Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64

Vương Hiểu Giai chật vật mở to mắt, toàn thân đau buốt, động một cái đều tốn sức. Tưởng Vân đang ở phòng khách gọi điện thoại, Vương Hiểu Giai nhìn qua đồng hồ treo tường, gần 10 giờ.

Nàng giãy dụa đứng dậy, đi tắm gội. Khi nhìn thấy mình trong gương, trên người lốm đốm lấm tấm đều là dấu vết của đêm qua, Vương Hiểu Giai mặt bừng một cái đỏ lên. Nàng đột nhiên hiểu được, tối hôm qua Tưởng Vân nhất định là cố ý khiến nàng cảm thấy áy náy mềm lòng, sau đó mặc cô muốn gì cứ lấy!

Nghĩ đến mình chủ động, Vương Hiểu Giai liền tranh thủ thời gian bắt đầu tắm gội, không dám nhìn mình trong gương nữa.

Lúc trước, giường sự luôn luôn do Tưởng Vân chủ động, tối hôm qua Vương Hiểu Giai nhiều loại cảm xúc đan xen, lại thêm đang lúc bị bệnh mà tâm lý yếu ớt, cho nên hận không thể đem tất cả đều cho Tưởng Vân, đi đền bù nàng đối với cô thua thiệt. Sau đó, Tưởng Vân liền giống như biến thành con người khác vậy, nào còn có bộ dáng uỷ khuất trước đó! Cùng với người phê thuốc kích thích tương đối giống nhau, càng ngày càng có tinh thần!

Vừa nghĩ tới Tưởng Vân có những động tác to gan kia, còn đem nàng bày thành nhiều tư thế khó xử như vậy, Vương Hiểu Giai đã cảm thấy xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống! Từ lúc nào mà Tưởng Vân học được những thứ kia! Vương Hiểu Giai hận nghĩ!

Trong điện thoại, thanh âm của Tưởng Vân tiết lộ giờ phút này tâm tình của cô đang rất vui vẻ, Ngô Triết Hàm tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dạng Tưởng Vân bên kia điện thoại đang cười vui vẻ. Xem ra đôi tình nhân này đã không có việc gì, quả nhiên là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà. Bất quá, Tưởng Vân có thể bị Vương Hiểu Giai ngược thành như thế, Ngô Triết Hàm cũng thật giật mình. Nàng biết Tưởng Vân đối với tình cảm luôn luôn nghiêm túc, nhưng thật không nghĩ đến Tưởng Vân hôm nay lại có thể lún sâu vào chuyên tình cảm đến như vậy, đây đúng là khiến người khác ngoài ý muốn. Đương nhiên, cũng khiến người khác rất hâm mộ Vương Hiểu Giai.

Kết thúc cuộc gọi với Tưởng Vân, Ngô Triết Hàm nhắn một tin cho Vương Hiểu Giai

"Cậu cho Tưởng Vân uống thuốc gì mà có thể giống như chiến sĩ đầy sức sống a!"

Vương Hiểu Giai vừa sấy tóc vừa nhìn tin nhắn, cười trả lời:

"Ngược đến cực hạn, bức điên chị ấy rồi!"

"Thì ra là thế! Bị điên thật ra có chút lợi hại, hôm nay đừng thả cậu ấy ra ngoài đi hù doạ người!"

"Được rồi, một hồi tìm đầu dây xích buộc lại!"

Bên này hai người đang quên cả trời đất nói xấu Tưởng Vân, bên kia Tưởng Vân lại cười hì hì cọ tới

"Phu nhân, thân thể thế nào? Có phải ra một trận mồ hôi cảm thấy tốt hơn nhiều hay không?"

Vương Hiểu Giai trừng cô một chút, lười nhác cùng cô tranh cãi.

Tưởng Vân đảo mắt một vòng, Vương Hiểu Giai xem xét cô dạng này liền biết cô lại nảy ra ý nghĩ xấu xa gì rồi đây! Nắm lỗ tai của cô, hầm hừ nói:

"Nói! Chị cùng với ai học cái kia?"

