Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73

Vào đến gian phòng, Vương Hiểu Giai liền nhéo tai Tưởng Vân nói:

"Chị thành thật khai báo cho em! Rốt cuộc chị định làm gì với ba mẹ em vậy?"

"Ai.. aii.. Đừng vặn... Đau! Chị có thể làm cái gì a? Chị chỉ muốn tạo niềm vui cho lão nhân gia thôi mà!"

"Không nói có phải hay không?"

"Aiii...Nói...Chị nói!"

Vương Hiểu Giai buông lỏng tay, ngồi trên ghế, chờ Tưởng Vân thành thật khai báo.

Tưởng Vân xoa xoa lỗ tai, nhìn Vương Hiểu Giai có chút tức giận, liền đi qua kéo nàng cùng ngồi lên giường. Vương Hiểu Giai giãy dụa không chịu, nhưng không vặn lại được Tưởng Vân. Tưởng Vân đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa, nói ra:

"Phu nhân a, thật đúng là tức giận a! Chị cũng không có làm cái gì, chỉ là từ giờ về sau, chị sẽ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho họ, tâm sự vài chuyện tình hình gần đây. Ngẫu nhiên biết được thứ họ thích, cũng sẽ để cho người ta mang đồ đến. Kỳ thật chủ yếu nhất, là để cho họ biết em rất tưởng niệm họ, chị sẽ thường xuyên ở trong điện thoại nói cho họ biết một số sự tình liên quan tới em, những chuyện vụn vặt thôi. Bọn họ muốn nghe đơn giản là những việc vặt này, em không quen biểu đạt, nhưng chị biết trong lòng em rất nhớ thương ba mẹ. Cho nên, thân là người yêu đúng nghĩa, chị chủ động đảm nhận nhiệm vụ này! Phu nhân, thế nào? Chị hoàn thành nhiệm vụ quá hoàn hảo đi chứ?"

Vương Hiểu Giai kỳ thật cũng đoán ra được tám chín phần, bây giờ nghe Tưởng Vân nói vậy, trong lòng tuôn ra càng nhiều cảm xúc ấm áp. Trong khoảng thời gian này phát sinh nhiều chuyện như vậy, phần lớn đều là những việc tồi tệ, thế nhưng Tưởng Vân gạt nàng làm nhiều việc như vậy, mà nàng lại còn hoài nghi tình yêu của cô. Thực sự không nên!

Nghĩ được như vậy, Vương Hiểu Giai ngẩng đầu, nhìn Tưởng Vân, nói ra:

"Rainbow, chị làm những việc này mà không nghĩ em quá vô tâm sao?

Tưởng Vân cười lắc đầu:

"Không có a. Chị chỉ cảm thấy nên thay em làm tốt những việc em không chú ý hoặc quên mất mới phải. Vậy em nói xem chiếu cố là gì a? Em cũng không thiếu tiền, cũng không thiếu phòng ở, làm việc cũng có năng lực, vóc dáng lại còn xinh đẹp như vậy, cơm cũng nấu rất ngon. Chị nếu không tìm cho mình một chút cảm giác tồn tại, nhỡ đâu một ngày nào đó em bỏ rơi chị thì làm sao bây giờ a!"

Vương Hiểu Giai nhếch miệng lên, hai tay nắm cổ Tưởng Vân, cọ qua cọ lại.

"Rainbow, cám ơn chị."

Tưởng Vân ôm nàng trong ngực, cười cực kỳ hạnh phúc.
...

Nửa đêm, Vương Hiểu Giai cảm thấy bản thân mình đang ở trong sơn dã, bên người có một đốm ma trơi vây quanh mình đi tới đi lui. Trong núi cảnh sắc rất đẹp, gió thổi nhu hòa, từng đợt thổi qua làn da, phảng phất như tơ lụa. Bắt đầu từ chân rồi hướng lên trên, chỉ cần là da lộ ở bên ngoài đều bị làn gió nhu hòa phất qua, trong lòng dâng lên từng cơn gợn sóng.

