai vừa nói như thế, liền lại tiếp tục ngồi xuống, cười nói: "Vậy em cũng không cùng Giai tỷ khách khí nữa ~ "

Vương Hiểu Giai ôn nhu cười, đối nàng nói giỡn: "Tiểu cô nương em nói như vậy chị đây không thể không thanh toán rồi?" Nàng khép lại văn kiện, quay đầu hướng Tưởng Vân, hỏi: "Anh thì sao?"

Tưởng Vân nhún nhún vai, "Cơm trưa miễn phí sao có thể không ăn? Không phải đã nói tôi phải nghe lời cô sao?"

Vương Hiểu Giai trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hy vọng Tưởng đại công tử luôn luôn nhớ kỹ mới tốt." Hừ, cư nhiên dám trêu ghẹo nàng, "Cái này làm tạm được, anh đem cái Ngũ Triết làm lấy về nhìn so sánh một chút, tự xem có cái gì thiếu sót, gần đây buổi sáng anh liền cùng Ngũ Triết làm giống nhau, làm xong tự mình đối chiếu, liên tục 3 ngày giống nhau rồi lại nói cho tôi biết, ok?" Vương Hiểu Giai nói xong, cầm lấy một văn kiện khác trên bàn, cùng nhau đưa cho Tưởng Vân. Tưởng Vân bước lên phía trước đón qua, còn nghiêm túc gật gật đầu.

"Good, đi thu dọn một chút, chúng ta đi ăn cơm trưa ~ "

Tưởng Vân ngay sau đó trước các nàng một bước, bước nhanh về văn phòng thả văn kiện, cầm chìa khóa xe, đuổi theo các nàng đè xuống nút thang máy trước.

Trần Tư mỉm cười, trong mắt có chút hoài niệm, đối Tưởng Vân nói: "Khuê mật của tôi nếu quen biết anh nhất định sẽ rất thích anh."

"Hửm? Là người cùng tên kia?" Vương Hiểu Giai đến đây hứng thú, "Thật đúng là trùng hợp, Tiểu Tư có thể giới thiệu một chút mà, thanh niên này gần đây cải tà quy chính, ngoan thật sự."

"Cậu ấy... một tháng trước gặp tai nạn xe cộ, qua đời rồi." Trần Tư ánh mắt lập tức liền tối sầm đi xuống, làm cho Vương Hiểu Giai có chút băn khoăn, thật có lỗi nói: "Thật xin lỗi Tiểu Tư, lại làm em nhớ đến chuyện buồn, có điều em quan tâm cô ấy như vậy, cô ấy nhất định rất vui, hãy nén bi thương."

Tưởng Vân cũng không biết nên biểu tình gì, nội tâm của hắn thực tại có chút phức tạp, chỉ thật ôn nhu nói: "Tôi nghĩ cô ấy nhất định hy vọng, thời điểm cô nhớ cô ấy đều là khuôn mặt tươi cười."

Nghe vậy, Trần Tư rất nhanh lại vực dậy tinh thần, cho bọn họ một khuôn mặt tươi cười thật to, nói: "Ừm! Cậu ấy vô cùng ôn nhu, đối với tôi rất tốt, tôi cần phải sống thật tốt, không để cậu ấy lo lắng."

Rất nhanh, thang máy đi xuống tầng ngầm ga ra, Tưởng Vân săn sóc giúp hai vị nữ sĩ mở cửa xe, chính mình trở lên vị trí lái, hỏi Vương Hiểu Giai địa chỉ nhà ăn. Trần Tư nói Tưởng Vân sẽ thích hắn, đúng vậy a, Tưởng Vân tự giễu cười cười, nàng trước kia chính là, độc thân lâu lắm, theo bản năng ở trước mặt bằng hữu đem mình sống thành bộ dáng nam sinh mình thích.

Ba người dùng xong cơm trưa, Trần Tư liền đánh xe trở về nhà mình chuẩn bị công tác, nàng thật sự không muốn đi công ty gặp Tưởng Uyên. Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân trở về công ty.

Buổi chiều, Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân nói chuyện trong chốc lát, đại khái đối năng lực của hắn có một ít hiểu biết. Còn may, so với nàng tưởng tượng tốt hơn rất nhiều. Vương Hiểu Giai liền dứt khoát trực tiếp cho hắn bố trí nhiệm vụ, để cho hắn không hiểu thì trước hết đến hỏi Khổng tỷ. Tưởng Vân cả một buổi chiều trên cơ bản không có ra khỏi chỗ ngồi, rốt cục vào lúc sắp tan tầm đem báo cáo sửa sang lại tốt lắm. Hắn gõ cửa phòng Vương Hiểu Giai, chiếm được đồng ý lúc sau liền đẩy cửa đi vào, Vương Hiểu Giai đang tiếp điện thoại. Nàng ra hiệu hắn ngồi xuống trước, tiếp tục ứng phó người điện thoại đầu kia.