"Học cái gì a?"

Vương Hiểu Giai nhìn chằm chằm Tưởng Vân, nheo mắt lại. Tưởng Vân quét mắt một vòng nhìn da thịt Vương Hiểu Giai lộ ra bên ngoài, bừng tỉnh đại ngộ.

"A~ cái kia... Ai! Ai! Đừng vặn đừng vặn!"

Vương Hiểu Giai phát giác Tưởng Vân thật sự quá háo sắc. Trước mặt người ngoài thì làm bộ đứng đắn, có khi còn hơi có vẻ nghiêm túc. Làm sao trước mặt nàng liền lộ nguyên hình như vậy! Hệt như là biến thân!

"Chị không phải cũng là vì nghĩ đến hạnh phúc của phu nhân sao?"

"Chị cho rằng em không biết có phải hay không. Được, em cảnh cáo chị, thu hồi mấy cái tư tưởng xấu xa đen tối đầy trong đầu chị đi!"

Tưởng Vân nghe xong thì ngẩn người, tranh thủ thời gian cầm qua cái laptop đặt ở đầu giường. Mở ra một thư mục, quả nhiên... bị xoá bỏ!!! Tưởng Vân ai oán nhìn về phía Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai từ trong gương lườm cô một chút, không để ý đến cô, một tia ửng đỏ hiện lên trên gương mặt.

Nguyên lai Tưởng Vân đem hình chân dung của Vương Hiểu Giai, PS những vị trí nhạy cảm cho gợi cảm, đến khi hài lòng Tưởng Vân liền lưu lại, thỉnh thoảng sẽ mở ra để bản thân thưởng thức một phen.

Vừa rồi Vương Hiểu Giai nhìn chằm chằm laptop của Tưởng Vân, linh quang loé lên, mở ra một hồi, quả nhiên bị nàng phát hiện thư mục kia. Mở ra xem, mặt Vương Hiểu Giai phảng phất đỏ đến muốn xuất huyết. Nàng quả quyết xoá bỏ, cần phải triệt để xoá bỏ! Hiện tại dựa vào máy tính khó giữ được như thế, vậy mà cô lại làm ra một đống hình như vậy! Thật sự là tìm đường chết!

Kỳ thật Tưởng Vân làm việc rất cẩn thận, nhất là từ sau khi sự việc Vương Tổng, Tưởng Vân cố ý mua một cái laptop mới dùng để xử lý văn bản tài liệu bí mật, mà cũng tuyệt đối không vào mạng. Bình thường cô làm việc cũng là sử dụng máy chuyên dụng ở công ty, laptop này đều đặt ở nhà. Vương Hiểu Giai không biết những điều này, chợt nhìn thấy những hình ảnh kia đương nhiên vừa thẹn vừa xấu hổ.

Tưởng Vân thật ra đau lòng! Đều là tâm huyết a! Tâm huyết cứ như vậy bị xoá bỏ! Còn không có cách nào tìm người khôi phục

"Em đem những hình kia đều xoá bỏ, vậy sau này em liền bày thành những động tác kia cho chị nhìn xem"

"Nằm mơ!"

Tưởng Vân cũng không để ý, tự mình loay hoay với cái laptop

Một lát sau, Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai thu thập xong, nói

"Đi ăn mì nha?"

Vương Hiểu Giai ngẫm nghĩ cũng đã lâu chưa đi, Tưởng Vân nói đến khiến nàng cũng động tâm.

Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai thỉnh thoảng xoa xoa eo, nói tiếp

"Nếu không để chị đi mua hai phần mang về, em lại nằm một lát đi!"

"Mì sợi đóng gói mang về ăn sẽ không ngon, cùng đi thôi. Ăn xong em còn muốn đi mua sắm"

Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai, nhếch miệng lên. Vương Hiểu Giai làm bộ không thấy, phối hợp đi làm việc.