Trong lúc ngủ mơ, thời gian dần trôi qua, Vương Hiểu Giai cảm thấy trên người càng ngày càng khô nóng, từ đáy lòng tuôn ra loại cảm giác khô nóng, nàng không nhịn được muốn đẩy ra đốm ma trơi vây quanh ở bên người, thế nhưng vẫn không được, vẫn như cũ đều nóng.

"Ưm..."

Nàng muốn gọi Tưởng Vân, nhưng mấy lần miệng cũng không kêu ra được. Vương Hiểu Giai tay xô đẩy qua lại, Tưởng Vân nhìn thấy bộ dạng này của nàng, bật cười. Động tác tay phía dưới không giảm, vẫn như cũ không chút khách khí sờ soạng trên dưới.

Vương Hiểu Giai lẩm bẩm lên tiếng:

"Rainbow... Rainbow..."

Tưởng Vân đối với Vương Hiểu Giai trong sương mù kêu gọi tên của cô cảm thấy hết sức hài lòng.

"Ha ha, chị ở đây. Bà xã, chị ở bên cạnh em, chỉ cần em mở mắt liền có thể nhìn thấy chị..."

Tưởng Vân dùng giọng trầm thấp dỗ dành, đồng thời, môi không ngừng hôn xuống xương quai xanh, trên mặt Vương Hiểu Giai...

Khi nội tâm Vương Hiểu Giai khô nóng hóa thành cảm giác trống rỗng, để cho nàng không kịp chờ đợi muốn làm gì, nàng rốt cục mở mắt ra.

Nàng có chút mờ mịt, trên người lại có trọng lượng không nhẹ không nặng đang đè ép nàng, có hai tay du tẩu tại thân thể của nàng trên từng bộ phận, còn có cái hôn triền miên ướt át... Còn có tiếng trầm ngâm không ngừng, là thanh âm của Tưởng Vân, cô liên tục nói "Chị yêu em"...

Vương Hiểu Giai cảm thấy mình không có nhiều thời gian như vậy để suy tư, nàng ôm lấy Tưởng Vân, vội vàng kéo cô lên trên thân thể mình, chỉ có người phía trên mới có thể bổ khuyết nội tâm trống rỗng của nàng, mới có thể xua đi cái khô nóng bên trong cơ thể nàng. Vậy thì cứ buông thả mình, đi theo cô thỏa thích hưởng thụ một trận hoan ái thịnh yến đi.

Thời điểm thanh âm dâm mỹ không đè nén được chảy ra càng ngày càng nhiều, Tưởng Vân lập tức hôn lên môi Vương Hiểu Giai, nuốt lấy những thanh âm mập mờ kia. Tưởng Vân kề tai Vương Hiểu Giai nhẹ nhàng nói:

"Bà xã, em phải nhẫn a, ở đây không phải là nhà chúng ta."

Lời nói của Tưởng Vân trong nháy mắt đem lý trí còn sót lại của Vương Hiểu Giai tỉnh lại, nàng mở to hai mắt nhìn, lúc này mới nhớ tới bản thân mình đang ở chỗ nào! May mắn trong gian phòng là một mảnh đen kịt, nếu không dáng vẻ đỏ mặt của nàng nhất định đều bị người nhìn thấy! Vương Hiểu Giai ưỡn ẹo thân thể, muốn thoát khỏi Tưởng Vân, nhẹ giọng nói:

"Chị nhanh xuống giường!"

"Bây giờ tỉnh lại liền vô tình như thế! Bất quá, phu nhân, em xác định để cho chị xuống giường bây giờ?"

Nói xong, còn ác liệt vận động tay mấy lần, thân thể Vương Hiểu Giai lập tức nảy lên, cắn chặt lấy môi dưới, bình sinh nhịn xuống tiếng rên rỉ.