"Ừm, được rồi, Lương đổng ngài yên tâm, tôi ngày mốt buổi tối nhất định đi qua, được, vậy đến lúc đó gặp, bye bye." Vương Hiểu Giai nhéo nhéo mi tâm, cúp điện thoại. Lương thị cái lão già kia coi trọng nàng không phải ngày một ngày hai, nàng vốn nghĩ ngày mốt Lương thị mở tụ hội cho phó tổng đi, không nghĩ tới lão già này tự mình gọi điện thoại, còn lấy chuyện hợp đồng ra nói.

"Làm xong? Nhanh như vậy?" Vương Hiểu Giai ý bảo Tưởng Vân đem văn kiện cầm trong tay lấy lại đây, lật lật, bất ngờ làm người ta vừa lòng. Nàng hài lòng cười cười, không chút nào keo kiệt khen ngợi: "Tưởng thiếu gia gần đây đúng là cho tôi thật nhiều kinh hỉ nha ~ "

Tưởng Vân bất đắc dĩ nhún nhún vai, ai bảo trước kia Tưởng Vân tra như vậy đâu. "Cám ơn tổng tài khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

"Ừ không tồi, đúng rồi, anh có nhân mạch không?"

"Ách... Nếu ý cô là chỉ đám hồ bằng cẩu hữu phú nhị đại quan nhị đại không có chí tiến thủ thì tôi đúng là có không ít... Còn loại đứng đắn có thể sử dụng được trên thương trường chỉ sợ không được vài cái..."

Vương Hiểu Giai đè huyệt thái dương, công tác cả ngày làm nàng đau cả đầu. Tình trạng này của Tưởng Vân nàng cũng đã nghĩ tới, chung quy nếu Tưởng Vân không tự đề cập thì Tưởng Hoành cũng sẽ không nghĩ đến chuyện dẫn hắn đi nhận thức một vài "đại lão", nhìn từ phương diện này thì, cái nhà này đúng là kỳ lạ. "Tối ngày kia có một tiệc rượu, anh đi cùng tôi."

"À được" Tưởng Vân ngoan ngoãn gật gật đầu, đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, sắp 5:30, hắn liền hỏi: "Muốn về nhà chưa? Nhiên Nhiên khi nào thì trở về?"

Vương Hiểu Giai gật gật đầu, bắt đầu thu thập văn kiện, nói: "Ừ, chuẩn bị trở về thôi, 6h con bé về đến nhà."

"Vậy qua nhà tôi ăn cơm tối nhé?" Tưởng Vân cũng không quên lời nói sáng nay đáp ứng Vương Lạc Nhiên.

Có người nấu cơm Vương Hiểu Giai cao hứng còn không kịp đâu, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt. Chờ nàng thu thập một ít văn kiện, hai người liền đi ôtô trở về nhà. Bởi vì thang máy tổng tài là chuyên dụng, cho nên ngày này trên cơ bản còn không có người biết Tưởng thị lại nhiều thêm một cái "Nhân viên".

Tưởng Vân lập tức trở về nhà mình, Vương Hiểu Giai chờ Tưởng gia quản gia chở về Vương Lạc Nhiên, mới để cho con gái cầm bộ chén bát nhỏ của mình, mang bé cùng đi. Vương Lạc Nhiên vừa vào cửa liền bổ nhào vào trong lòng Tưởng Vân, hôn hắn một ngụm, ngọt ngào hô câu ba ba.

Vương Hiểu Giai nhìn trước mắt hai người rất thân mật, dở khóc dở cười. Thoạt nhìn hai người này mới là thân sinh đi?

"Bảo bối con, ra chơi với mẹ được không? Ba ba đi làm cơm, sắp đến giờ ăn tối rồi ~" Tưởng Vân ôm lấy Vương Lạc Nhiên, cùng bé náo loạn trong chốc lát, mới hỏi.

"Được rồi, anh thả nó xuống đây đi." Vương Hiểu Giai lấy bộ bát đĩa trong tay con gái phóng lên trên bàn ăn, hỏi: "Tôi giúp anh cùng làm nhé?"

"Không cần, cô cùng chơi với bé đi ~" Tưởng Vân đem Vương Lạc Nhiên đặt ở trên ghế sa lon, lại dặn bé nói: "Nhiên Nhiên, ở chỗ này chơi với mẹ một lát nha ~" mới vào phòng bếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net