Ra cửa, Tưởng Vân nắm thật chặt tay Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai mỉm cười, không nói chuyện. Kỳ thật nếu hai người hoà thuận, thật sự là có thể ngọt đến chết! Tựa như hiện tại, Tưởng Vân vừa đi vừa kể chuyện cười cho Vương Hiểu Giai nghe, Vương Hiểu Giai liền cố gắng chịu đựng không cười, bởi vì Tưởng Vân nói chỉ cần chọc cười được Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai liền phải hôn cô một cái, nếu không hôn liền đổi thành cô hôn Vương Hiểu Giai hai cái!

"Lúc trước có một con heo..."

"Lúc trước có một con gấu..."

"Lúc trước có một bé thỏ trắng..."

"Chuyện cười của chị sao toàn là động vật a?"

Vương Hiểu Giai hỏi

"Bởi vì chị đều xem các bản về động vật a!"

"Chị vì cái gì nhìn bản động vật a?"

"Bởi vì Thiên Y"

"Thiên Y?"

Tưởng Vân gật gật đầu

"Trước một đêm em bay đi thành phố J, chị sang nhà Thiên Y"

Vương Hiểu Giai không hiểu nhìn Tưởng Vân, cái này cùng chuyện cười có gì liên quan a?

"Đêm đó xã giao xong chị liền đến dưới lầu nhà Thiên Y"

Tưởng Vân thản nhiên nói

Vương Hiểu Giai mở to cặp mắt nhìn cô. Tưởng Vân trấn an cười cười, tiếp tục nói:

"Thiên Y biết chị ở dưới lầu, liền muốn chị kể chuyện cười. Nếu như em ấy cười, liền cho chị lên lầu. Nhưng không cho phép kể chuyện có liên quan đến con người"

Khó trách, đêm hôm đó Tạ Thiên Y cuộn trên ghế salon cùng người khác nói điện thoại, che miệng cười đến toàn thân phát run cũng không nói chuyện. Lúc ấy tâm tình Vương Hiểu Giai không tốt, liền không có hỏi nhiều.

"Sau đó thì sao?"

"Về sau em ngủ thiếp đi, em ấy để cho chị vào nhà"

"..."

"Chị hỏi Thiên Y vì sao em đến nhà em ấy ở, em ấy nói không biết"

Thanh âm Tưởng Vân lại thấp chút, cô nắm tay Vương Hiểu Giai thêm chặt, mặc dù chuyện đã đi qua, thế nhưng trong lòng nghĩ đến... vẫn thấy đau

"Lúc ấy chị liền nghĩ em không muốn ở cùng một chỗ với chị. Trong lòng rất khó chịu. Sợ đánh thức em, chị liền đứng tại cửa ra vào nhìn em một hồi. Một đêm đó chị về đến nhà, cuộn trên ghế salon nằm một đêm. Chị liền suy nghĩ, từ lúc nào thì em không tình nguyện cùng chị ở chung với nhau? Là bởi vì Hứa Phóng Nhân? Hay là vì em sợ hãi ánh mắt của người xung quanh, chịu không được áp lực của thế tục? Hay là bởi vì ba mẹ của em? Chị đã suy nghĩ rất nhiều"

Vương Hiểu Giai trầm mặc nghe Tưởng Vân kể lại tâm tình của cô lúc đó, áy náy có, đau lòng cũng có,nhất thời không nói nên lời. Thanh âm Tưởng Vân trầm ổn lại trầm thấp, cô tựa như đang kể lại chuyện của người khác. Vương Hiểu Giai không thể nghe vào nhất chính là thanh âm của cô như vậy, khiến cho người ta liên tưởng đến đều cùng theo cô mà đau lòng. Lại vừa nghĩ đến Tưởng Vân cô độc một mình mở cửa phòng, đứng xa xa nhìn mình ngủ ở trên giường, trong lòng lại suy nghĩ người mình yêu có thể không còn yêu mình... Chỉ là tưởng tượng một loạt cảnh tượng kia, Vương Hiểu Giai cảm thấy bên trong hô hấp đều mang theo một loại ưu thương.