Vương Hiểu Giai chậm rãi, nàng dự định bình tĩnh một chút sau đó một cước đem Tưởng Vân đá xuống giường. Kết quả Tưởng Vân đã sớm nhìn ra ý nghĩ của nàng, ngay lúc nàng muốn hung hăng phản kháng, động tác trên tay đột nhiên tăng lên, mười ngón tay Vương Hiểu Giai tập trung chế trụ bả vai Tưởng Vân, ngay cả một câu nói đầy đủ đều nói không ra.

Tưởng Vân nhịn xuống cơn nhức buốt trên tay, thay đổi biện pháp kích thích Vương Hiểu Giai. Không thể không nói, độ hòa hợp thân thể hai người vẫn luôn rất cao. Có khi Tưởng Vân đang kích tình chỗ này đột nhiên cắn Vương Hiểu Giai ở chỗ kia, trùng hợp nội tâm Vương Hiểu Giai cũng sẽ dâng lên một loại khát vọng xúc động khi bị cắn, thế là tiếng rên rỉ đột nhiên "giáng lâm", để cho người ta trở tay không kịp lại trầm mê trong đó không cách nào tự kềm chế được.

Thế là, vận động trên giường đến rạng sáng, ngay tại bên trong hai người cùng phấn khởi yêu đương vụng trộm kéo dài rất lâu, thẳng đến khi hai người mệt đến mức khẽ động cũng không muốn động, mới song song ôm lấy nhau cùng thiếp đi.

Tại nhà Vương mẫu thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày trở về. Buổi sáng ngày này, Tưởng Vân đã sớm rời giường đi chợ sáng, dựa theo Vương Hiểu Giai bàn giao mua về đồ ăn tươi. Bởi vì đau lòng Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân cố ý không cho nàng cùng đi, dỗ dành nàng trên giường ngủ nhiều một lát. Nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Vương Hiểu Giai nhắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười. Chủ ý của Tưởng Vân là đề nghị về nhà ở vài ngày là chính xác, trước kia ở nhà cảm giác đều không thoải mái, nhưng lần này cảm giác như có ánh mặt trời ấm áp hòa tan đi, chỉ để lại trong lòng thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Lúc mở mắt ra, là bị tiếng nói chuyện của Vương mẫu cùng Tưởng Vân ở dưới lầu làm tỉnh lại, Vương Hiểu Giai nháy mắt mấy cái, đứng dậy choàng bộ y phục đi ra ngoài.

"Dì, hôm nay con cùng Thiên Thảo nấu đồ ăn cho dì cùng thúc thúc, hai ngài cứ ở trong phòng ngồi xem tivi, thử chút trà."

"Vậy sao được! Các con cũng sẽ sớm trở về! Có thể nghỉ được bao nhiêu thì nghỉ đi!"

"Chúng con cơ hội nghỉ ngơi còn rất nhiều, nhưng cơ hội làm bữa cơm cho dì không phải lúc nào cũng có! Dì cứ để cho chúng con có cơ hội một lần hiếu kính dì cùng thúc thúc, cứ vào phòng đi a!"

Vương Hiểu Giai vừa đi tới, nghe được đối thoại của hai người không nhịn được cười.

"Mẹ, là con để Tưởng Vân chạy ra ngoài mua thức ăn, con muốn cho mẹ cùng ba thưởng thức mấy món con làm."

Vương Hiểu Giai vừa nói vừa tiếp nhận đồ ăn Tưởng Vân đang xách trong tay.

Vương mẫu nghe xong, cảm thấy một trận cảm động. Nữ nhi không chỉ trưởng thành, mà còn trở nên sáng sủa, cười nhiều, nói cũng nhiều hơn. Đây đều là nhờ Tưởng Vân a? Vương mẫu nghĩ đến hôm qua trong lúc vô tình nhìn thấy Tưởng Vân và Vương Hiểu Giai cùng một chỗ tại phòng vệ sinh ôm nhau... Lại cảm thấy một trận khó thở.

Hai người tại phòng bếp bận rộn, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng cười. Vương mẫu nắm trong tay điều khiển từ xa, ngay cả TV nói cái gì cũng không biết. Bà ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía phòng bếp, có thể nhìn thấy thân ảnh hai người ở bên trong làm đồ ăn, hiện giờ trong lòng bà phi thường xoắn xuýt, quan hệ của nữ nhi cùng Tưởng Vân... Kỳ thật ngày đầu tiên Tưởng Vân đến nhà ăn tết, Vương Hiểu Giai cứ đứng sững tại chỗ, Vương mẫu liền cảm thấy là lạ, chỉ bất quá bà không có suy nghĩ nhiều. Về sau Tưởng Vân một mực không ngừng tìm người vận chuyển đồ đạc đến, điện thoại gọi đến so với nữ nhi của mình còn nhiều hơn, vừa nghe nói thân thể Vương phụ không thoải mái, ngay lập tức an bài bác sĩ đến khám.

Những cái này Vương mẫu đang tiếp thụ, đồng thời không phải không cân nhắc qua nguyên nhân. Vương mẫu tâm tư tinh tế tỉ mỉ, không quen biểu đạt tình cảm, nhưng là Tưởng Vân dụng tâm câu thông bên trong, thời gian dần trôi cũng lộ ra bản chất nhiệt tình tự nhiên của người mẹ. Hơn nữa, cùng với điện thoại Vương Hiểu Giai gọi cũng thường xuyên, có đôi khi Vương Hiểu Giai trong điện thoại cũng sẽ nũng nịu, những biến hóa này một bên Vương mẫu trong lòng vui vẻ, một bên lại tận lực đè xuống tâm tình bất an cùng hoài nghi.

Thế nhưng hôm qua chính mắt nhìn thấy hai người có cử chỉ thân mật, điều này khiến Vương mẫu đã không thể tự lừa mình dối người được nữa. Nên đi nơi nào đây? Vương mẫu cả đời này xác thực mà nói không hề yêu bất kỳ người đàn ông nào, bà đối với người nào đều có cùng một cảm xúc lãnh đạm. Nếu không phải bởi vì tai nạn khiến bà phải rời sân khấu, bà kiên quyết sẽ không gả cho nhà trai. Lúc tuổi còn trẻ Vương mẫu tâm cao khí ngạo, đã từng cho rằng vũ đạo chính là toàn bộ cuộc đời mình. Còn hôn nhân, trừ phi gặp được người có thể làm cho bà yêu đến tận tâm can, nếu không tuyệt đối sẽ không bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.

Thế nhưng tuổi nhỏ ngông cuồng rốt cục cũng bị hiện thực đánh bại, sau khi bị thương Vương mẫu tuân theo ý tứ trong nhà, gả cho Vương phụ, người nam nhân này một lòng đối với bà rất tốt, rất kiên nhẫn, rất hiền lành. Đến tận đây, Vương mẫu đem lòng mình triệt để phong bế, tự nói với bản thân vào cái ngày lấy chồng sẽ lãng quên sân khấu, quên đi lý tưởng, muốn làm một thê tử cùng mẫu thân đúng nghĩa. Cho bà, cũng cho đấng phu quân kia một ngôi nhà.

Lựa chọn của Vương mẫu là không sai, qua hơn nửa cuộc đời, hôn nhân ổn định, gia đình hạnh phúc. Trượng phu yêu thương cùng nữ nhi nhu thuận, vẫn luôn là Vương mẫu trong mắt người ngoài đều được tán dương. Có điều, Vương mẫu cũng sẽ ở trong đêm đen, bị lý tưởng xưa kia, cùng tâm tư đối với hướng đi của tình yêu, quấy đến tâm bà không cam lòng, quấy đến cảm xúc bất an.