Giờ phút này nàng rất muốn làm một thứ gì đó, thế là, ngay tại dưới lầu cư xá nhà mình, Vương Hiểu Giai vứt bỏ rụt rè, chủ động ôm lấy Tưởng Vân, hôn lên. Ở giữa người đến người đi, chỉ gặp hai người con gái cao thon, dáng người mỹ lệ, một người mặc áo khoác da dê màu đen nhung, một người áo khoác vạc áo đỏ champaign, một tóc ngắn, một tóc dài, tại một buổi chiều mùa đông, tại một bên hành lang cư xá gấp khúc, ôm hôn nhau.

Thời điểm Vương Hiểu Giai vừa hôn lên, Tưởng Vân quả thật cả kinh. Mặc dù cô nhắc đến chuyện kia trong lòng có thể cảm giác được lúc ấy có phần khó chịu, thế nhưng cô không quên hai người đang ở dưới lầu nhà mình, trong khu cư xá, bên cạnh hành lang gấp khúc, buổi chiều, không ít người... Nhưng, nụ hôn của Vương Hiểu Giai cho đến bây giờ đều khiến cho người ta phải say mê, trong đầu Tưởng Vân chỉ chớp mắt một cái kinh ngạc, liền đổi bị động thành chủ động, thâm tình ngậm chặt cái lưỡi của đối phương, dụng tâm giữ lấy, dụng tâm mà yêu...

Nụ hôn ôn nhu triền miên kết thúc, Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai, do dự hỏi:

"Em..."

"Chị không phải lo lắng em sẽ không chịu nổi áp lực thế tục sao?"

Vương Hiểu Giai cười nhẹ nhàng, nhìn Tưởng Vân, nói ra. Tưởng Vân sững sờ nhìn lại Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai nghĩ, nếu như vậy, đồ ngốc này kiểu gì cũng sẽ hiểu rõ lòng của nàng đi!

Tưởng Vân nháy mắt mấy cái, nắm chặt tay Vương Hiểu Giai, bỏ vào bên trong túi áo khoác của mình, hai người hướng tiệm mì đi đến.

Ở chung lâu, Vương Hiểu Giai cũng biết Tưởng Vân thời điểm kích động thường sẽ không nói chuyện cũng không nháo, liền an tĩnh làm lấy sự việc trong tay. Kì thật nội tâm rất có thể đã sóng gió mãnh liệt. Sau đó liền chờ đợi lúc nào cô khôi phục cảm xúc vững vàng, lúc nào mới khôi phục bình thường.

Khoé miệng Vương Hiểu Giai mỉm cười, cứ như vậy đi theo cô.

Hai người tiến vào tiệm mì, bà chủ liền ra đón.

"Tưởng Vân a! Thật sự cám ơn con, may mắn là có con. Mau tới mau tới, cũng thật lâu hai đứa không đến đây!"

Bà chủ nghênh đón hai người vào bên trong một cái phòng nhỏ, ở giữa có một cái bàn tròn. Vương Hiểu Giai rất lâu không đến, kinh ngạc tiệm mì nhỏ này lại còn khuếch trương cả mặt tiền cửa hàng. Bà chủ thật tâm cảm ơn Tưởng Vân, không đợi cô gọi thức ăn đã dặn dò Trương sư phụ chuẩn bị thức ăn.

Vương Hiểu Giai biểu lộ không hiểu, Tưởng Vân cười cười không nói chuyện, lấy chén dĩa lau sạch đặt trước mặt Vương Hiểu Giai

Trương sư phụ tự mình đem hai tô mì đến, một mặt chân thành tha thiết cảm kích

"Tưởng tổng! Rất đa tạ cô"

Tưởng Vân vẫn như cũ cười lắc đầu, tiếp nhận mì đem đưa đến trước mặt Vương Hiểu Giai. Bà chủ cũng đem đồ ăn tiến vào.

"Trương thúc, chú cũng đi làm việc đi, lúc này nhiều người. Bà chủ cũng thế, không cần tiếp đón hai tụi con"

"Hai người chính là khách quý a!"

Tưởng Vân ha ha cười, thúc hai người đi làm việc. Vương Hiểu Giai nghi hoặc nhìn bọn họ, thực sự nhịn không được hỏi

"Mọi người từ khi nào mà quen thân như vậy a?"

"Tiểu Giai, con không biết sao? Đoạn thời gian trước có một đám lưu manh đến phá! Ăn cái gì cũng không trả tiền, về sau còn tố cáo thức ăn có độc, ép chúng ta đến dường như muốn đóng cửa! May mắn có Tưởng Vân hỗ trợ, đuổi tên tiểu lưu manh đi, còn an bày tốt bên cục an toàn thực phẩm, cục công thương. Không chỉ giúp tiệm làm giấy tờ hợp pháp, phải cảm ơn nhất là Tưởng Vân còn đưa tiền giúp bác khuếch trương cửa tiệm! Ai u, bác cũng không biết phải nói cái gì cho phải. Đoạn thời gian kia a, bác chỉ biết khóc kêu trời. Làm sao biết còn có một hồi "phong hồi lộ chuyển" như thế này!

Vương Hiểu Giai giật mình nhìn sang Tưởng Vân

"Đại thẩm, người mau nhanh đi làm việc đi a!"

"A! Cổ đông đã lên tiếng, bác lập tức đi!"

"Cổ đông?"

Lần này Vương Hiểu Giai lại càng kinh ngạc hơn

Bà chủ vừa đi, Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai một mặt hiếu kỳ, nghĩ nghĩ mới nói ra

"Liền đúng như em thấy a! Bởi vì em yêu thích tiệm này, cho nên chị hi vọng có thể duy trì nó tồn tại. Chị cũng không quen nhìn mấy tên lưu manh cắc ké khi dễ hai người bọn họ, vừa vặn có thể bận bịu giúp đỡ một chút thôi!"

Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân nửa ngày mới nói ra

"Tưởng Vân, chị là một người thiện lương"

Tưởng Vân nghĩ nghĩ rồi gật đầu

"Ân, chị cũng cảm thấy như vậy. Nhưng mà chị cũng làm rất nhiều việc không tốt"

"Thương trường như chiến trường, khó tránh khỏi..."

"Có nhiều khi quá nhiều việc thân bất do kỷ"

"Vậy chị có mệt mỏi không?"

"Mệt mỏi"

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cũng may còn có em cuộc sống của chị mới không còn không thú vị như vậy. Dường như, ngoại trừ làm việc ra cũng không biết còn có thể làm những gì."

Vương Hiểu Giai đau lòng sờ sờ một đầu tóc ngắn của Tưởng Vân

"Chị làm cho người khác đau lòng"

"Vậy mà em còn lạnh lùng với chị như vậy!"

"Khi đó em không biết đến những điều này..."

Tưởng Vân gật gật đầu

"Vậy về sau em có thể tin tưởng chị nhiều hơn một chút chứ?"

Vương Hiểu Giai nhìn qua cô, nghiêm túc gật đầu

Tưởng Vân thấy nàng gật đầu, lập tức cười lên giống như đứa nhỏ giành được kẹo. Vương Hiểu Giai thấy bộ dạng này của cô, trong lòng lại bị xiết chặt. Kỳ thật Tưởng Vân rất dễ dàng vui vẻ, chỉ cần nàng đối với cô ôn nhu một chút, thông cảm một chút, cô đều sẽ lộ ra bộ mặt rất thoả mãn, sau đó cô sẽ hài lòng cuộc sống như hiện tại. Vậy vì cái gì qua lâu như vậy lại không chú ý đến điểm này đây? Nếu sớm chú ý đến, trong buổi tối kia với những cái xoắn xuýt đó thì Vương Hiểu Giai cũng đã không khó chịu đến như vậy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net