Hiện tại, nữ nhi lựa chọn con đường đặc biệt như vậy, thế nhưng Vương mẫu biết, nữ nhi đang hạnh phúc. Vương Hiểu Giai tính cách quật cường không hề thua kém mình một chút nào, nàng mặc dù rất ít cùng người khác tranh chấp ở trước mặt, nhưng một khi đã ra quyết định thì sẽ không tuỳ tiện mà cải biến.

Vương mẫu biết rõ gia đình bây giờ không khí hòa thuận kiếm không dễ, hai mẹ con đều không biết cách biểu đạt tình cảm, cho nên bà không hy vọng vì thành kiến của bản thân mà hủy đi hết thảy, bà cần thời gian tỉnh táo suy nghĩ một chút mới được.

"Phu nhân, chị cảm thấy mẹ tựa hồ có chút không thích hợp."

"Chú ý xưng hô, đó là mẹ em."

"Phu nhân, em còn muốn để cho chị chứng minh lần nữa rằng chị trong suy nghĩ ba mẹ có vị trí trọng yếu?"

Vương Hiểu Giai trừng Tưởng Vân một chút, nàng thực sự nhìn không nổi Tưởng Vân làm bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia! Bỏ xuống dụng cụ vào bên trong, vừa muốn dùng vũ lực trấn áp, Tưởng Vân tay mắt lanh lẹ một tay ôm lấy Vương Hiểu Giai, tay kia nắm chặt cánh tay của nàng để cho nàng không thể động đậy, sau đó chờ đến cơ hội ở trên mặt Vương Hiểu Giai mãnh liệt hôn!

Vương Hiểu Giai cười tránh, Tưởng Vân kề sát nàng. Vương Hiểu Giai cố gắng kiềm chế không cười quá lớn tiếng, nhưng Tưởng Vân không chịu buông tay!

"Mau buông ra a! Một hồi mẹ em vào bây giờ!"

"Hôn chị đi, bằng không không thả!"

"Chị điên à?"

"Ừm, để em câu dẫn!"

"Chớ nói nhảm!"

"Không có nói bậy, chị bây giờ nhìn thấy bộ dáng ở nhà này của em liền ưa thích ghê gớm."

"Dỗ ngon dỗ ngọt cũng vô dụng."

"Chị cũng thấy vậy! Cần một chút thực tế mới được!"

Vương Hiểu Giai xem xét Tưởng Vân là quyết tâm không buông tay, nàng cũng thật là có chút lo lắng ba mẹ sẽ vào phòng. Do dự một chút, chậm rãi nghiêng thân, hôn lên đôi môi đối với nàng mà nói là tuyệt đối có lực hấp dẫn. Giữa cái hôn ngấu nghiến, lộ ra nồng đậm thâm tình.

Vương gia phụ mẫu thấy trên bàn sáu món ăn, nhìn thoáng qua lẫn nhau, miệng cười đều không khép được. Nữ nhi khó có dịp thi triển tay nghề, những năm nay lại bận bịu sự nghiệp, suốt ngày bay tới bay lui, khó có được về nhà cũng đều là do Vương phụ thu xếp. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, trong lòng hai lão nhân đều cảm thấy vui mừng.

Người một nhà ăn cơm xong, dọn dẹp một chút đã đến giờ. Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai cầm hành lý, sau khi từ biệt Vương gia phụ mẫu liền ra sân bay. Đóng cửa lại, Vương phụ vào phòng ngồi xuống ghế salon, thình lình cảm khái một câu:

"Nếu Tưởng Vân là nam nhân thì tốt biết bao!"

Vương mẫu nghe xong trong lòng thắt lại, không nói gì.

Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai trở lại thành phố T là đã mười giờ rưỡi tối. A Thành đón hai người về đến nhà, sau đó chở Tưởng Vân đến chỗ bọn A Tả, Lưu Gia Vân tại bên kia đợi đã lâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net